Diệp Sở Ly cười đến là thiếu đánh, tay vẫy vẫy Lạc Sở Thiên.
Lạc Sở Thiên cười, hắn đến đứng đối diện Diệp Sở Ly làm tư thế mời.
Diệp Sở Ly híp con mắt xinh đẹp, đạp một cái lao về phía Lạc, đồng huy động dây leo chế ngự hắn, Lạc Sở Thiên lập tức tránh ra.
Diệp Sở Ly thấy hắn tránh mà không trả đòn liền bực mình, đây là khinh cậu hả, cậu rất lợi hại đó.
" Ngu ngốc Lạc Sở Thiên anh không được nhường tôi!"
" Được rồi!"
Lạc Sở Thiên thở ra một cái, tay thoắt biến ra một ngọn lửa màu đen ánh đỏ nháy mắt đốt trụi dây leo của Diệp Sở Ly.
Diệp Sở Ly cũng không sợ, cậu huy động dây leo tạo thành một bàn đạp lao lên, Lạc Sở Thiên kê chéo hai tay phía trước chặn lại cú đạp của Diệp Sở Ly, đánh bật cậu trở lại.
Diệp Sở Ly mượn lực lộn nhào một vòng trên không trung bắn ra vô số tia nước sắc bén, Lạc Sở Thiên phải lập tức tránh ra bàn tay xuất hiện một tia sét đánh về phía cậu, thân hình Diệp bỗng chốc hư ảo, tia sét đánh xuyên qua cậu mà không để lại dấu vết gì, Diệp Sở Ly vẫn bình yên vô sự.
Thân ảnh chớp một cái xuất hiện phía sau Lạc Sở Thiên, Diệp tung đòn hắn liền đưa tay cản lại.
Từng chiêu thức dùng tốc độ mắt thường không rõ diễn ra trước mắt người xem, quân nhân tập trung xung quanh chỉ có thể không ngừng hít khí.
Cái tốc độ thần thánh này, họ không nhìn rõ được các lần tung chiêu, chỉ có những âm thanh bụp bụp vù vù truyền vào tai và mặt đất lún xuống rơi vào mắt là cho họ biết trận đấu vẫn còn đang diễn ra.
" Lợi hại ghê!" một quân nhân cảm thán.
" Chậc chậc, Tiểu Diệp lại lợi hại hơn rồi!" Hà ca nhìn hoa cả mắt đã không thèm xem nữa.
Thẩm Miễn bên cạnh thì nhìn đến thích thú, hai người này có đáng lên giường luôn không???
Bụp một tiếng, mọi người nhìn thấy thân thể to lớn của Lạc Sở Thiên đè chặt Diệp Sở Ly, hai tay Diệp Sở Ly bị trói phía sau bởi một sợi dây nối điện màu tím đen.
Diệp Sở Ly đang trừng mắt nhìn Lạc Sở Thiên.
" Em thua rồi nha!" Lạc Sở Thiên cười.
" Hừ, nói lời đôi co với anh, quỷ ấu trĩ!"
Diệp Sở Ly vùng ra, đứng dậy phủi phủi bụi bặm bám trên người rồi tiến ra bên ngoài sân huấn luyện.
Lạc Sở Thiên ngoài cười ra thì cũng chỉ có thể cười.
Hắn từng nghĩ mấy tài năng của Diệp Sở Ly khi đối đầu với tang thi đã là tất cả rồi, nhưng hôm nay cậu khiến hắn phải mở to con mắt, Diệp Sở Ly nằm ngoài dự đoán lợi hại vô cùng, làm Lạc Sở Thiên phải nghiêm túc chiến đấu lại lợi dụng sơ hở mới thắng được.
Lợi hại, quá lợi hại, hắn nhất định phải rèn luyện tốt hơn nữa nếu không sẽ có một ngày vợ hắn đảo chính mất.
Lạc Sở Thiên khóc không ra nước mắt.
“ Lợi hại! Huấn luyện Diệp quá lợi hại! ”
“ Tui không nhìn rõ hai người họ đánh như nào luôn! ”
“ Hô hô đội dị năng hiếm thính thật nha hô hô ”
Nhóm dị năng hiếm ấm ức, có thể không nói tiếp về vấn đề này có được không???.
Diệp Sở Ly cho bọn họ reo hò đủ rồi liền hát lệnh tập hợp.
Buổi huấn luyện đầu tiên bắt đầu.
Diệp nhị ca chứng kiến phong thái của em trai song có chút phát ngốc, y không biết em trai mình lại giỏi như vậy, Nhị ca nhìn đến vẻ mặt của Diệp nhị ca liền buồn cười, há há cái vẻ mặt như con lừa giải trí quá đi.
Nếu mà lúc nãy các tình yêu còn cười vui vẻ được thì bây giờ đều mệt thành cún hối hận vô cùng rồi.
Cả thiếu tướng lẫn huấn luyện viên Diệp đều là ác ma, ác ma đó.
Huấn luyện tụi cậu sắp thành quỷ rồi.
