Khả dĩ, Bạch Tử Phàm nhảy ra ý định dẫn dụ kẻ địch rời đi, là có nguyên do của riêng của hắn.
Thứ nhất, Bạch Tử Phàm không muốn mình luôn nằm ở thế bị động, mặc cho mạng sống của mình nằm ở trong tay người khác.
Thứ hai, nếu như nơi ẩn núp của bọn hắn, thật sự bị 2 tên Địa Cực Cảnh của Ma Môn phát hiện ra.
Đến khí ấy, sẽ khó tránh khỏi một trận tử chiến, và bên thua, chính là bọn hắn, không thể nghi ngờ.
Vậy nên, nếu như cứ tiếp tục ở đây, trong một tư thế bị động, hắn cũng sẽ chung số phận với nhóm đệ tử này.
Và có thể, người bị nhắm đến đầu tiên, sẽ chính là hắn.
Vì hắn đang nắm giữ, thứ mà Môn chủ của 2 tên Địa Cực Cảnh Ma Môn này cần.
Vậy chi bằng, hắn ra ngoài để làm anh hùng một lần.
Cũng giúp hắn dễ dàng sử dụng tấm hộ thân phù của Giáo chủ nương nương hơn, mà không bị người khác chú ý đến.
Tùy rằng việc Bạch Tử Phàm ra ngoài dẫn dụ kẻ địch, có mang chút tư tâm.
Nhưng điều đó cũng không thể che dấu đi được, việc Bạch Tử Phàm mạo hiểm mạng sống của mình, để tạo cơ hội cho các đệ tử thân truyền của Thái Âm Giáo trốn thoát.
Chỉ là, Bạch Tử Phàm không ngờ đến, các nàng lại có phản ứng kịch liệt như vậy.
Có lẽ là các nàng đang ở độ tuổi thiếu nữ hoài xuân, nên luôn mơ tưởng, yêu thích một nam nhân có tính cách anh hùng như vậy xuất hiện.
Hoặc là các nàng xem phim, đọc truyện ngôn tình hơi nhiều...Khụ..
"Làm việc tốt thì luôn được báo đáp a!!"
Bạch Tử Phàm mỉm cười, vỗ vỗ chiếc áo trên người, nói thêm: "Cũng may, lần này có chiếc áo giáp của Thái Vũ, nhờ chiếc áo giáo này, giúp ta bớt phải suy nghĩ một số chuyện.
Đợi sau này có cơ hội, ta nhất định phải hảo hảo báo đáp nàng ta!!"
Trước đây Bạch Tử Phàm còn phải lo nghĩ, làm cách nào để kịp sử dụng tấm hộ thân phù của Giáo chủ nương nương trước khi bị 2 tên Địa Cực Cảnh của Ma Môn sốc chết.
Nhưng bây giờ, đã có chiếc áo giáp của Thái Vũ trên người.
Bạch Tử Phàm đã không còn lo lắng, khi chưa kịp sử dụng đến hộ thân phù của nương nương, mà đã bị 2 tên Địa Cực Cảnh của Ma Môn sốc chết.
Cũng nhờ chiếc áo giáp này mà Bạch Tử Phàm có thêm một lựa chọn nữa.
Vì khi đã có chiếc áo giáp rồi, Bạch Tử Phàm còn có thể, câu giờ thêm một chút, đợi Giáo chủ nương nương đến.
Bạch Tử Phàm trong đầu có suy nghĩ:
"Nếu như trong trận chiến kia, người chiến thắng là Ngu Yên Vũ, vậy thì Ngu Yên Vũ sẽ kịp quay lại đây để cứu ta, và ta sẽ không cần sử dụng đến chiếc hộ thân phù của nàng ta nữa.
"Ta vẫn có thể giữ lại được tấm át chủ bài này cho mình, và sử dụng lần sau."
"Còn nếu như trong trận chiến kia, Ngu Yên Vũ bại....thì sau đó..
sẽ không còn sau đó nữa..."
Về Chiếc áo giáp đang mặc trên thân này, Bạch Tử Phàm cũng không lo lắng về chất lượng của nó chút nào, vì đây chính là đồ vậy của Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão là ai chứ? Là đệ nhị cường giả của Thái Âm Giáo, tu vi chỉ đứng sau Giáo chủ nương nương.
