Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La


Bạch Tử Phàm bỗng nhiên cảm thấy, mình đang ở trong một trạng thái hoàn toàn bị động.
Vì mạng sống của hắn, sẽ phụ thuộc vào kết quả trận chiến, giữa Ngu Yên Vũ cùng hai vị Huyết Thần Giáo giáo chủ và Ma Môn môn chủ.
Khi mà Ma Môn môn chủ, đã biết được trên người của Bạch Tử Phàm có cất chứa bảo vật.

Nếu như trong trận chiến ấy, người chiến thắng là Ma Môn môn chủ, hắn ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Bạch Tử Phàm.

Cũng không phải là, Bạch Tử Phàm không có niềm tin với Ngu Yên Vũ, mà là trạng thái của Ngu Yên Vũ, nàng ta đang bị thương nặng bởi 'cực âm chi khí'.
Nên dù cho trước đó, cảnh giới của nàng ta, có cao hơn Thiên Cực Cảnh đi nữa.

Nhưng bây giờ, Ngu Yên Vũ có thể phát huy ra được bao nhiêu phần thực lực, còn là một dấu hỏi lớn.

"Ẩn núp ở đây, chỉ mang lại hiệu quả nhất thời.

Nếu như trận chiến của Giáo chủ nương nương kéo dài quá lâu, thì đây không phải là cách hay.

Mà lại diện tích nơi đây không quá rộng lớn.

Sẽ rất nhanh, bị 2 tên Địa Cực Cảnh kia phát hiện ra."
Bạch Tử Phàm nói thầm, rồi bỗng dưng, hắn giật mình nghĩ: "A, phải rồi, ta vừa nghĩ tới điều gì, là...là..

dị..

hỏa..dị hỏa!! "

Tựa hồ nghĩ tới điều mấu chốt, Bạch Tử Phàm tay vuốt cằm suy nghĩ thêm chút nữa: "Hai tên Địa Cực Cảnh này, là người có Ma Môn.

Trên người ta đang cất dấu dị hỏa.

Vậy có khi nào, mấy tên này nhận được chỉ thị của Ma Môn môn chủ, nên sẽ chỉ nhắm vào ta không?"
"Nếu bọn chúng, thực sự nhắm vào ta..." Nghĩ đến đây, trong đầu Bạch Tử Phàm đã nhảy ra kế sách quan trọng...
Về phía bên này, các đệ tử thân truyền của Thái Âm Giáo đang đối thoại với nhau.

Khi mà nữ nhân được rãnh rỗi, thì đấy cũng chính là dấu hiệu, của một cuộc họp chợ sắp bắt đầu.
"Các ngươi nghĩ xem, Huyết Thần Giáo Giáo chủ cùng Ma Môn môn chủ, có thể đỡ được mấy chiêu của Giáo chủ nương nương."
"Người nói gì vậy? Hai tên kia, sao có thể đỡ được mấy chiêu của Giáo chủ nương nương."
"Giáo chủ nương nương một khí ra chiêu.

Ta sợ rằng, hai tên kia đã thành cái xác không hồn rồi."
"Oaa, Giáo chủ nương nương thật lợi hại a!! Cả đời ta, chỉ ngưỡng mộ duy nhất một người, cũng chính là Giáo chủ của chúng ta."
"Mọi người nhỏ tiếng chút, nếu không sẽ bị người phát hiện ra."
"Bọn chúng là cường giả Địa Cực Cảnh, rất lợi hại!!"
"Đợi sau khi về tới Thái Âm Giáo, ta nhất định bẩm báo với sư phụ, tiến vào Hắc Ám Sơn Lâm, diệt sát Ma Môn.

"
Nhìn đến từng khuân mặt, đang có phần lo lắng của nhóm đệ tử này.
Thái Vũ trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nàng muốn ra ngoài dẫn địch.

Để tạo cơ hội cho nhóm đệ tử thân truyền này, có thể trốn thoát khỏi sự truy đuổi của 2 tên Địa Cực Cảnh Ma Môn kia.
Thái Vũ biết, với khả năng của mình, chỉ có thể che dấu khí tức, khiến cường giả Địa Cực Cảnh không thể phát hiện ra trong thời gian ngắn.
Nhưng sẽ không quá lâu nữa, các nàng sẽ dễ dàng bị hai tên Địa Cực Cảnh kia phát hiện ra.

Khi đó, với thể trạng hiện tại.

Khi mà các đệ tử, mới trải qua một trận tử chiến, ai ai cũng cũng bị thương ít nhiều, hoặc là hảo tổn nguyên khí trầm trọng.
Nên sẽ rất khó, có sự chống cự nào với hai tên Địa Cực Cảnh của Ma Môn.

Nếu như thật bị phát hiện ra, các nàng phải chết không thể nghi ngờ.

Trong nhóm đệ tử thân truyền này, Thái Vũ để ý nhất, chính là Sở Nguyệt Thiền và Liễu Phỉ Phỉ.
Ngày thường, Thái Vũ còn có chút ganh ghét với 2 vị đệ tử thân truyền mới nổi danh này.

Dù là về cả thiên phú hay nhan sắc, cả 2 nàng ta, đều vượt trội hơn so với Thái Vũ không ít.
Nhưng khi đại sự đến, những phần ganh ghét đó, chỉ là tiểu tiết trong tính khí của Thái Vũ.

Nàng hoàn toàn có thể bỏ qua phần tiểu tiết đó, để toàn tâm, bảo vệ nhóm đệ tử này.

Mà lần này, Thái Vũ còn được các trưởng lão giao trọng trách, bảo vệ nhóm đệ tử thân truyền này.

Nàng là một người có trách nhiệm, nên một khi đã tiếp nhận trọng trách.
Nàng quyết, sẽ không để cho bất kỳ một ai bị tổn thương, quyết sẽ không bỏ rơi một ai.
Hơn nữa, nhóm đệ tử này, còn là tương lai của Thái Âm Giáo, nơi đã nuôi lớn nàng từ nhỏ, nơi được xem là ngôi nhà thứ hai của nàng.

Vậy nên, nếu như có một ngày Thái Âm Giáo trở nên phồn thịnh phát triển, thì đấy cũng chính là ước mơ, là niềm tự hào lớn nhất của Thái Vũ.

Những điều đó càng khiến Thái Vũ quyết tâm, hi sinh thân mình.
Mặc dù là vậy, nhưng trong thân tâm của Thái Vũ, thật sự có chút tiếc nuối mạng sống của mình.
Dù sao thì, với thiên phú cực hạn của mình.

Thái Vũ hoàn toàn tự tin, nàng có thể đạt đến cảnh giới Địa Cực Cảnh, điều này sẽ giúp nàng có thể sống thêm mấy trăm năm nữa, cuộc sống của nàng còn dài, tương lai còn ở phía trước.

Quan trọng hơn hết, là nàng còn chưa lấy chồng aa!!
Haiz....
Thở dài một hơi, đôi bàn tay nắm chặt lại, dần dần Thái Vũ đã ổn định lại cảm xúc.

Đột nhiên, lúc này Thái Vũ có cảm giác, tâm cảnh của mình đã nâng lên một tầm cao mới so với trước đó.
Tâm cảnh của nàng đã thay đổi, từ khi mà nàng quyết định hy sinh thân mình, để bảo vệ nhóm các đệ tử này.
Nếu như có thời gian, trở về được Thái Âm Giáo, Thái Vũ tin rằng, mình nhất định sẽ nhanh chóng, đột phá đến cảnh giới Địa Cực Cảnh.

Thái Vũ vui mừng, nàng đang muốn mở miệng, nói ra kế hoạch của mình với nhóm đệ tử này.

Thì bỗng nhiễn, có một giọng nói vang lên trước khi nàng mở miệng.
"Các vị sư tỷ!!"
Thái Vũ quay sang, nhìn tới người vừa mới mở miệng trước nàng, đó chính là nam nhân duy nhất trong nhóm người của các nàng.
Ban đầu, khi trên đường hồi Thái Âm Giáo, nàng còn có chút xem thường hắn, nhưng thái độ của nàng bây giờ đối với hắn đã khác hoàn toàn so với trước, nhờ một kiếm ban nãy mà Bạch Tử Phàm đã gây ra.
Nếu không thì lúc này, nàng cũng sẽ không quan tâm đến lời mà Bạch Tử Phàm định nói sắp tới.


Thái Vũ lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Bạch Tử Phàm thấy các đệ tử bắt đầu nhìn về phía mình, mở miệng nói: "Mọi người cảm thấy, chúng ta có thể ẩn núp ở nơi này, được bao lâu nữa?"
"Với khả năng của ta cùng..Thái Thanh hợp lại, đủ để che dấu khí tức của mọi người, một canh giờ nữa." Người mở miệng là Thái Vũ.

Bạch Tử Phàm nói tiếp: "Vậy sau một canh giờ nữa thì sao? Nếu như khi ấy, trận chiến của Giáo chủ nương nương, vẫn chưa có kết quả."
Từ nãy đến giờ, nghe nhóm để tử này đối thoại, Bạch Tử Phàm biết được, các nàng có một niềm tin mù quáng với Giáo chủ nương nương của mình.

Nên hắn muốn nhắc nhở các nàng, tỉnh táo lại.

Thái Vũ hơi nghi ngờ nhìn về nét mặt Bạch Tử Phàm, nhưng nàng đoán không ra, hắn có ý định gì, trên miệng vẫn trả lời: "Khi ấy, e rằng chúng ta, sẽ có một trận ác chiến với bọn chúng."
Các nữ đệ tử thân truyền của Thái Âm Giáo, rất muốn phản bác lại Bạch Tử Phàm, ý bảo không biết điều, không biết đến sự lợi hại của Giáo chủ nương nương.

Thì Bạch Tử Phàm đã lên tiếng trước: "Đúng là như vậy!! Nhưng, ta có một cách này, có giúp mọi người trốn thoát được sự truy sát của 2 tên Địa Cực Cảnh kia."
Các đệ tử thân truyền của Thái Âm Giáo, tạm thời gác lại miệng lưỡi, để xem hắn có thể nghĩ được cách gì hay.
Thái Vũ nói: " Ngươi có cách gì?"
Bạch Tử Phàm nói: "Nếu như sau một canh giờ nữa, Giáo chủ nương nương vẫn chưa quay lại đây tìm chúng ta."
Dừng lại một chút, Bạch Tử Phàm chuyển sang giọng bất khuất nói: "Ta sẽ hy sinh thân mình, dẫn dụ bọn chúng sang hướng khác, để mọi người có thể an toàn, chạy thoát về Thái Âm Giáo!!"
(còn tiếp)
[Vui lòng đặt tên cho hệ thống!!]
"Phiền bỏ mẹ"
[Hệ thống Phiền Bỏ Mẹ xin ra mắt túc chủ.].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận