Bạch Tử Phàm nghe vậy, thì đã hiểu ở trong lòng: "Xem ra không phải lúc nào, nàng ta cũng theo dõi hắn, mà sau khi hắn lấy được 'dị hỏa' nàng ta mới chính thức, đến Tắc Bắc hoang mạc theo dõi hắn.
"
Bạch Tử Phàm hít một hơi trong lòng, đối diện với ánh mắt sắc bén của Ngu Yên Vũ, mà sắc mặt hắn không đổi, bình tĩnh nói: "Nhờ hồng phúc của Giáo chủ nương nương, lần này tiểu nhân trên đường đi lấy 'dị hỏa' cho ngài, đã gặp được một số cơ duyên nhỏ, nên đã giúp tu vi của Tiểu nhân đạt được đến cảnh giới như hiện tại."
"Có vẻ như trời cao có mắt, biết tiểu nhân làm việc cho Giáo chủ nương nương, nên mới ưu đãi với Tiểu nhân như vậy."
Giọng nói của Bạch Tử Phàm khi nói, cho người ta cảm giác, giống như hắn đang cố gắng áp chế, sự vui sướng trong lòng vậy.
Ngu Yên Vũ nhíu đối mắt phượng lại, nhìn Bạch Tử Phàm, nàng nói bằng giọng không nhạt không mặn: "Thật vậy sao?"
Bạch Tử Phàm cười nói: "Đúng vậy a, tiểu nhân lấy đâu ra cái can đảm, để đi lừa dối Giáo chủ ngài chứ."
Thấy ánh mắt của Ngu Yên Vũ vẫn nhìn chằm chằm mình.
Lúc này, trong mắt của nàng ta hiện lên một tầng sương mờ nhạt, khiến Bạch Tử Phàm không thấy rõ cảm xúc ở trong đó.
Trong lòng Bạch Tử Phàm nhất thời không phán đoán được ý đồ của nàng ta, nhưng hắn không thể tỏ ra do dự, nên nhanh chóng mở miệng đáp nói: "Nếu Giáo chủ không tin, Tiểu nhân chỉ có thể thề trước Thiên đạo, nếu như Tiểu nhân nói dối nhất định sẽ bị Thiên Đạo dùng ngũ lôi đánh chết."
Dựa vào ký ức mà Bạch Tử Phàm biến được.
Ở thế giới này, Thiên Đạo có địa vị chí cao vô thượng với các tu sĩ, vậy nên thề trước Thiên Đạo, chính là lời thề quyết tâm nhất.
Nếu như làm trái lại lời thề, nhất định sẽ bị Thiên Đạo phản thệ, mà sinh ra tâm ma, ảnh hưởng đến quá trình tu luyện.
Nhưng Bạch Tử Phàm hắn, lại không sợ điều này, bời vì chỗ dựa của hắn là Thiên Đạo a, Thiên Đạo đang còn cần hắn làm việc thay đâu.
Đợi khi Bạch Tử Phàm nói xong hết, Ngu Yên Vũ lúc này mới khẽ cười nói: "Ta chỉ là khen ngợi người một chút, người đâu cần phải tự thề trước Thiên Đạo như vậy chứ!!"
Đây là một trong những lần hiếm hoi mà Ngu Yên Vũ cười, nếu như không có chiếc khăn lụa ngăn cản, Bạch Tử Phàm chắc chắn sẽ được chiêm ngưỡng, tuyệt cảnh ở nhân gian.
Còn đối với Ngu Yên Vũ, chắc chắn nàng sẽ không ngây thơ mà đi tin những lời Bạch Tử Phàm nói, chỉ là nàng không hiểu, hắn dựa vào đâu mà dám thề trước Thiên Đạo.
Trong nàng lúc này, đã có một nhận định là: "Bạch Tử Phàm có tật giật mình!"
Bạch Tử Phàm cũng biết, càng nói về chuyện này, hắn sẽ càng không có lợi, dưới cái áp lực của Ngu Yên Vũ tạo ra, thế là hắn nhanh chóng chuyển sang nói chuyện khác: "Đúng rồi, Giáo chủ.
Ngài để an toàn về đây, vậy có phải Huyết Thần Giáo Giáo chủ và Ma Môn Môn chủ đã chết!!"
Ngu Yên Vũ nói: "Tuy chưa chết, nhưng cũng không khác gì đã chết." Thanh âm của nàng lạnh nhạt, giống như không quá quan tâm, đến sống chết của 2 tên này vậy.
Nghe Ngu Yên Vũ nói vậy, Bạch Tử Phàm giả bộ giật mình, vẻ mắt quan tâm sâu sắc nói: "Vậy thì vết thương trên người Giáo chủ vừa rồi, là ai gây ra? Ở Minh Nguyệt Quận này là ai có bản lĩnh đến vậy?"
Ngu Yên Vũ hơi trầm giọng nói: "Việc này, không đến lượt ngươi quan tâm!!"
Bạch Tử Phàm hỏi như vậy, cũng không hy vọng Ngu Yên Vũ, sẽ trả lời cho hắn.
