Mười năm kể từ ngày An Nguyên Nguyên bị tiêm vào người loại thuốc TMSM 01, cậu rất may mắn nhưng từ đó tới giờ cũng chưa bao giờ có dấu hiệu tỉnh lại.
Mạc Bàng Hạnh bắt đầu từ năm nhất đại học đã thích cha An, ông ấy cố gắng trở thành bạn thân của cha An.
Bởi vì khi đó, tư tưởng đối với người đồng tính không giống như bây giờ, cha An vẫn luôn xem như không biết.
Bởi vì Mạc Bàng Hạnh yêu cha An, nhưng ông lại cố gắng kiềm chế để hai người vẫn có thể tốt đẹp.
Cho đèn một ngày, mẹ An xuất hiện.
Mạc Bàng Hạnh liền sụp đổ, ông không chịu được khi nhìn thấy hai người đó yêu nhau, cha An sang Nga, mẹ An làm luật sư quốc tế, còn Mạc Bàng Hạnh mỗi lần động đến nghiêm cứu sẽ lại nhớ đến cha An.
Vẫn là tình tiết vì yêu sinh hận quen thuộc, Mạc Bàng Hạnh trong lúc hận gia đình An Nguyên Nguyên thấu xương đã tạo ra TMSM 01.
Ông ta muốn để dành cho cha An, và mẹ An, nhưng sau khi thấy An Nguyên Nguyên vào Châu Vi Vũ hạnh phúc như vậy, ông ta càng hận.
Tại so cậu có thể hạnh phúc, có thể vô tư, tình yêu của cậu được chấp thuận của Mạc Bàng Hạnh lại bì đày đọa.
Ông muốn An Nguyên Nguyên chết, chỉ cần An Nguyên Nguyên chết đi, Châu Vi Vũ liền cảm nhận được sự đau khổ của ông.
Gia đình cậu liền cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của ông.
Mạc Bàng Hạnh điên rồi.
Châu Vi Vũ ngồi bên giường bệnh nhìn An Nguyên Nguyên trên người gắn đầy dây dựa, những thứ này đều là dùng để duy trì mạng sống của cậu.
Mười năm, thân hình An Nguyên Nguyên đã gầy đi không ít, làn da xanh xao, nếu không thấy lồng ngực cậu vẫn nhẹ nhàng phập phồng thì hắn liền nghĩ cậu không còn sống nữa.
Ngày đó hắn vừa đến, nhìn thấy chính là cảnh kim tiêm đâm vào gáy An Nguyên Nguyên, chất lỏng màu lục nhạt chảy vào trong người An Nguyên Nguyên, An An liền cứ như vậy ngã xuống đất.
Châu Vi Vũ thời khắc đó chứng kiến không chỉ còn là sợ hãi nữa, là tuyệt vọng, là sụp đổ.
Tim hắn ngừng đập, thời gian như một cuốn băng tua chậm trước mắt, hắn thấy An Nguyên Nguyên hốt hoảng, thấy cậu ấy nhìn mình giống như từ biệt.
Tuyệt vọng đến mức thời khắc đó hắn muốn chết đi.
Mạc Bàng Hạnh ở một bên cười lớn sau đó liền ôm đầu khóc rống.
Châu Vi Vũ tuyệt vọng chạy đến bên An Nguyên Nguyên ôm cậu ấy lên, hắn sợ.
Phải mang An An về, mang về nhất định phải cứu cậu ấy.
Tuyệt đối không được để cậu ấy xảy ra chuyện gì, nhất định cứu được.
Châu Vi Vũ đưa An Nguyên Nguyên trở về, An Như Anh nói với hắn.
TMSM 01 có công dụng gì.
Châu Vi Vũ không còn nghe thấy gì bên tai nữa, trước mắt hắn là một mảnh tối đen, tối đến mức hắn không nhìn thấy chính mình.
Hắn không chịu được cuộc sống không có An Nguyên Nguyên.
An Nguyên Nguyên là tính mạng của hắn, mất đi cậu ấy,.hắn cũng không cần sống nữa.
Châu Vi Vũ cầu xin An Như Anh, cầu xin cô cứu An Nguyên Nguyên.
An Như Anh đã từng nghĩ diệt được người con kia ( Đã nhắc ở chương trước rồi) thì An Nguyên Nguyên sẽ an toàn, nhưng ngàn vạn lần cô không ngờ được, người giết em trai mình lài là một người thân thiết như vậy.
Châu Vi Vũ đau, chẳng lẽ cô không đau sao.
Đó là đứa em cô nuôi từ nhỏ đến lớn, đứa em mà cả hai kiếp, An Như Anh đều không bảo vệ được.
