Hệ Thống Cà Khịa Đỉnh Cao

Giang Bắc lộ ra một cái dáng vẻ tươi cười.

Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới.

"Hầu tiểu thư buổi sáng tốt lành a..., thật may mắn a, sáng ra lại có thể gặp được Hầu tiểu thư. "

"Giang thiếu gia cũng sớm, tại sao sáng ra lại tới nơi này rồi? " Hầu Yên Lam hỏi.

Nói thật, hầu như thànhthành nào cũng có lưu dân, nhưng khu chuyên môn lưu dân, thật sự là không thấy nhiều.

Thành có cả gia tộc giúp đỡ lưu dân, nàng cũng chưa từng thấy qua.

Nàng ất ngạc nhiên, vị Giang công tử trước mắt này không phải cái người bình thường, lưu dân lại có thể làm gì cho hắn? Không có vũ lực, cũng không có văn hóa, nàng không hiểu.

"Không có gì, chỉ là ta không muốn nhìn bọn họ chịu khổ sở mà thôi. " Giang Bắc gãi đầu nói ra.

Nghĩ nghĩ, vừa cười vừa nói: "Từng thành thị đều có một mặt phong quang riêng của nó, Liễu Vân thành cũng có, ví dụ như Vân Đô tửu lâu trong thành này, nhưng mà không nhìn đến thấy tầng lớp dưới cùng, vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy sự lầm than chả dân chúng, lưu dân cho dù yếu, địa vị lại thấp, nhưng họ cũng là người. "

Giang Bắc nói rất đúng, lời nói cũng rất thật, hắn đã từng chứng kiến một lão nhân ăn mày gầy chơ xương, thế nhưng mà cũng không nhận được hơn 10 khối tiền đâu.

Dáng tươi cười rất chân thành, cảm giác như là được tắm gió xuân.

Yên Lam cô nương một lần nữa nhìn đến ngây dại......

Nàng cũng muốn vỗ tay, nhưng mà vừa nghĩ tới mỗi lần Giang Bắc vỗ tay đều khiến cho mọi người tức giận, nàng lại thộ.

"Việc Giang thiếu gia làm, lòng ta sinh kính nể, nhưng còn có một sự tình ta muốn nhờ. "

Yên Lam cô nương nói với giọng điệu giống như có ý tứ không tốt lắm.

Giang Bắc sững sờ.

"Hầu cô nương cứ nói thẳng. "

Không thân quen, tìm ta làm chuyện gì, tìm ai khác không được sao?

Nhưng mà, đối mặt với mỹ nữ, còn phải khách khí một chút, đợi màng nói xong rồi cự tuyệt nữa cũng được.

"Ngày ấy rời khỏi Vân Đô tửu lâu, Giang công tử làm chỉ làm một nửa bài thơ rồi bỏ đi, kính xin công tử hoàn thành tác phẩm đó. "

Giang Bắc nghe xong, vui vẻ, thì ra là vì chuyện này mà đến đây a!

Hắn nhíu mày trầm tư.

Một lúc sau...

"Nghe kỹ, ta chỉ nói một lần. "

Giang Bắc vẻ mặt trang trọng nói ra, về phần tại sao chỉ là một lần? Hắn sợ nói lần thứ hai lại không giống với lần trước......

"Liên khởi giữa nơi đất và nước

Hoa thanh, tình khiết bùn không nhuộm

Trạc thanh sóng gợn mà không yêu

Trong thông, ngoài thẳng, lại gọn gàng

Hương xa cảm thấy vị thanh thanh

Cao cao vút vút sạch sạch thực

Chỉ cầu xa quan, không được cưỡng.

Hoa Cúc chi hoa, hoa ẩn dật;

Mẫu Đơn chi hoa, hoa cao quý;

Hoa Liên chi hoa, ý quân tử.

Hoa Cúc chi ái, chưa ai thấy.

Hoa Liên chi ái, người phương nào?

Mẫu đơn chi ái, hồ chúng sinh!"

(Ngồi gần tiếng đồng hồ mà được một cái bài thơ dỏm này. Phải nói thật là ta không biết gì về hoa hết á, nhưng mà mấy chương đầu lại làm về hoa rồi @@, ta khổ quá mà!)

Ba ba ba! Ba ba ba!

Thị nữ vỗ tay, Giang Bắc lại cảm thấy hơi phiền, cái cảm giác này thật không tốt.

Vừa mới bắt được ý cảnh, lại bị thị nữ này...

Lại nhìn xem khỉ kia, cái đôi mắt kia trợn tròn, há hốc mồm, thoạt nhìn liền say mê trong đó.

Giang Bắc đã đi ra, trả lại Hoàn nhi về cái bộ giáng ban đầu.

Hầu Yên Lam trong miệng vẫn còn thì thào tự nói lấy.

"Hoa Liên chi ái, người phương nào? "

Hay! Vậy tốt rồi! Quả thật là tinh hoa ở phía sau a...!

Nửa ngày sau, Yên Lam cô nương rốt cục phục hồi lại tinh thần.