Mà Bạch Tử Phàm chỉ hy vọng, để Ngu Yên Vũ không nghi ngờ hắn, khi nhìn thấy vết thương của nàng ta.
Trong khi hắn đã biết, vết thương ấy, không phải do Huyết Thần Giáo giáo chủ và Ma Môn môn chủ gây ra.
Nếu như Bạch Tử Phàm, không tỏ ra có phản ứng, hay bất ngờ một chút.
Điều này sẽ càng khiến cho Ngu Yên Vũ thêm nghi ngờ, đề phòng Bạch Tử Phàm.
Mục đích của mình đã đạt thành, Bạch Tử Phàm nhanh quay lại chủ để chính ở đây: "Giáo chủ, ngài nhận biết bộ hài cốt này sao?"
Ngu Yên Vũ trả lời: "Đây là hài cốt, của Tông chủ Cốc Sơn Tông.
"
Nếu là trước đây, Ngu Yên Vũ sẽ không lãng phí thời gian, mà đi trả lời những câu hỏi của Bạch Tử Phàm, nhưng hiện nay, tình thế đã khác xưa.
Vì địa vị của Bạch Tử Phàm trong lòng nàng đã gia tăng, mà lại nàng cũng muốn, dựa vào những câu hỏi của Bạch Tử Phàm.
Nhân cơ hội nói chuyện, để thám thính, tìm ra sơ hở của Bạch Tử Phàm
Bạch Tử Phàm giật mình nói: "Tông chủ Cốc Sơn Tông!!"
Bạch Tử Phàm giật mình, vì theo như những mảnh ký ức của hắn.
Cốc Sơn Tông là một tông môn lớn, có truyền thừa từ lâu đời ở Minh Nguyệt Quận.
Tông môn này, xếp hạng thứ 3 ở đây, chỉ đứng sau Thái Âm Giáo và Huyết Thần Giáo.
Cốc Sơn Tông là một tông môn chuyên luyện chế đan dược, giúp các tu sĩ trị thương và nâng cao tu vi.
Nên Cốc Sơn Tông rất nổi danh ở Minh Nguyệt Quận.
Thậm chí, danh tiếng của Cốc Sơn Tông, còn lan ra cả khắp Bắc vực.
Về Tông chủ của bọn họ, Hắn ta chính là cường giả Thiên Cực Cảnh trung kỳ, uy chấn tứ phương.
Nhưng không chỉ có vậy, Tông chủ của Cốc Sơn Tông, còn có uy vọng cực cao trong giới tu luyện ở Minh Nguyệt Quận.
Dựa vào những thông tin ấy, Bạch Tử Phàm tự đặt cho mình, một câu hỏi trong đầu: "Tông chủ Cốc Sơn Tông uy danh như vậy.
Tại sao lại có thể dễ dàng bỏ mình ở đây được? Mà ở chính giữa bộ ngực, xướng cốt đều vỡ vụn hết, như vậy cỏ vẻ như, là bị người khác đánh chết.
"
Sau khi đặt xong câu hỏi này, Bạch Tử Phàm thầm cười trong lòng, mà quên đi chuyện này.
Hắn cũng chỉ xuất phát từ lòng hiểu kỳ, từ khát vọng muốn hiểu biết thêm về thế giới này mà thôi.
Nhưng từ những thông tin trên, Bạch Tử Phàm cho rằng chuyện này không hề đơn giản, nên hắn không muốn suy nghĩ thêm cho đau đầu.
Bởi vì dù sao, thì cái chết của Tông Chủ Cốc Sơn Tông cũng không ảnh hưởng gì tới hắn.
Nhưng Bạch Tử Phàm không ngờ là, Ngu Yên Vũ lại chủ động nói chuyện này với hắn.
"10 năm trước đây, Tông Chủ Cốc Sơn Tông, bỗng nhiên mất tích, đã gây ra chấn động cực lớn ở Minh Nguyệt Quận."
Bạch Tử Phàm nghe vậy giật mình nghĩ: "10 năm trước Tông Chủ chỉ mất tích, mà không phải chết?"
Đồng thời trong lòng Bạch Tử Phàm lại lấy làm kỳ lạ: " Tại sao Ngu Yên Vũ lại chủ động giải thích với ta về những chuyện này? "
Nhưng dù sao đi nữa, đây cũng là cơ hội, để Bạch Tử Phàm hắn, hiểu rõ hơn về tình thế của Minh Nguyệt Quận, nên hắn lập tức im lặng, tỏ ra bộ dáng chăm chú lắng nghe.
Ngu Yên Vũ thấy Bạch Tử Phàm có bộ dáng như vậy, nàng nói tiếp: "Việc mất tích của hắn ta, nhất thời khiến cho Ma Môn được đưa lên đỉnh ngọn gió."
"Vì vào thời điểm đó, Ma Môn đang hoành hành ở Minh Nguyệt Quận này, với tham vọng, thôn tính cả Minh Nguyệt Quận.
Nên nhất thời các Đại giáo phái đứng đầu ở đây, điều có chung một suy nghĩ, Tông Chủ Cốc Sơn Tông mất tích, là do Ma Môn gây ra."
