Bởi vì cảm nhiễm quá đột ngột, cho nên Diệp Sở Ly phải lập tức chạy đến căn hộ của mình ở ngoại ô, căn hộ đó có mộ tầng hầm dưới đất.
Diệp Sở Ly điến liền vội vàng khóa mình trong đó, sau gần một tuần không phát hiện đau đớn khi bị biến đổi nhưng làn da có chút xanh xao Diệp Sở Ly biết là đã biến đổi xong rồi, thế mà một chút đau đớn cũng không cảm nhận được.
Nghe nói công chính bị cảm nhiễm đau đến chết đi sống lại luôn đó.
Diệp Sở Ly sửa soạn lại bản thân liền trở ra, ngoại ô vốn hoang vắng ít người qua lại nhưng không phải là không có, chỉ là đến khi cậu trở ra liền phát hiện ngoại ô thế mà cực kỳ yên tĩnh, Diệp Sở Ly mang tâm trạng thấp thỏm vội vã quay trở về.
Thời gian đầu khi các trạm thu phát sóng vẫn chưa bị phá hủy, điện thoại, internet vẫn còn có thể sử dụng được, nhưng chỉ cần hơn một tháng sau, con người chỉ có thể sử dụng đến những vật dụng chỉ đường và liên lạc cổ xưa nhất.
Bây giờ vẫn có thể dùng điện thoại để liên lạc, Diệp Sở Ly liền không ngừng gọi điện cho ba mẹ và anh trai.
" Tiểu tử, em mấy ngày nay trốn đi đâu? Bây giờ em có biết tang thi đang lây lan rất nhanh không?" Đại Diệp ca hét muốn thủng màng nhĩ Diệp Sở Ly.
" Em ở căn nhà ngoại thành.
Anh, cả nhà an toàn sao?"
Diệp đại ca thở dài " An toàn, nhờ một chút quan hệ cả nhà đều đến căn cứ Lam Châu rồi, em ở yên đó, anh sẽ đưa trực thăng đến đón"
" Không không, không cần.
Anh, em đi chung với Lạc Thiếu tướng, tuyệt đối an toàn, anh không cần lo lắng!"
" Có thật không?" Diệp đại ca nghi ngờ.
" Thật mà!".
" Vậy được rồi.
Nhớ chú ý an toàn, em phải bình an quay về Lam Châu, mẹ rất lo lắng cho em"
Diệp đại ca cúp máy,Diệp Sở Ly thở phào một cái, chót lọt rồi.
Bây giờ cậu là tang thi cấp cao, tất nhiên không sợ tang thi, mấy con tang thi cấp một còn chưa nổi kia trốn cậu còn không kịp nữa là.
Cậu nói dối như vậy thật có lỗi, nhưng mà cậu bây giờ đúng là đi tìm đội ngũ của Lạc Sở Thiên để đi chung mà.
Không hề sai luôn.
Mạt thế bùng phát, có hi căn cứ lớn được thành lập.
Một là căn cứ Lam Châu, xây dựng từ căn cứ quân sự, trang bị vũ trang đầy đủ, phòng ngự vững chắc, chiến lược chặt chẽ nhưng không thể đảm bảo được tất cả về nhu cầu đời sống, lương thực có thể sẽ không đủ cho nên thường xuyên có đội ra ngoài tìm thức ăn.
Còn căn cứ khác là căn cứ Thuẫn Châu, là một căn cứ do các tư bản dựng nên, có đầy đủ các yếu tố giống căn cứ Lam Châu, nhưng phòng ngự không thể bằng, vũ khí không thể bằng, nhân lực chiến đấu không thể bằng, cơ mà căn cứ Thuẫn Châu rất lớn, lại là do tư bản lập nên nên lương thực cực kỳ dư dả, có thể chứa đựng lượng lớn người chạy dịch.
Người thông minh sẽ đến Lam Châu, tuy ăn không đủ no nhưng bảo đảm được tính mạng vãn còn hơn Thuẫn Châu không biết chết lúc nào nhưng nếu tính ra số người đến căn cứ Thuẫn Châu vẫn nhiều so với Lam Châu, như vậy lại càng tốt, Lam Châu có thể tiết kiệm được lương thực.
Diệp Sở Ly ngồi trong xe đi lòng vòng trên phố, đường phố giờ có chút bừa bộn, xe bị vứt lại, thỉnh thoảng xuất hiện một vài con tang thi ngươi cổ cong tay đi lang thang trên đường.
Con đường chạy ra khỏi thành phố đã bị tắc nghẽn do lượng lớn người dân cố gắng chạy ra ngoài.
Diệp Sở Ly không đến Lam Châu, ngược lại đi vào thành phố nơi tập trung nhiều tang thi, xe Diệp Sở Ly vừa đến, từng con tang thi vô cảm lang thang đột nhiên xuất hiện biểu tình giống như sợ hãi, muốn bỏ chạy lại bị Diệp Sở Ly ra lệnh đứng lại.
Cậu đi qua làn xe bỏ lại một đường tiến vào trung tâm thành phố.
Lạc Sở Thiên và đồng đội có nhiệm vụ vận chuyển kho vũ khí trong thành đến căn cứ Lam Châu, chính là lúc này công chính bị cảm nhiễm.
May mắn không bị phát hiện bởi vì lúc này cả đội đang chia nhau tuần sát, hắn đi sâu vào bên trong kho thăm dò ( Nói là kho nhưng giống như một hệ thống phòng chế tạo dưới lòng đất) do đó trong quá trình biến đổi mới không bị nghi ngờ.
Diệp Sở Ly không vội đến kho hàng, cậu đi lang thang trong thành phố, bây giờ chỉ cần Lạc Sở Thiên thức tỉnh dị năng, cậu cũng không cần phải giấu diếm dị năng có thể sử dụng liền sử dụng.
Diệp Sở Ly đi vào một siêu thị, tang thi ở đây rất đông nhưng vẫn chưa có nhiều tang thi có tinh hạch trong đầu, mạt thế bùng nổ, tinh hạch vừa là đơn vị tiền tệ vừa là năng lượng thăng cấp dị năng.
Bây giờ người có dị năng không nhiều ít người biết đến tinh hạch, Diệp Sở Ly phải tranh thủ thu thập.
Năng lực của tang thi cấp cao rất khủng bố, Diệp Sở Ly giết con nào đảm bảo trong đó có tinh hạch.
Diệp Sở Ly đeo trước người một cái ba lô nhỏ, tinh hạch bỏ vào trong đó liền lập tức nhét vào không gian chỉ để lại trong ba lo mấy viên phòng ngừa người khác nhìn thấy.
Diệp Sở Ly giết đủ, liền đi lên tầng thu thập ít đồ ăn còn sót lại vào ba lô, cái gì cũng cần phải phòng trước, nhỡ đâu có người sống sót ngứa mắt cậu thì sao.
Kiếm Diệp Sở Ly dùng không phải Hồng Ảnh ( Kiếm ở thế giới trước, cái mà hay cầm trên tay ý, không phải cây trâm kia đâu, hình như thế giới trước quên đặt tên).
Cái này gọi là Thái Thủy Đao, một loại vũ khí bó vào hai bên cánh tay, lưỡi đao có thể thu vào rút ra rất sắc bén, ( Ai muốn biết rõ thì xem vũ khí của nhân vật Lâu Mãn Phong trong phim 3D Mộ Vương Chi Vương nha).
Hai lưỡi đao tháo ra ghép vào với nhau có thể tạo thành cây thương hai đầu đều sắc bén, loại vũ khí hai tay này tiện vô cùng.
Diệp Sở Ly chiến đấu một mình liền không kiêng dè dùng loại vũ khí cấp thần này, lỡ như sau này có đồng đội liền dùng Hồng Ảnh, ai bảo nó chỉ nhặt trong đống đồ cũ chữ đồ trên giá người khác không thể nhìn được.
