Ngu Yên Vũ đi đến trước cửa động phủ, nàng đưa mắt ngắm nhìn ánh bình mình đang dần nhô lên ở phía Đông, nơi chân trời.
Sau khi tận hưởng không khí thanh bình này trong chốc lát, Ngu Yên Vũ tay ngọc nhẹ nhàng phất lên, mang theo Bạch Tử Phàm hóa thành 2 đạo ánh sáng, bay thẳng về hướng của Thái Âm Giáo.
Trước khi rời đi, Bạch Tử Phàm liếc nhìn lại chiếc Động phủ một chút, trong lòng hắn dường như có điều suy nghĩ.
Bạch Tử Phàm cũng không nghi ngờ, tại sao Ngu Yên Vũ lại biết bộ hài cốt này là của Tông Chủ Cốc Sơn Tông.
Vì với địa vị Ngu Yên Vũ, việc này nếu như không có chứng cứ chính xác, nàng ta nhật định sẽ không nói ra lời nhận định như vậy.
Mà lại với tính cách hiếu thắng của Ngu Yên Vũ, nàng ta sẽ không để cho bất kỳ một ai, nghi ngờ về lời nói của mình, nhất là một tiểu lâu la như hắn.
Bạch Tử Phàm cũng không thể ngốc đến nổi, chủ động đi hỏi Ngu Yên Vũ, để xác mình vấn đề này.
Bởi vì, từ những mảnh thông tin của bộ hài cốt này, cùng với chiếc Động phủ, trông giống như một phòng luyện đan thu nhỏ ấy.
Chỉ cần bộ hài cốt này là của cường giả Thiên Cực Cảnh, vậy thì hơn 9 phần, đây chính là bộ hài cốt của Tông Chủ Cốc Sơn Tông rồi.
Vì ở Minh Nguyệt Quận, chỉ có duy nhất một người đạt đến cảnh giới Thiên Cực Cảnh, mà còn có khả năng luyện chế đan dược, đấy chính là Tông Chủ của Cốc Sơn Tông.
......
Trong một khu rừng rậm nguyên sơ, nơi đây đã không còn là một khu rừng như đúng nghĩa của nó nữa.
Khung cảnh hoang tàn, đại địa khắp nơi bị vỡ nát, hệ sinh thái đã bị phá hủy nghiêm trọng, đây chính là những gì mà khu rừng này đang có.
Bạch Tử Phàm nếu như ở đây, hắn chắc chắn sẽ không nhận ra được, khu rừng nguyên sơ xanh mát ấy, chỉ trong vòng một ngày, đã bị phá hủy nghiêm trọng đến mức này.
Cường giả có tu vi cao ở thế giới này, có sức phá hoại, thật là quá đáng sợ!!
Trong đống đại địa vỡ nát ấy, ở giữa có một hố đất sâu, phương viên xung quang đang nổi lên những ngọn lửa, có màu đỏ xen lẫn kim sắc, đang không ngừng thiêu đốt.
Điều này nhất thời, khiến cho khung cảnh, càng thêm phần phần tiêu điều, hoang tàn.
Ở dưới hố đất sâu ấy, có 2 tên Đại hán, có bộ dáng không thể thảm hơn được nữa, đang chia ra mỗi người mỗi góc để nằm.
Nếu như thuộc hạ của 2 tên Đại hán này ở đây chắc chắn bọn chúng sẽ không nhận ra, đây là Giáo chủ cùng với Môn chủ, ngày thương uy phong lẫm liệt trong lòng bọn chúng.
Hôm nay, lại mang một bộ dáng thê thảm như những tên ăn mày như vậy.
Đúng vậy, qua những gì tác giả đã miêu tả, chúng ta sẽ dễ dàng nhận ra, đây chính là 2 vị, Huyết Thần Giáo giáo chủ cùng Ma Môn môn chủ, mà không phải là ai khác.
Lúc này đây, Huyết Chiến Cường cả người quần áo rách rưới, máu tưới đã thấm đẫm toàn thân thể.
Còn La Kiệt, chiếc mặt nạ đặc trưng trên khuân của mặt của hắn cũng đã vỡ nát, khiến cho khuân mặt chân thật của hắn, đang hiện ra dưới ánh trăng chưa tàn.
Bên dưới thân thể của La Kiệt, máu tưởi cũng đã thấm đẫm toàn thân, loang lỗ trên những miếng da thịt như bị đốt cháy của hắn.
Lúc này, toàn thân La Kiệt đã trở nên đen thui không khác gì một cục than.
Trông cái bộ dạng của hắn, cũng không khá hơn Huyết Chiến Cường là bao.
