Bạch Tử Phàm ổn định lại hơi thở, xung quanh mặt đất, nơi mà hắn đang đứng, đang có những cánh hoa đào từ trên trời rơi xuống, tạo thành một vòng tròn hoa mỹ vô cùng.
Theo hướng hoa đào rơi, Bạch Tử Phàm nhìn lên, chỉ thấy trên trời đang có một nữ tử mang theo khăn che mặt, có bộ dáng xinh đẹp tuyệt luân, trên tay nàng nàng cầm một chiếc dù màu đỏ, quanh người nàng có những cánh hoa đào vây quanh, càng làm tôn lên vẻ cao quý, kiêu sa của nàng.
Nữ tử này đang dần dần đáp xuống trước mặt hắn.
Bạch Tử Phàm kinh diễm trong lòng, thâm hô một tiếng: "Giáo chủ!!"
Quan sát bóng lưng của nữ tử vừa đáp xuống trước mặt mình này.
Bạch Tử Phàm chỉ thấy mặc một bộ đồ nàng áo đỏ như huyết, trên chiếc cỗ trắng như tuyết của nàng, có một đoàn khăn choàng lông xù màu trắng khoắc lên, để cho nàng cao quý trang nhã bên trong, lại có thêm vài tia, động lòng người ý tứ.
Nàng tóc dài phất phới, tung bay giữa quần hùng, tạo thành một bức tranh sống động vô cùng, dáng vẻ của nàng thanh tao lịch sự, thong dong.
Thật giống như tiên tử từ trong tranh đi ra, lại giống như tiên tử trên trời hạ phàm trần!!
Hôm nay, vây quanh người nàng, là một bộ áo choàng màu đỏ, trong y phục giống như váy, lại không phải váy, giống như áo, lại không phải áo.
Tuy nhiên mùa đông ăn mặc dày là vậy, nhưng y nguyên khó mà che được dấu được, một dáng người ngạo kiều, dấu sau chiếc áo choàng đỏ của nàng.
Nàng dáng người nở nang, thân hình thướt tha, khiến đôi mắt của Bạch Tử Phàm chú ý nhất chính là đường cong cùng với bờ mông vô cùng khoa trương của nàng, nó mượt mà sung mãn, thật giống như trăng tròn vào ngày rằm.
Trên người nàng còn lan tỏ ra mùi thơm dễ chịu, thật khiến cho người ta ngây ngất, nhưng những cảnh đẹp này, chỉ có Bạch Tử Phàm được chiêm ngưỡng.
Bởi vì hắn đang đứng rất gần bóng lưng của Ngu Yên Vũ.
Bạch Tử Phàm nút một ngụm nước miếng, thầm nghĩ: "Bạch Tử Phàm ơi Bạch Tử Phàm, người đang trong hoàn cảnh nào chứ, sao lại không thể không chế mình như vậy.
Tâm cảnh ngày thường vững chắc như núi của ngươi đâu rồi?? "
Bạch Tử Phàm hít một hơi bình tĩnh lại tâm tình, trong đầu oán trách tác giả: "Sao ta đi tới đâu, cũng gặp phải những dạng nữ tử cực phẩm như vậy chứ, tên tác giả, thật là biết cách, rèn luyện tâm cảnh cho ta a!!"
Phía bên này, thấy được Giáo chủ nương nương hiện thân, các đệ tử của Thái Âm Giáo lập tức vui mừng khôn xiết, cùng đồng thanh kêu lên: "Giáo chủ!!!"
Trong thân tâm của các nàng, Giáo chủ nương nương của mình chính là thân lình, không có việc gì, mà giáo chủ của các nàng, không làm được.
Những chiến tích huy hoàng của nàng, đã đủ chứng mình hết thảy điều đó.
Sự xuất hiện của Ngu Yên Vũ, trong nhất thời, khiến cho các đệ tử thân truyền ở đây, trở nên an tâm hơn rất nhiều, dường như sự nguy hiểm, tuyệt vọng trước đó, mà Ma Môn môn chủ đã gây ra cho bọn họ, đã không còn tồn tại trong lòng.
Đúng là thời thế thịnh suy, vật đổi sao rời, vừa mới đây thôi, các đệ tử của Ma Môn còn vui mừng hớn hở, khi chiến thắng đã nằm trong tầm tay, lại có thể tận hưởng mỹ nhân.
Nhưng giờ đây, mỗi người bọn chúng đều mang tâm trạng nặng nề, lo lắng, gần như cái tâm trạng của bọn chúng bây giờ, đã thay thế cho cái tâm trạng của các đệ tử Thái Âm Giáo khi nãy.
Cũng không phải, bọn hắn không có lòng tin với môn chủ của mình, mà là uy danh của Ngu Yên Vũ, Yên Vũ nương nương quá chấn kinh lòng người rồi, khiến cho bọn hắn sợ hãi từ tận trọng thân tâm.
Đây là điều mà một kẻ xuyên việt như Bạch Tử Phàm, không thể cảm nhận hết được.
Khi mà thời điểm, Ngu Yên Vũ hô phong hoán vũ ở Minh Nguyệt Quận này.
Thì ở thế giới hiện đại, Bạch Tử Phàm còn đang băn khoăn, lo nghĩ: "Tối nay, đề về bao nhiêu??"