Cho mấy cậu chịu nóng chịu lạnh bị cây quật đất tạt gió thổi các thể loại, bắt mấy đứa nhỏ đáng yêu như các cậu vượt qua, huhu mẹ ơi họ thật sự sợ chết rồi.
“ Như này ổn không đó? ’’ Thẩm Miễn bên cạnh nhăn tít mặt mày.
“ Có gì mà không ổn.
Còn nữa anh thức tỉnh dị năng chưa đó? ” Diệp Sở Ly hỏi.
“ He he bây giờ mới nhớ ra vấn đề này à, tôi là dị năng hệ băng đó.
Hà ca chưa nói bảo là để chờ cậu đến đây rồi nói, Hà ca, Tiểu An và Nam Kha đều thức tỉnh rồi đó.
Hà ca hệ phong, Tiểu An hệ tốc độ, còn Nam Kha hệ kim biến dị.
”
“ Thật thế luôn, thức tỉnh toàn dị năng lợi hại nha, ấy mà sao không ở sân huấn luyện? ’’
“ Tiểu Diệp nha, tụi tui cũng là huấn luyện viên giống cậu đó, chúng tôi đều là cấp ba rồi.
Lại còn cùng chiến đấu với các cậu thiếu tướng liền trực tiếp cho đi làm huấn luyện viên.
” Hà ca vui vẻ quàng tay lên vai Diệp Sở Ly.
“ Tuyệt vời! Các anh phụ trách nữa tôi sẽ không cần mệt mỏi ”
“ Tất nhiên không cần mệt mỏi, cậu còn phải giữ sức cho Thiếu tướng mà!
” Hà ca mờ ám trêu chọc.
Giữ sức cho...a à mấy người này học xấu ở đâu vậy, thế mà biết chọc ghẹo cậu rồi.
“ À mà, Lương Bình thì sao? ” Diệp Sở Ly hỏi.
Thẩm Miễn và Hà ca nhất thời quay ra nhìn nhau có chút khó xử nhìn Diệp Sở Ly.
Diệp Sở Ly không bỏ qua vẻ mặt này của hai người, trong lòng lo sợ.
“ Lương Bình đâu, cậu ấy làm sao rồi? Có phải trên đường về...!”
“ Bình tĩnh Tiểu Diệp.
Lương Bình cậu ấy không sao, chúng tôi trở về đều an toàn vô cùng.
Chỉ là Lương Bình chưa thức tỉnh dị năng cậu ấy...!” Hà ca vội vàng giải thích.
“ Không sao là tốt rồi.
Thật ra không phải chỉ có mỗi con đường thức tỉnh dị năng.
Trong những trường hợp đặc biệt, con người có thể sẽ biến thành người biến dị"
" Gì?" Cả Hà ca và Thẩm Miễn đều đồng loạt kêu lên.
Diệp Sở Ly giật bắn mình, vài người đang huấn luyện quanh đó cũng nhìn sang, Diệp Sở Ly vẫy vẫy tay ra hiệu không có gì mới quay lại nói chuyện với hai người.
" Nói nhỏ chút đi không thể làm mọi người chú ý phía này được."
" Cậu nói thật chứ.
Nói lại lần nữa đi!"
" Thật mà, người biến dị là dạng người đột biến gen, biến con người thành người có năng lực đặc biệt, khác với dị năng những cũng có điểm tương đồng.
Người biến dị có khả năng biến bản thân thành động vật thực vật hoặc món đồ chất liệu nào đó.
Nói chung là tôi cũng không biết nhiều nhưng nếu có khả năng biến thành người biến dị thì năng lực sẽ rất mạnh." Diệp Sở Ly giải thích
" Vậy tức là Lương Bình không thể thức tỉnh dị năng cũng có thể sẽ trở thành người biến dị?" Thẩm Miễn sốt sắng.
" Có khả năng, thường những người có khả năng rèn luyện chịu đựng và sức khỏe tốt thì khả năng xuất hiện dị năng và biến dị càng lớn"
Phía đằng xa Nam Kha đang vội vã chạy lại, khuôn mặt bất an lo lắng, còn có sợ hãi.
Y chạy nhanh đến đứng lại cũng không kịp thở.
" Hà ca, Tiểu Diệp, Thẩm Miễn.
Lương Bình không xong rồi."
" Cái gì không xong?" Hà ca nhíu chặt mi.
" Cậu ấy không biết là sao, cơ thể có dị trạng.
Tôi sợ không biết xử lý sẽ hại cậu ấy liền để Tiểu An ở đấy trông chừng, tôi lại đây thông tri mọi người.
Tiểu Diệp cậu biết nhiều như vậy mau chóng đến xem"
" Được"
Diệp Sở Ly lập tức cùng Hà ca và Thẩm Miễn đi đến chỗ Lương Bình.
Nam Kha chạy đi thông báo Lạc Sở Thiên.
Bên ngoài phòng Tiểu An đứng bất an không dám mở cửa.
Trong phòng không ngừng truyền ra những tiếng gào thét cùng những tiếp bụp bụp gióng như đem đầu cùng cơ thể liên tiếp đập xuống nền và tường.
Diệp Sở Ly cũng nhíu chặt mặt.