Huyết Chiến Cường dựng nửa người dậy, dựa sát vào nền đất, lấy từ trong nhẫn trừ vật của mình ra một viên đan dược trị thương ăn vào, sau đó nói:
"Thật không ngờ, thật không ngờ rằng Ngu Yên Vũ lại lợi hại như vậy.
Ngay cả khi tu vi của chúng ta tiến bộ một mảng lớn, đạt đến nửa bước Thiên Vương Cảnh, dùng đến Bí pháp của Huyết Thần Giáo của ta, cùng Thánh cấp binh khí của huynh."
"Chúng ta vẫn không cách nào chạm đến một sợi tóc của Ngu Yên Vũ, còn dễ dàng bị nàng ta đánh bại nữa.
vậy Chúng ta còn tư cách gì, để xưng là đối thủ của nàng ta!!"
La Kiệt cũng đã tự dựng người dậy, hắn tương tự lấy từ trong nhẫn trữ vật của mình ra một viên đan dược trị thương, ăn vào như Huyết Chiến Cường, rồi nói:
"Ngu Yên Vũ không chỉ đơn giản như vậy đâu, thân phận cùng tu vi của nàng ta, đã ở vào đẳng cấp, mà chúng ta không đủ tư cách để nhận biết.
"
Huyết Chiến Cường nghe vậy, trái tim bỗng đau như rỉ mau.
Lại nghe La Kiệt nói tiếp: "Cũng may vết thương trên người nàng ta bỗng phát tác, nếu không lần này ta và huynh thật sự xong rồi.
"
Trong lòng hắn lại suy nghĩ: "Ngu Yên Vũ lợi hại như vậy rốt cuộc là ai, phải đến cảnh giới gì, mới gây ra thương tích đáng sợ như vậy cho nàng ta được chứ?"
"Đợi sau khi trở về, ta nhất định phải báo cáo lại việc này, với Ma Quân đại nhân, để xem lai lịch của Ngu Yên Vũ rốt cuộc thuộc tầng lớp nào.
Lại nghĩ tới hư ảnh Phượng hoàng, mang khí thế phô thiên cái địa hiện lên sau lưng Ngu Yên Vũ.
Khi nàng ta triệu hoán ra, trong lòng La Kiệt không khỏi run lên bần bật.
Huyết Chiến Cường trong lòng thất lạc khó có thể che dấu, nhưng hắn biết lúc này, mình không thể rơi vào cái trạng thái sa sút tinh thần này được.
Vì có hàng vạn sinh mạng của Huyết Thần Giáo đang nằm trong tay hắn, nếu như hắn thất bại, bọn họ cũng sẽ chôn vùi theo hắn.
Huyết Chiến Cường lắc đầu nói: "Việc này đợi sau này chúng ta sẽ bàn tiếp, bây giờ Ngu Yên Vũ trên thân vết thương còn đang phát tác.
Đây là cơ hội tốt, để chúng ta chiếm tiên cơ, trước chiếm lấy Thái Âm Giáo."
La Kiệt gật đầu nói: "Huyết huynh nói đúng lắm.
2 tên trưởng lão của Ma Môn ta, đã đi truy sát nhóm đệ tử thân truyền của Thái Âm Giáo.
Trong đấy có cả tên Tiểu tử, đang nắm giữ món bảo vật kia.
"Ta đã căn dặn kĩ bọn chúng, không được bỏ qua cho tên tiểu tử này, bây giờ có lẽ việc đã thành rồi, chúng ta cũng không cần lo lắng đến việc Ngu Yên Vũ có bảo vật, áp chế vết thương lạnh như hàn băng kia.
"
Trong lòng La Kiệt vốn không lo lắng về việc này, đối với La Kiệt, chỉ là một nhóm đệ tử thân truyền của Thái Âm Giáo mà thôi, để cho 2 tên Địa Cực Cảnh đi truy sát, còn có sai xót gì được sao?
Huyết Chiến Cường suy tư nói: "Nhưng nếu không bắt được Ngu Yên Vũ, thì chiếm đoạt được Thái Âm Giáo cũng có nghĩa lý gì, một khi nàng ta đã phục hồi vết thương, với tu vi của nàng ta muốn đoạt lại Thái Âm Giáo, giết chết chúng ta, chẳng phải dễ như trở bàn tay."
"Vậy nên, hay là La huynh ngươi, trờ về mời vị Ma Quân đại nhân kia, chủ nhân của chiếc Vạn Hồn Ma Đăng này, tới đây tương trợ, bắt giữ Ngu Yên Vũ.
"
"La huynh thấy ý kiến này thế nào?"....
(còn tiếp)
P/s: Ta mới nhận được dự án, nên giờ đến cuối tuần, sợ là sẽ không thể ra chương đều đều được, nhưng ta sẽ cố gắng nhất có thể:D.