An Nguyên Nguyên sáng sớm phát sốt làm Châu Vi Vũ sợ chết khiếp, im lặng ngồi một góc nhận tội, An Nguyên Nguyên nhìn thấy cả cái đuôi ủ rũ với cái tai cụp xuống của hắn rồi, An Nguyên Nguyên cười một cái, Châu Vi Vũ càng đau lòng.
" Xin lỗi!" Là tại hắn, do hắn không tốt, tại hắn không biết kiềm chế nên An An mới ốm.
Tất cả lại tại hắn, An An yếu như vậy không thể chịu dày vò.
An Nguyên Nguyên cũng rất ngại ngùng nha, mọi chuyện không thể trách mỗi Châu Vi Vũ, Châu Vi Vũ không kiềm chế là một phần, một phần còn lại...khụ...là do cậu đòi hỏi...là do cậu.
Thật tội cho Châu Vi Vũ, ai nha nhìn hắn sao mà đáng thương quá thể.
" Không...không phải là do cậu hết, tôi cũng sai mà!"
" Tôi tội lớn hơn"
"..."
Châu Vi Vũ trợn tròn mắt, An An nói...An An gọi hắn là...( bí mật).
An Nguyên Nguyên vỗ vỗ chỗ bên cạnh, Châu Vi Vũ biết điều mà chen vào ôm An Nguyên Nguyên vào lòng, An Nguyên Nguyên vùi cả người vào lòng hắn yên lặng mà ngủ.
Đến ngày hôm sau An Nguyên Nguyên mới đỡ, Châu Vi Vũ không dám làm càn, chỉ dám hôn hôn sờ sờ, tuyệt đối không...vả mặt.
Hai người ở Nhật chơi chán liền bay đến Milan.
Milan là kinh đô thời trang thế giới, An Nguyên Nguyên mong muốn lâu lắm rồi mà chưa có cơ hội.
Kéo tay Châu Vi Vũ chạy đây chạy đó, hết ngắm ngắm lại mua mua, mà tất cả những thứ này người trả tiền không ai khác ngoài Châu Vi Vũ.
Tại vì thẻ của An Nguyên Nguyên bị tịch thu rồi huhu.
Du lịch cả tháng, Châu Vi Vũ cũng không ăn no được mấy lần, chủ yếu là tại vì sợ ai kia lại ốm, mà An Nguyên Nguyên lại càng vô tâm vô phế, ngày ngày chạy nhảy lung tung không có để tâm đến sự lo lắng của Châu Vi Vũ.
Châu Vi Vũ bày tỏ mình thật bất đắc dĩ cho nên sau một số lần trị không được An Nguyên Nguyên, hắn quyết định vác An Nguyên Nguyên lên giường.
Ừm...còn lên làm gì thì...!các người có thể tự nghĩ, dù sao cũng đều đúng cả.
Chuyện là như này, hôm đó An Nguyên Nguyên mặc một đồ siêu cấp xinh xẻo cùng Châu Vi Vũ đi dạo phố, địa điểm từ Milan đã bay qua London.
Bởi vì bạn nhỏ quá mức xinh xẻo, quá mức khiến người chú ý yêu thích.
Thế là đã lọt vào tầm mắt của một vị nhiếp ảnh, mà vị nhiếp ảnh này còn là gay!!! An Nguyên Nguyên ngây thơ phối hợp với người ta chụp vài tấm lại còn bị người ta tán tỉnh mà không biết.
Châu Vi Vũ thật sự tức giận, bình giấm chua cất giấu hai chục năm cuối cùng cũng đổ lênh láng, Châu Vi Vũ vứt mặt mũi kéo bạn nhỏ nhà mình hôn giữa thanh thiên bạch nhật, đúng lúc nhiếp ảnh kia nhấn máy ảnh một cái.
Một bức ảnh hôn môi đầy mùi chua cứ thế huy hoàng mà ra đời.
Châu Vi Vũ nghiêm mặt mua hết tất cả ảnh, về đến khách sạn liền vứt ảnh lên giường, đè An Nguyên Nguyên ra abc một trận.
Một đám ảnh đẹp cứ vạy mà hy sinh.
Tác giả bày tỏ RẤT TUYỆT VỜI ✧(>o.