Cô khóc, sao ông trời có thể tàn nhẫn như vậy, cho cô sống lại nhưng không hề làm kết cục thay đổi, sống lại có ích gì sao?
An Như Anh cố gắng gạt nước mắt đưa An Nguyên Nguyên đến bệnh viện, mẫu máu vẫn phải kiểm tra.
Nhưng một tia hy vọng rất nhỏ bất ngờ xuất hiện, An Nguyên Nguyên không chết, nhưng cũng chẳng khác gì chết.
Cậu cứ duy trì một giấc ngủ sâu, có thể tỉnh lại, cũng có thể không bao giờ tỉnh lại.
Đây giống như một sợi dây cuối cùng neo Châu Vi Vũ lại với cuộc đời, hắn cố gắng vực dậy tinh thần, cố gắng làm việc, cố gắng chăm sóc bản thân, mỗi ngày đều về nhà chăm sóc An Nguyên Nguyên đang nằm trên giường không biết đến khi nào mới có thể tỉnh lại.
1 năm...
2 năm....
5 năm.....
10 năm rồi, Mạc Bàng Hạnh tự sát ngay lúc đó.
Châu Vi Vũ vẫn đi làm, vẫn đi họp cần gì thì vẫn phải làm chỉ có An Nguyên Nguyên đến bây giờ cũng chưa từng tỉnh lại một lần.
Châu Vi Vũ có thể ở bên ngoài trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, đến khi về nhà hắn mới là Châu Vi Vũ của bản thân hắn, mệt mỏi, đau khổ yếu đuối, yên lặng ở bên người mình yêu.
Châu Vi Vũ ngồi bên giường cầm khăn ấm lau người cho cậu, lau khuôn mặt nhỏ gầy gò nhưng vẫn xinh đẹp như ngày nào.
Hắn đã hy vọng rất nhiều, mười năm qua vẫn chưa từng hy vọng, Châu Vi Vũ ngắm khuôn mặt người yêu say ngủ, hắn khóc.
Từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống thấm ướt ga giường, căn phòng ấm áp sạch sẽ, rèm là An Nguyên Nguyên may, ga là An Nguyên Nguyên may, quần áo cũng là An Nguyên Nguyên may, lâu như vậy đã cũ lắm rồi nhưng hắn không muốn đổi.
Đó đều chứa hơi thở của An Nguyên Nguyên, hắn không thể bỏ đi.
Tiếng khóc ngày càng trở nên lớn hơn, nức nở như một đứa trẻ con cầu một chút để ý của người trên giường chỉ là An Nguyên Nguyên vẫn không có chút phản ứng.
" Nguyên Nguyên, bao giờ em mới tỉnh lại? Tôi không thể chịu đựng được nữa! Nguyên Nguyên cầu xin em...Nguyên Nguyên cầu xin em tỉnh lại đi...Em tỉnh lại chúng ta liền đi Milan một lần nữa được không?...Xin em..."
Những lời như vậy hắn đã nói vô số lần, mỗi ngày nói một lần, hắn hy vọng An An của hắn có thể nghe thấy lời hắn nói, hy vọng An Nguyên Nguyên nghe thấy liền sớm tỉnh lại....Cư như vậy...10 năm...Hắn đau khổ, hắn cố gắng gồng mình chống đỡ nhưng hắn sắp sụp đổ rồi, An An cầu xin em tỉnh lại.
Châu Vi Vũ khóc, hắn khóc đến nước mắt không thể chảy ra được nữa.
Lau đi khuôn mặt, Châu Vi Vũ ngẩng đầu lên nhìn An Nguyên Nguyên, bất chợt hắn thấy một dòng nước mắt trên khuôn mặt người yêu nhẹ nhàng lăn xuống.
Châu Vi Vũ trợn to mắt, hắn chạy như điên ra khỏi phòng, vấp phải ghế ngã xuống cũng lập tức đứng lên.
Hắn cuống cuồng tìm điện thoại, hoảng loạn bấm ra một dãy số.
Chờ người bên kia nghe máy, hắn liền chờ không được lập tức nói, gấp đến mức khó khăn lắm mới hình thành được một câu hoàn chỉnh
" An An...!An An tỉnh..."
Đầu dây bên kia tiếng điện thoại rơi cạch một cái.
Châu Vi Vũ ôm điện thoại, nhịn không được ngồi thụp xuống vừa cười vừa khóc.
Rất nhanh thôi, rất nhanh, chúng ta có thể gặp lại rồi!
_________________
Thế thôi, tả tơi quá sẽ bị gạch đá (◍•ᴗ•◍)❤
Hết thế giới.