Ngẩng đầu, người đâu!

"Hoàn nhi! Giang công tử đâu! "

"Đã sớm rời đi rồi..." Hoàn nhi nhếch miệng nói ra.

Lần đầu tiên mà tiểu thư của nàng lại đối với nam nhân bằng thái độ như vậy, thật không biết là bị tưới cái thuốc mê gì a!

"Đi đâu! "

"Không biết......Hình như là nói ra thành nhìn lưu dân cày ruộng. "

Đi! Về quán rượu trước! "

Bên kia, Giang Bắc xác thực là đi ra khỏi thành, còn mang theo cả Đỗ quản gia.

Theo hắn biết, các ác linh thường sẽ không đi ra ngoài vào ban ngày.

Ừ, có thể chúng cũng đang ngủ nướng.

Nhưng mà không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn

Nhìn xem mọi người cày ruộng, trong nội tâm kêu khó chịu a..., cái ngày nóng như vậy, khẳng định là sẽ không có ra vì a!

Nhìn từ xa lại thấy cả một lũ người cầm theo thùng nước chạy đi lấy nước, đổ vào.

Nhưng mà cũng không dám làm gì thêm a a..., cho dù thu hoạch được ít hơn nữa cũng phải thu..! Nếu không, lấy cái gì mà cống cho địa chủ a!

Giang gia cùng với Lương gia phụ trách những thứ này, mà chủ yếu là về lưu dân, còn phần Thượng Quan, thành chủ cho bổn phận quản lý người dân trong thành.

Từ thật xa nhìn thấy một người quen, là trưởng thôn.

Trần thôn trưởng vừa lấy nước trở về, nhìn thấy Giang Bắc, liền tranh thủ thời gian chạy tới.

"Giang thiếu gia, Giang thiếu gia, ngài đã tới! "

"Ừ, để ta xem một chút. " Giang Bắc hòa ái nói.

"Ai, năm nay đại hạn, ngài cũng nhìn thấy, mọi nhà đều tại dốc sức liều mạng gánh nước nhà mình đổ vào a........."

"Thuế thu thế nào? " Giang Bắc không khỏi tò mò.

"Mỗi một mẫu đất thu 150 cân. " Trần thôn trưởng chi tiết nói ra.

"Ah? Đỗ lão, đây là do Giang gia định ư? " Giang Bắc không khỏi nhíu mày hỏi.

"Không phải......là do cả tứ đại gia tộc định. " Đỗ lão cẩn thận nói.

Sợ a...! Thực sợ a...! Đòi lão sợ Giang Bắc sẽ lại quyết định thêm một việc "gì đó"!

Chỉ thấy Giang Bắc lộ ra hình dáng trầm tư......

Sau đó ngẩng đầu.

"Cái này quá không hợp lý! "

Đã xong! Đỗ lão lập tức liền mộng ép.

"Năm nay thuế miễn đi. Bắt đầu từ sang năm, chỉ lấy lấy hai thành! "

Đến cả bọn thị vệ cũng mộng ép.

Người dân tụ tập chung quanh cũng mộng ép.

Sau đó không biết là ai đánh phá yên tĩnh, dẫn đầu liền quỳ xuống.

Trong lúc nhất thời, bịch bịch, tất cả đều quỳ xuống.

Những người vừa gánh nước trở về, cũng quỳ xuống.

Giang Bắc cũng trợn tròn mắt.

"Đứng lên! Nhanh chóng đứng lên! "

Đám lưu dân bọn họ nghe lời, đứng lên.

Nguyên một đám nước mắt nhìn Giang Bắc.

"Một tên phế nhân, việc thu thuế là việc ngươi có thể thay đổi sao? "

Một thanh âm đã cắt đứt mạch suy nghĩ của Giang Bắc, quay đầu nhìn lại, không biết, nhìn giống một người mà hắn đã từng gặp trong quán rượu.

Đằng sau còn có mấy người đi theo, rất dọa người.

[•]

"Tôn tử này là ai vậy? "

Giang Bắc cũng không quay đầu lại mà hỏi.

"Nhận được từ Lương Hợp Xuyên: 66 điểm cà khịa. "

Lương Hợp Xuyên? 66 điểm?

Bọn thị vệ, lưu dân, không có một cái dám tiếp lời này.

"Là Lương gia nhị công tử, Lương Hợp Xuyên. "

Đỗ lão trả lời......

"Ha ha ha ha! Phế vật chính là phế vật, lời nói cũng không biết nói! "

Lương gia? Xem ra không sai, vừa vặn.

Trào phúng hai ta lần?

Ta lại có thể "tiếp đãi" hắn đôi ba lần.

"Rất tốt, ngày hôm nay, ngươi đã trở thành đối tượng mới của ta. "

- _-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_

Chương này ta cố viết là vì đây là chương để bạo cho "5 tấm kim phiếu đầu tiên" của TiểuTiểuNhưTCV.

Đọc xong nhớ like nha, nếu có kp thì đẩy cho ta đi, ra muốn lên ktb lắm rồi!! Vã quá rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui