Về sau, Hoắc Nghiên và Hoắc Bạch được cô họ mang sang Mỹ nuôi dưỡng, đợi Hoắc Nghiên trưởng thành, anh một mình về nước, quần nhau với đám họ hàng ăn thịt người không nhả xương kia.
Mười tám tuổi, Hoắc Nghiên bước vào tập đoàn Hoa Thịnh mà nhà họ Hoắc sáng lập.
Sau đó dùng thời gian hai năm để hồi sinh Hoa Thịnh.
Đến khi cô họ qua đời, người nuôi dưỡng Hoắc Bạch biến thành Hoắc Nghiên.
Từ nhỏ, Hoắc Bạch lớn lên ở nước ngoài, môi trường sống đã biến anh ta thành một con ngựa hoang khó thuần, cộng thêm sự nuông chiều của cô họ, khiến anh ta càng thêm không biết trời cao đất dày.
Hoắc Nghiên thì khác, anh là một người rất truyền thống.
Ban đầu, Hoắc Bạch còn thử phản kháng, sau khi bị dạy dỗ vài lần, đừng nói phản kháng, sự kiêu ngạo của anh ta cũng bị đánh nát thành từng mảnh.
“Chú nhớ đó là vợ chưa cưới của cháu.
” Hoắc Nghiên đóng máy tính lại: “Làm việc gì cũng phải nhớ chú ý chừng mực, đừng để người khác nắm được thóp của mình.
”
Lời này vừa dứt, sắc mặt Hoắc Bạch trở nên khó coi: “Giang Lê Thanh tìm đến chú rồi?”
Hoắc Nghiên lạnh nhạt đáp: “Giáo viên của cháu nói với chú về biểu hiện của cháu ở trường.
”
Hoắc Bạch là kẻ ăn chơi nghịch ngợm, giáo viên mời phụ huynh cũng không phải chỉ một, hai lần, nhưng lần nào cũng là thư ký của Hoắc Nghiên xử lý, anh ta không tin Hoắc Nghiên sẽ quản mấy chuyện vặt vãnh này.
Anh ta tin rằng Giang Lê Thanh đã dùng thủ đoạn nào đó để cáo trạng anh ta với Hoắc Nghiên.
Mẹ kiếp!
Quả thật là một đứa con gái tâm cơ!
Hoắc Bạch giận đến nghiến răng, chỉ hận không thể trực tiếp kéo người tới, dạy dỗ một trận.
***
[Tiến độ của cốt truyện là 1%, thiết lập nhân vật duy trì ở mức 100, chưa sụp đổ, mong kí chủ tiếp tục phát huy.
]
Giọng điện tử nhắc nhở xong, Giang Lê Thanh chú ý tới mức độ duy trì thiết lập nhân vật, cô hỏi hệ thống: “Tiểu 0, mức độ duy trì thiết lập nhân vật để làm gì?”
Hệ thống: [Mỗi nữ chính trong sách đều có thiết lập nhân vật phù hợp với mình, một khi mức độ duy trì thiết lập nhân vật rớt xuống dưới 50 điểm thì có nguy cơ tử vong.
Cho nên tôi mới lo lắng cho kí chủ như vậy.
] Nó còn chú ý tới biệt danh mà Giang Lê Thanh vừa gọi nó, tỏ vẻ không hài lòng: “Thực ra, cô có thể gọi tôi là Tiểu Bát hoặc là Bát Bát.
”
Baba?
Hừ, hệ thống này nằm mơ đi!
Giang Lê Thanh không đáp lại, cưỡi xe máy điện lao ra khỏi khu biệt thự.
Hệ thống: [Kí chủ, cô đi đâu thế? Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành rồi, cô có thể trở về nhà ăn cơm.
]
“Ăn cơm cái gì?” Giang Lê Thanh nói: “Mày không nghe thấy nãy cha tao nói gì à?”
[?]
Giang Lê Thanh: “Ông ta muốn nhận con heo ở đầu thôn làm con gái, làm một đồ bỏ đi… à nhầm, làm một đứa con có hiếu, đương nhiên tao phải thỏa mãn nguyện vọng của cha mình rồi.
”
Hệ thống: [???]
Không phải chứ?
Đồ bỏ đi… không, đứa con có hiếu sẽ làm thế này sao?