Tất cả đệ tử thần truyền của Thái Âm Giáo, ngoài Bạch Tử Phàm ra, đều qùy xuống, vô cùng cung kính nói: "Chúng đệ tử, tham kiến Giáo chủ!!"
Đến ngay cả Sở Nguyệt Thiền ngày thường luôn tâm cao khí ngạo, xem người khác bằng nữa con mắt, lúc này, cũng cung kình mà hành lễ với Ngu Yên Vũ, ánh mặt không dám nhìn thẳng vào dung nhan tuyệt thế sau tắm khăn che mặt của Ngu Yên Vũ.
Ngu Yên Vũ phất tay nói: "Các người đứng lên đi!!"
Trong cái bộ dạng, thong dong khí phách, kết hợp với dáng vẻ của nàng, thật không khác gì, một nữ vương cao cao tại thượng.
Nhìn thấy bộ dạng đầy khí phách của ấy, các đệ tử Ma Môn cũng bị mê hoặc theo, ngơ ngác, trước từng cái động tác, từng cái cử chỉ của nàng.
Bịch! bịch.....!
Bọn chúng luôn sợ hãi, chỉ dám liếc trộm nhìn Ngu Yên Vũ, không một tên nào dám nhìn thẳng, có tên tu vi không đủ, đã không khống chế được tâm cảnh, đôi chân run rẫy, trực tiếp quỳ xuống đất.
Thấy Ngu Yên Vũ nhìn về phía mình, Ma Môn môn chủ biến sắc lui lại hai bước, theo bản năng thốt lên:
"Ngu Yên Vũ!!!".
Trông bộ dạng của hắn, còn đâu cái phong thái của một nhất môn chi chủ.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng những ám ảnh mà năm ấy, Ngu Yên Vũ gây ra cho hắn, vẫn còn in đậm trong đầu, không thể xóa bỏ, nên hắn theo bản năng, sợ hãi kêu lên.
Ngu Yên Vũ liếc qua Ma Môn môn chủ một cái, rồi nhìn sang một hướng khác, hừ lạnh nói: "Huyết Chiến Cường, ngươi còn mau không hiện thân, còn muốn ẩn núp tới khi nào??"
"Ha ha ha.
Yên Vũ nương nương, quả không hổ danh là Yên Vũ nương nương,danh bất hư truyền, danh bất hư truyền!!!"
Theo như tiếng nói của Ngu Yên Vũ vừa dứt.
Huyết Chiến Cường cũng từ bóng tối hiện thân mà ra, mang theo ánh mắt nóng bỏng,quan sát thân hình thướt tha của Ngu Yên Vũ.
Sự xuất hiện của Huyết Chiến Cường, khiến xung quanh, các đệ tử của cả hai bên đều phải bất ngờ.
Bất ngờ khi, Huyết Thần Giáo lại đi hợp tác với Ma Môn, đến ngay cả các đệ tử Ma Môn, cũng không biết được môn chủ của chúng lại hợp tác cùng Giáo chủ của Huyết Thần Giáo.
Đều này thật bất khả tư nghị!!
Bởi vì dù sao, Huyết Thần Giáo cũng là một giáo phái bên chính đạo, dù không phải là chính đạo chính tông gì.
Nhưng cũng đã trải qua, truyền thừa ngàn năm, không phải là loại, giết người như ngóe, không phân biệt tốt xấu như Ma Môn bọn hắn.
Các đệ tử Ma Môn trong đầu đang thật thà suy nghĩ những điều ấy.
Huyết Chiến Cường lướt qua các đệ tử thân truyền của Thái Âm Giáo, đang bị trọng thương nói: "Yên Vũ a, Yên Vũ!! Nàng có biết để đợi nàng xuất hiện, ta phải dùng tới bao nhiêu công sức không? "
Ngu Yên Vũ khinh thường nói: "Vậy người có từng nghĩ, ta cũng đang dùng cách này, để dẫn ngươi ra khỏi hang không?"
Ngu Yên Vũ giơ lên ngón tay mềm mại, lại trắng như tuyết, chỉ vào người Bạch Tử Phàm nói: "Người có phải cảm thấy, trên người của tên tiểu tử này, có một vật có nhiệt lực cực cao, nên các người mới không tự chủ được hiện thân, muốn xem bảo vật đấy là gì?"
"Vì các ngươi, rất mẫn cảm với những vật, có nhiệt lực cao, nên dù cho hắn chỉ là một tên tiểu tử Tông Sư Cảnh đi nữa, các người vẫn muốn cướp đoạt để không có sai xót gì."
"Người đã cướp đi Ngọc Dương Đan, cũng chính là một trong hai người các người.
Ta nói phải không?"
Nghe những lời nói Ngu Yên Vũ, Bạch Tử Phàm âm thầm giật mình, trên chán toát ra những giọt mồ hồi lạnh, thầm nghĩ:
"Hóa ra ta chỉ là hạt thóc, vậy mà lâu nay, lại cứ nghĩ mình là gà!!!"...
(còn tiếp)
[Vui lòng đặt tên cho hệ thống!!]
"Phiền bỏ mẹ"
[Hệ thống Phiền Bỏ Mẹ xin ra mắt túc chủ.].