Vậy nên đồ của ngài ấy ban tặng, chắn chắn sẽ không thể tầm thường được.
Quyết định xong mọi việc, Bạch Tử Phàm nhanh chóng chạy về một hướng bất kỳ.
Chờ đợi hai tên Địa Cực Cảnh của Ma Môn đuổi theo.
.....
Về phía bên này.
Hai tên Địa Cực Cảnh của Ma Môn đang quan sát xung quanh.
Hai tên này, một tên đeo Mặt Nạ màu vàng, một tên đeo Mặt Nạ màu trắng, trên người mặc hắc bào kín, không phân rõ được bọn chúng là nam hay nữ.
"Thật kỳ lạ, rõ ràng ta vừa cảm nhận được khí tức của bọn chúng ở đây, sao bỗng nhiên lại không thấy nữa?" Người lên là tên đeo Mặt Nạ màu vàng.
Nghe vậy, tên đeo Mặt Nạ màu trắng nói: "Có lẽ, bọn chúng đã lẫn chốn ở đâu đấy quanh đây."
Tên đeo Mặt Nạ màu vàng nghi vấn: "Không thể nào, nếu như bọn chúng đang ẩn chốn ở gần đây, sao ta không cảm nhận được gì? Với tu vi của bọn chúng, không thể nào che dấu thần thức của ta được."
Tên đeo Mặt Nạ màu trắng cũng có suy nghĩ này, nhưng dựa vào những mà kinh nghiệm mà mình đã trải, hắn phán đoán:
"Có lẽ, bọn chúng có bí pháp che dấu khí tức nào đó.
Nên tạm thời, có thể che dấu đi thần thức của chúng ta, trong một thời gian."
Tên đeo Mặt Nạ màu vàng tức giận nói: "Mấy tên nữ đệ tử này, thật là phiền phức.
Đợi đến khi tìm thây bọn chúng, ta nhất định phải hảo hảo tận hưởng bọn chúng một chút, cho bỏ tức, chậc chậc.
"
Trong suy nghĩ của hắn, đại cục bên phía Thái Âm Giáo cũng đã định.
Nên hắn muốn tận hưởng một chút, Môn chủ cũng sẽ không trách phạt hắn.
Nghĩ đến nhan sắc của đám nữ nhân kia, hắn ầm thầm núp một ngụp nước miếng.
Tên đeo Mặt Nạ màu trắng nghe vậy, khinh bỉ nói: "Hừm, cái loại thận hư như ngươi, có thể hưởng hết đám nữ nhân như lang như hổ kia sao."
Tên đeo Mặt Nạ màu vàng nghe vậy, tức giận nói: "Đợi lát nữa ta cho ngươi xem phim 180p của ta."
Tên đeo Mặt Nạ màu trắng nói: "180p, nhưng mất đến 175p để thoát y phục thì ta cũng làm được"
Tên đeo Mặt Nạ màu vàng: "......"
"Người thấy gì không?" bỗng nhiên Tên đeo Mặt Nạ màu trắng nghiêm túc nói.
Tên đeo Mặt Nạ màu vàng nghe vậy, quay người nhìn sang, hắn giật mình: "Tên kia sao lại chỉ đi một mình?"
Tên đeo Mặt Nạ màu trắng nói khẽ: "Hình như, hắn chính là người nắm giữ bảo vật mà Môn chủ nói.
Sao hắn lại chỉ đi một mình nhỉ."
Tên đeo Mặt Nạ màu vàng không quan tâm nhiều như vậy, hắn nói: "Mặc kệ hắn đi, Nếu như lấy được bảo vật trên người hắn, Môn chủ chắc chắc sẽ thưởng lớn cho ta..."
"..Hắc hắc.
Thật không ngờ hôm nay ta lại gặp nhiều may mắn như vậy.
Ta có cảm giác, ông trời ngày càng chiếu cố ta...hắc hắc làm người xấu như ta,đi tới đâu cũng gặp phải chuyện vui vẻ!!"
Nói rồi hắn cùng tên đeo Mặt Nạ màu trắng lập tức vận lên kình lực truy đuổi đối phương.
"Tiểu tử kia, mau đứng lại??"
Bạch Tử Phàm:"???....!Mấy tên Ma Môn này, tên nào đầu óc cũng có vấn đề a.".
truyện xuyên nhanh
P/s: Lát còn 1 chương..