Diệp Sở Ly đi một vòng, cảm giác được có người đang đến, cậu vội vàng đem Thái Thủy Đao vào không gian, đổi ra một thanh kiếm tốt bình thường, còn không quên chém mấy con tang thi ở gần để ngụy tạo hiện trường.
Tiếng bước chân nối tiếp nhau dồn rập đuổi đến, Diệp Sở Ly thấy người đến chính là một đội quân nhân gần mười người mà trong đó có Lạc Sở Thiên.
Lạc Sở Thiên và động đội sau khi vận chuyển được vũ khí, đang trên đường đến Lam Châu, hắn biết mình bị cảm nhiễm nhưng lại có tư duy và tỉnh táo, phát hiện bản thân có dị năng lôi hỏa biến dị, hắn có chút kinh ngạc.
Hắn chỉ sử dụng dị năng hỏa, che dấu bản thân là tang thi, tiếp tục cùng đồng đội chiến đấu.
Hắn còn cảm nhận được tang thi và người, đám tang thi không có tư duy kia dường như sợ hắn cho nên đoàn đội đi một đường vẫn luôn thuận lợi.
Tang thi không càn ăn uống, nhưng người thì khác, lương thực dự trữ không đủ dùng, Lạc Sở Thiên phải dẫn một đội nhỏ đi tìm thức ăn.
Hắn rõ ràng cảm nhận được một khí tức tang thi mạnh mẽ hơn tất cả gần giống với hắn mới vội vàng chạy đến, thế mà không ngờ ở đây hắn lại thấy Diệp Sở Ly??? Diệp tiểu thiếu gia từ khi nào có một thân công phu giỏi như vậy chứ, hắn không thấy mùi con người, vậy sao ở đây lại có Diệp Sở Ly lành lặn khỏe mạnh???
" Cậu là người sống sót sao?" Lương Bình một quân nhân trong đội hỏi.
Diệp Sở Ly chỉ khẽ gật một cái.
Nhưng Lạc Sở Thiên trong lòng lại điên cuồng gào thét, không đó không phải con người, đó là tang thi cấp cao.
Lạc Sở Thiên nghĩ vậy lại không nói ra, chỉ khẽ liếc nhìn Diệp Sở Ly.
Thanh niên mái tóc hơi dài che đi bớt nét cứng cỏi lộ ra nét hiền hòa nhẹ nhàng.
Da trắng đến xanh xao, quần áo trên người chỉ là áo phông trắng quần giãn xanh lại dính đầy vết máu đen của tang thi, trước ngực đeo một cái ba lô nhỏ hơi căng phồng, chắc là đựng thức ăn.
Tay cầm một thanh kiếm mảnh sắc bén ánh lên chút ánh áng xanh.
Tổng thể khung cảnh có chút tang thương mà người đứng kia lại toát lên sự kiên cường đến kỳ lạ.
Bỗng chốc Lạc Sở Thiên phát hiện mình đang nhìn Diệp Sở Ly chằm chằm.
Diệp Sở Ly cũng nhìn bọn họ, một đội ngũ như vậy lại không biết phải nói câu gì tiếp theo.
Đột nhiên Lương Bình kêu lên cẩn thận, rút súng ra định bắn thì kiếm trên tay Diệp Sở Ly đã xoay một vòng cắm thẳng vào đầu tang thi đang lao đến.
Dứt khoát sử lý con tang thi, Lương Bình chưa kịp bóp cò súng liền nhạc nhiên, Lạc Sở Thiên cũng ngạc nhiên, động tác vừa rồi quá nhanh, vị trí hạ thủ chuẩn xác đảm bảo cắm trúng điểm chết của tang thi.
Diệp Sở Ly dút kiếm, lại một nhát bổ đầu tang thi ra, máu đen tỏa mùi hôi thối lan ra, từ trong bộ não của tang thi rơi ra một viên đá to bằng đầu ngón tay cái, tỏa ra chút ánh sáng màu vàng.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, cảnh tượng ghê rợn như vậy, thanh niên thế mà không sợ hãi.
Diệp Sở Ly nhỏ giọng nhắc nhở " không nên nói to, trong thành phố cực kỳ nhiều tang thi, tang thi thị giác kém nhưng thính giác và khứu giác đặc biệt nhạy bén, âm thanh lớn như vậy sẽ dẫn nhiều thang thi đến.
Đến rồi!"
Diệp Sở Ly vừa rứt lời, một bầy tang thi đang dần dần tập trung lại chỗ này.
Lương Bình ngại ngùng vô cùng.
Bây giờ không cho dùng súng, họ nên dùng cái gì đây.
Diệp Sở Ly vơ đám dao dài trên kệ hàng đưa cho bọn họ.
Mấy quân nhân cầm dai trong tay khuôn mặt có chút giật, không ngờ có ngày họ cũng phải cầm dao lên không khác gì đồ tể, Diệp Sở Ly khuôn mặt bình tĩnh đối diện với đám tang thi, âm thầm điều khiển đám tang thi để chúng không làm người ở đây bị thương.
Lạc Sở Thiên bàn tay nắm chặt, Diệp Sở Ly trở nên lạ lùng như vậy, hắn cảm thấy có chút không quen, trong lòng khó chịu nhưng lại không biết do đâu.
Hắn liền lao vào đám tang thi bắt đầu tàn phá, nhưng trên người hắn có mùi của tang thi nên không bị tấn công, Lạc Sở Thiên biết liền cố gắng hỗ trợ những người khác.
Diệp Sở Ly ở trong đám này lăn lộn đến là nhẹ nhàng, thân ảnh thoắt cái liền giết được mấy con tang thi.
Cả một đàn tang thi như vậy cứ thế bị diệt.
Sợ kéo thêm tang thi đến, cả đám liền vội vã lấy đồ rồi chạy ra ngoài.
Diệp Sở Ly cũng bị kéo đi theo.
Sau khi không biết sao ngồi trên xe Diệp Sở Ly mới hoàn hồn, mấy quân nhân lúc nãy đôi mắt tò mò nhìn cậu.
Diệp Sở Ly thật hoang mang, chuyện gì vậy???
" Tiểu Diệp, cậu nói thật cho Hà ca biết cậu làm sao sống sót được đến tận bây giờ vậy? Công phu cậu học đâu vậy hả???" Người này là Hà Ca, tên Hà Ca, nên mọi người gọi Hà ca.
Sau một trận đánh đã gọi cậu là Tiểu Diệp rồi, làm cậu ngại ngùng theo luôn.
" Ừm, chính là lén luyện một chút, không ngờ mạt thế lại dùng đến.
Mọi người là đang đi đâu vậy?"
Lương Bình có chút ngại ngùng nhìn Diệp Sở Ly " Đến Lam Châu, cái kia, xin lỗi đều là do tôi thiếu hiểu biết, đem rắc rối đến cho mọi người "
" Không sao mà.
Người nhà tôi cũng đã đến Lam Châu rồi, tôi có thể đi cùng được không?"
Cả một đám người tụm một góc nói nói cười cười.
Lạc Sở Thiên ở ghế phị lái nhìn Diệp Sở Ly ngồi phía sau cười nói vui vẻ, bá vai bá cổ với anh em của hắn, trong lòng buồn bực.
Hừ, đúng là càng ngày càng giỏi, đến thủ đoạn câu dẫn như vậy cũng đem ra dùng.
Lạc Thiếu tướng trong lòng tức giận khó chịu đen mặt cả đoạn đường.
Thẩm Miễn thấy hắn vơi Diệp Sở Ly như vậy trong đầu liền yy ra một kịch bản đam mỹ cực kỳ máu chó.
Ây y vẫn chưa nói với mọi người y là hủ nam hả?? Ai, xin lỗi mà
__________________
Tui còn chưa viết đại cương (-_-;)・・・.