"Nghĩ như vậy, các Đại giáo phái đã rất nhanh tụ họp lại với nhau.
Rồi cùng đưa ra quyết định, thành lập liên minh, chinh phạt Ma Môn, trong đó có cả Thái Âm Giáo ta.
"
Nghe đến phân đoạn cao trào này, gương mặt Bạch Tử Phàm càng tỏ ra chăm chú.
Còn Ngu Yên Vũ thì vừa nói, vừa âm thầm quan sát, sắc mặt của Bạch Tử Phàm.
Bạch Tử Phàm nghi vấn hỏi: "Thế nhưng tại sao lúc ấy, Thái Âm Giáo lại bỗng có phân tranh, tạo cơ hội cho Ma Môn xâm chiếm? "
Ngu Yên Vũ thây hắn ta, đã dần dần bị mình hấp dẫn, nàng hài lòng nói tiếp:
"Vì vào cái đêm, trước ngày chinh phạt Ma Môn, đương nhiệm Giáo chủ của Thái Âm Giáo lúc đó, bỗng nhiên qua đời, trong trạng thái thân thể khô kiệt, giống như đã bị hút hết sinh lực vậy."
"Đương nhiệm Giáo chủ qua đời, vào cái lúc mà nội bộ của Thái Âm Giáo đang có sẵn xung đột từ trước.
Còn Các đệ tử của Thái Âm Giáo sau khi biết tin, đã lập tức đại loạn.
Dẫn đến lúc này, xung đột lại càng được đẩy lên cao trao, khi các bên, bất đồng ý kiến của nhau."
"Khi ấy, có người thì đổ lỗi cho Ma Môn gây ra, có người thì không cho là như vậy.
Nhất thời khiến cho Thái Âm Giáo chia năm sẽ bảy, liên minh tan vỡ.
Tạọ ra cơ hội cho Ma Môn xâm chiếm, tạo ra cơ hội cho Huyết Thần Giáo ngầm chiếm đoạt tài nguyên."
"Chiến loạn cứ như vậy diễn ra trong vòng 10 năm, mãi cho đến 5 năm trước, khi ta xuất hiện, một tay dẹp loạn hết thảy, nơi đây mới yên ổn trở lại."
...
Theo như trí nhớ của Bạch Tử Phàm, thì đúng là như vậy.
Ngu Yên Vũ chỉ là một người từ bên ngoài tới.
Trong lòng lúc này Bạch Tử Phàm đang nổi lên một suy nghĩ: "Ngu Yên Vũ suy cho cùng, cũng chỉ là một người từ bên ngoài tới mà thôi, không phải là người của Thái Âm Giáo.
"
"Nên dù cho nàng ta, đã có công cứu giúp Thái Âm Giáo.
Thế nhưng là như vậy, chỉ dựa vào thực lực cường đại của nàng ta, ta có cảm giác vẫn chưa đủ, để thông nhất nhân tâm của tất cả tu sĩ trong Thái Âm Giáo a!! Nói gì tới, leo lên vị trí Thái Âm Giáo Giáo chủ.
Một trong những chức vị, có ảnh hưởng nhất Minh Nguyệt Quận!! "
Lúc này trong đầu Bạch Tử Phàm đang đầy dẫy nhưng hiếu kỳ, nghi hoặc cùng tò mò.
Lý trí của hắn đã tạm thời bị những tham vọng, tò mò về thế giới này của hắn, che đậy lại.
Nên Bạch Tử Phàm mở miệng hỏi:
"Vậy tại sao Giáo chủ có thể thống nhất nhân tâm, lên làm Giáo chủ của Thái Âm Giáo được."
Khi hỏi xong câu này, Bạch Tử Phàm cảm thấy mình đã nhất thời hồ đồ, dẫn tới lỡ lời.
Với tích cách của Ngu Yên Vũ, sao nàng ta có thể trả lời câu hỏi ngu ngốc này của hắn được.
Thế nhưng để Bạch Tử Phàm ngoài ý muốn là, Ngu Yên Vũ chỉ mỉm cười, nói: "Nếu như người trả lời ta một câu hỏi, ta sẽ trả lời câu hỏi này của ngươi."
Bạch Tử Phàm hơi nghi hoặc, nhưng vẫn vui mừng nói: "Chỉ cần là Giáo chủ hỏi, đừng nói là 1 câu, dù là 10 câu.
Tử Phàm cũng cam nguyện trả lời!!"
Ngu Yên Vũ đôi mắt phượng hép lại, trông hết sức đáng yêu, nhưng nó trong ánh mắt ấy, lại lóe lên môt đạo quang hoa kỳ lạ, nàng nói: "Ta muốn hỏi: Người có đúng là Bạch Tử Phàm? Một tên tạp vụ của Thái Âm Giáo ta!!"....
(còn tiếp)
P/s: ây a, víết chương này khá mệt.
[Vui lòng đặt tên cho hệ thống!!]
"Phiền bỏ mẹ"
[Hệ thống Phiền Bỏ Mẹ xin ra mắt túc chủ.].