Diệp Sở Ly đi đến cánh cửa, đưa tay mở cửa nhưng cánh tay còn chưa kịp chạm vào tay nắm cửa đã bị một bàn tay cản lại.
Diệp Sở Ly ngẩng đầu liền nhìn thấy là Lạc Sở Thiên.
" Không sao đâu!"
" Anh vào cùng em!"
" Được!"
Cánh cửa mở ra, Diệp Sở Ly cùng Lương Bình đi vào rồi lập tức đóng cửa lại.
Cảnh tượng trước mắt khiến Diệp Sở Ly sợ hãi, cậu biết có người biến dị nhưng chung quy chưa từng thấy quá trình, cậu không nghĩ nó sẽ đáng sợ như vậy.
Lương Bình nhăn mặt, muốn tiến lên.
Diệp Sở Ly đưa tay cản lại.
Lương Bình nằm trên nền đất, trên da không ngừng xuất hiện từng mảng kim loại sáng trắng, có mảng kim loại cùng da bong tróc ra khỏi cơ thể.
Máu chảy ra theo mảnh da bị tróc.
Diệp Sở Ly tiến đến, dùng dị năng hệ mộc tạo dây leo trói chặt lấy Lương Bình.
Lương Bình cố gắng lăn lộn, tiếng rít gào vang ra từ kẽ răng làm người khác cũng cảm nhận được sự đau đớn thấu xương tủy.
" Lương Bình!"
" Có chịu được không?"
Lương Bình ngước mắt nhìn, tròng mắt nâu đen giờ đã hoàn toàn biến thành kim loại trắng sám.
Lương Bình cắn chặt môi dưới khẽ gật gật đầu.
" Bây giờ tôi không giúp được cậu, cậu phải tự vượt qua.
Cậu không thức tỉnh được dị năng nhưng cậu đang trong quá trình biến đổi thành người biến dị vô cùng mạnh mẽ.
Cậu phải cố lên, sau khi hồi phục tôi sẽ giúp cậu được không?"
Lương Bình gật gật đầu.
Lạc Sở Thiên và Diệp Sở Ly đứng một chỗ vừa giữ dùng dị năng giữ chặt Lương Bình để Lương Bình không tự làm hại bản thân vừa theo dõi quá trình biến đổi.
Hai giờ sau, quá trình biến đổi hoàn tất, Lương Bình nằm trên đất thở hổn hển.
Nền nhà đầy vết máu, Lương Bình bây giờ ngoại trừ dung mạo không đổi thì cả cơ thể biến thành kim loại trắng sám.
Đứng im trông không khác gì một bức tượng bạc.
Lương Bình đứng lên nhìn chính bản thân, lại thử cử động tay chân.
Cảm thấy không khác gì bình thường, Lương Bình hớn hở.
" Tôi...!tôi này là..."
" Cậu biến đổi xong rồi.
Nhìn thế này chắc là biến dị kim đi."
" Biến dị?" Cả Lạc Sở Thiên và Lương Bình đều nghi hoặc.
" Ừm.
Người biến dị.
Lại đây tôi xem xem cậu có thể trở thành cái gì nào"
Diệp Sở Ly rút từ bên hông ra một con dao quân dụng chém mạnh vào tay Lương Bình.
Keng một tiếng, Diệp Sở Ly bị bật lại đằng sau, con dao quân dụng trên tay quăn thành một cục, trên cánh tay Lương Bình không hề có một vết xước.
" Đây..." Lương Bình bất ngờ.
" Tuyệt, cậu phen này không ai có thể đánh bại rồi." Diệp Sở Ly hò lên.
Người bên ngoài nghe được động tĩnh liền đẩy cửa vào nhất thời đều ngây ra như phỗng.
" Ai đây???" Hà ca mộng bức
" Chúng ta không quen nhỉ!" Tiểu An khuôn mặt khó tin.
Thẩm Miễn hai mắt long lanh " Woaaa Lương Bình cậu oách quá nha."
" Đây là biến dị gì vậy.
Nhìn khá là lợi hại!" Nam Kha cầm cánh tay kim loại của Lương Bình sờ tới sờ lui, ấy nha mát ghê đó.
" Tiểu Diệp bảo là biến dị kim, không biết còn làm được gì nữa!" Lương Bình đưa tay sờ sờ mấy sợi tóc cũng đã biến thành kim loại của mình.
" Cậu chói quá, thành người sắt rồi mà chói mắt ghê!" Hà ca vừa sờ sờ vừa chen vào một câu.
Lạc Sở Thiên thấy mọi chuyện ổn thỏa không khỏi thở ra " Được rồi, ra ngoài thôi.
Chuyện của Lương Bình tốt nhất nên thông báo ra không mọi người lại hốt hoảng.
Đi, Lương Bình cậu ra ngoài cho mọi người chiêm ngưỡng bức tượng là cậu đi!"
____________________
Viết đến đây rồi đột nhiên bí.
Không biết nên cho cái gì vào (っ- ‸ – ς)
À, thế giới thú nhân.
Mọi người nói tên con vật muốn Diệp Sở Ly ( hoặc anh công) biến thành.
Để tui lên đại cương, không là bí không biết viết gì tiếp..