Hệ Thống Cải Tạo Nâng Cấp Cậu Ấm Cô Chiêu


Đường Dịch nhìn cậu thiếu niên tả tơi chân trần đứng trên nên đất bùn lạnh lẽo cuối đông đầu xuân, đầu tóc rối bù, gầy như que củi, trong ngực là chậu quần áo to đùng mới giặt xong mà khó chịu trong lòng.

Hắn cất tiếng gọi: “Ôn Ngôn, cậu lại đây.”Khuôn mặt cậu thiếu niên bị mái tóc dày che khuất nhìn không thấy rõ, nhưng đôi mắt thì giống như nai con, trong suốt đầy sợ hãi.Ôn Ngôn chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi tới.

Cậu không dám làm trái mệnh lệnh của Đường Dịch, bởi làm vậy sẽ rước tới một trận đòn ác liệt.Đường Dịch đứng dậy, so với Ôn Ngôn thì thân hình này coi như cũng cao, khoảng chừng 1m8, chẳng qua có cảm giác hư yếu vì nát rượu, trông không có chút cảm giác khỏe khoắn nào của thanh niên.Trong sân có một lu nước đầy một nửa, Đường Dịch kéo Ôn Ngôn qua, làm ướt tay rồi lau mặt cho cậu.


Ôn Ngôn thấy mà sợ, hoảng hốt trốn ra sau.

Đường Dịch sửng sốt, mặt mũi thiếu niên này nhìn rất khá, gương mặt được Đường Dịch lau sạch quá nửa để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú trắng trẻo, xinh đẹp bất ngờ, nhưng có điều tại sao cậu lại muốn làm cho mình thành bẩn thỉu như vậy?Đường Dịch nhìn bàn tay run lẩy bẩy phía dưới cánh tay mảnh khảnh, trong lòng đã hiểu ra.


Cậu thiếu niên này không phải tên ngốc, đại khái cũng không thích nguyên chủ, không muốn để hắn đến gần nên mới cố ý làm cho mình bẩn thỉu, để nguyên chủ không có hứng thú nhiều với mình.Đường Dịch thở dài, buông cánh tay Ôn Ngôn ra, bê lấy chậu gỗ nói: “Cậu đừng sợ, tôi sẽ không đối xử với cậu như vậy đâu.”Ôn Ngôn chớp mắt không nói gì, cậu không tin, nhất định là tên khốn này đang ấp ủ mưu đồ đáng sợ gì đó.

Nghe nói có tên đàn ông ham ăn lười làm sẽ bán vợ mình vào kỹ viện trên trấn, trước khi bán đều chỉn chu sạch sẽ là để bán được giá cao hơn! Không phải gã Đường Dịch này muốn bán cậu đi đấy chứ!Ôn Ngôn bỗng thấy ớn lạnh.Đường Dịch không biết trong lòng Ôn Ngôn đang suy nghĩ gì, hắn phơi quần áo trong chậu lên rồi kéo thiếu niên về phòng trước sự kinh ngạc của Ôn Ngôn.Đường Dịch múc nước vào nồi và nhóm lửa lên.

Ôn Ngôn lúng túng không biết làm sao, đành đứng bên cạnh cọ cọ hai chân sưởi ấm.Đường Dịch thấy vậy đặt một cái ghế nhỏ trước bếp, kéo thiếu niên qua ngồi xuống đó, lại cầm thêm cái ghế khác, gác chân thiếu niên lên để cậu hơ lửa sưởi ấm chân..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận