Hệ Thống Cầu Được Ước Thấy


Khu quân đội mấy hôm nay rất náo nhiệt.

Thứ nhất là bởi vì Lương Bình trung úy trở thành người biến dị, thứ hai là...!hehe đội dị năng bắt đầu đối chiến rồi.

Đối chiến đầu tiên là cùng hệ tự chiến.

Thường những người không có việc gì đều tranh thủ đến xem.

Diệp đại ca cũng ở trong đội dị năng hệ hỏa, cũng được xem là tinh anh vì đã lên cấp hai, còn kém cấp ba một chút nên đấu riêng.

Diệp đại ca thấy Diệp nhị ca mới thức tỉnh hệ thổ ở trong đội đánh đến đen nhẻm đen nhèm liền xung sướng.

Tên tiểu tử này ở nhà ngoài ôm sách vở văn kiện ra thì chưa từng vật lộn, giờ bắt buộc chiến đấu nhìn bộ dạng cười chết mất.
" Đại ca!" Diệp Sở Ly đi đến nhìn thấy khóe miệng nhếch lên của Diệp đại ca.
" Tiểu Diệp xong việc sao?"
" Không có, đến nhìn chút tình hình của anh cùng nhị ca!"
" Ừ, anh không việc gì.

Còn tên nhóc Sở Hoàng ha hả bị đánh đến sấp rồi!"
Diệp Sở Ly nhìn sang thấy Diệp nhị ca chật vật, được rồi cậu cũng biết ở nhà hai cái người này lúc nào cũng chí chóe không yên.

Diệp nhị ca chịu khổ như vậy cậu ngoài sân đấu chỉ có thể nhìn thôi chứ có làm được gì đâu.
" Tinh hạch em đưa đủ dùng sao?"
" Đủ, đã sắp lên cấp ba rồi."
" Ừ, anh lên đến cấp ba liền vừa lúc đánh với dị năng tương khắc.

Chắc là sẽ được sắp xếp đánh với huấn luyện viên.

Thẩm Miễn có khi đấu với anh!"
" Há, cái con mèo đó hả?"
" Mèo???"
" Em không thấy cậu ta giống mèo à?"
Diệp Sở Ly trong kiểu ( ・ั﹏・ั) mèo gì, giống hả??? Thẩm Miễn giống mèo á, sao cậu không phát hiện ra nhỉ, rõ ràng là không hề giống mà.
" Giống!" Diệp Sở Ly biết điều khẳng định một câu.

Ha hả đại ca muốn vui cậu liền hùa theo vậy, dù sao cũng không phải bảo cậu.
không?”
“ Phải!”
“ Tốt, để đại ca đây nung chảy cậu ta!”
Diệp Sở Ly trong lòng cười ha ha, ấy nha đại ca, người ta sắp cấp bốn rồi anh mới vừa lên cấp ba thôi, liệu có ăn được không đó??? Không phải cậu không tin Diệp đại ca, là tại Thẩm Miễn có vẻ mạnh hơn … ờm … mạnh …hơn?!
“ Được rồi, đến lượt anh mày rồi, Tiểu Diệp em bận gì thì cứ làm đi, không cần lo cho đại ca em đâu.”
“ Vâng!” được rồi, vốn dĩ cậu cũng hông quá lo lắng cho ong anh trai này.

Diệp đại ca nhiều khi trông không đáng tin nhưng nói chung vẫn là tin được một chút.

Một chút đó.
Diệp Sở Ly chỉ biết lắc lắc đầu, cậu còn việc phải làm đó, mấy bài kiểm tra thể chất của Lương Bình đều lên kế hoạch hết rồi còn chờ mấy cái đao sắc của cậu thôi.
Diệp Sở Ly đi về phía phòng thực nghiệm, Lạc Sở Thiên đã chờ sẵn ở đấy, còn có Thượng tướng Tôn là người đứng đầu căn cứ.

Tôn tượng tướng năm nay hơn 50, lf một người chính trực hiền hậu rất được lòng dân chúng, cậu cũng thích vị thượng tướng thường xuyên xuất hiện trên truyền hình này nữa.

Diệp Sở Ly nghiêm cẩn chào hỏi.
“ Tiểu Diệp nha, cứ tiến hành đi thôi, không cần để ý đến ông già này đâu!” Tôn Hàng nhẹ nhàng nói một câu, khuôn mặt tươi cười vài phần giống phật di lặc.
“ Ngài rõ ràng vẫn còn rất trẻ nha, không cần nói bản thân như vậy a.” Diệp Sở Ly ngoan ngoãn đùa, nói thật cậu vô cùng tôn kính những người như Tôn thượng tướng, đối với ông đều cẩn thận chăm sốc giống đối với ông nội của mình.
“ Ha ha, xem xem nói có hay không kìa.

Được rồi, vào việc chính đi!”
“ Vâng!”
Diệp Sở Ly đi vào phòng trên tay cầm thanh kiếm sắc bén.

Thanh kiếm này cũng là của thế giới trước cũng được mệnh danh là chém sắt như chém bùn, cậu mới không nỡ đem mấy thanh kiếm yêu ra phá hoại đâu.
Lương Bình đứng trong phòng thực nghiệm phía trước có tấm kính rộng dày sát mặt đất để người bên ngoài quan sát động tĩnh bên trong phòng.
Diệp Sở Ly đến gần gật đầu một cái ra hiệu bắt đầu, Lương Bình liền giơ cánh tay ra phía trước, Diệp Sở Ly vung kiếm chém mạnh.

Tiếng xé gió đủ để thấy uy lực của chiêu này.

Keng … tia lửa lóe lên từ vị trí va chạm giữ lưỡi kiếm và cánh tay, cả Diệp Sở Ly và Lương Bình đều bị đánh bật lại phía sau.

Trên cánh tay Lương Bình xuất hiện một vết chém dài gần 10cm, sâu trên dưới 1cm nhưng chưa đầy ba giây, kim loại trắng sám dùng tốc độ cực nhanh làm vết chém liền lại trong tích tắc.

Tất cả mọi hình ảnh đều đã được camera ghi lại, sẽ không sợ không quan sát kịp.
Tôn thượng tướng trợn tròn mắt, lúc nghe Lạc Sở Thiên báo cáo lão đã không thể tin, bây giờ tận mắt nhìn thấy lão vẫn là kinh hách không thôi.
“ Trời ơi, đây lại là thứ sức mạnh gì?”
Lạc Sở Thiên để ý thấy cánh tay của Diệp Sở Ly hơi run rẩy, hắn đẩy ra cánh cửa bước vào, cầm lấy kiếm trên tay Diệp Sở Ly.
“ Ổn không?’’ Lạc Sở Thiên hỏi
“ Không sao.

Anh lại đây thử xem, dùng dị nằn hỏa biến dị hoặc lôi biến dị của anh thử một chút, cắt thử một ngón tay cậu ấy ra xem có mọc lại không?”
Lạc Sở Thiên nhếch mày, bạn nhỏ định chơi cái gì.
Lương Bình nghe thấy liền sợ “ anh dâu à, không thể nha, nhỡ không mọc lại thì sao đây? Lại nói ị năng của thiếu tướng không đùa được đâu!!”
“ Không sao, cứ đến đi, cậu không sợ, mọc không được tôi chịu trách nhiệm.

Chắc chắn mọc ra!”
Lương Bình sợ chết khiếp, anh dâu có chút bạo lực phải làm sao đây? Online chờ gấp.
“ Có không sao thật không đó?” Lạc Sở Thiên cầm kiếm tên tay lắc lắc xoay xoay.
“ Thật.

Anh không tin em???”
“ … Được rồi!”
Lạc Sở Thiên tiến đến thầm cho Lương Bình một ánh mắt thương hại, trong lòng thắp một nén hương.

Lương Bình khóc không ra nước mắt đau kho trong tim giơ tay ra.

Lão thượng tướng bên ngoài cũng lo chết khiếp.
Lạc Sở Thiên trước dùng dị năng lên tay Lương Bình, thấy Lương Bình không bị ảnh hưởng liền phủ cả kiếm bằng dị năng của mình.

Một nhát chém xuống, Lương Bình nhắm chặt mắt.

Không đau không ngứa.
Lương Bình mở mắt ra thấy mọi người đang nhìn bên dưới nền liền ngó xuống.

Á aaaaaaaa ngón tay của y hu hu hu.

Trời ơi.
“ Lương Bình nhìn tay cậu đi!” Diệp Sở Ly kịp thời hô lên đánh thức sự chú ý của mọi người.
Tất cả đều chuyển sự chú ý lên bàn tay thiếu đi một ngón của Lương Bình.

Rất nhanh tất cả đều sửng sốt, từng sợi kim loại vươn lên tạo thành từng vòng xoắn xếp trồng tạo thành một ngón tay mới hoàn toàn trên vị trí cắt cũ, không hề để lại một dấu vết đã bị cắt.
“ Tuyệt vời Lương Bình.

Cậu sau này không sợ chết rồi!” Diệp Sở Ly reo hò.
“ Này … tôi lợi hại ghê nha!” Lương Bình cười ngu.
Tôn thượng tướng vẫn chưa hết bàng hoàng sau những gì mình trông thấy.

Lạc Sở Thiên lại âm thầm đen mặt.
“ Lạc Sở Thiên vứt xuống thanh kiếm đã tả tơi sau hai lần hành hạ quá mức, hắn tiến về phía Diệp Sở Ly, nắm lấy tay cậu lôi ra ngoài.

Sau khi chào Tôn Hàng liền một đường đem Diệp Sở Ly về phòng mình.
“ Anh làm gì?’’
Rầm một tiếng, Lạc Sở Thiên đem cánh cửa đóng lại, cài chốt kéo Diệp Sở Ly vào.
“ Anh sao vậy.

Tự nhiên làm sao ý!”
“ Diệp Sở Ly!”
“ Gì… gì?” Diệp Sở Ly nhìn thấy mặt hắn có chút khó chịu chẳng hiểu sao tự dưng thấy chột dạ.
“ Anh ghen rồi!” Lạc Sở Thiên ôm Diệp Sở Ly cọ cọ.
“ Ghen? … Anh thế mà ghen hả?”
Lạc Sở Thiên ngẩng đầu, ánh mắt đen tối không rõ nhìn Diệp Sở Ly “ Chẳng lẽ anh không được phép ghen?”
“ … Không phải… anh là ghen vì cái gì a?”
Lạc Sở Thiên nhăn mày, không thèm nói chuyện với Diệp Sở Ly nữa, trực tiếp hôn, đem người đè xuống giường.
“ Ư ưm…”
Lạc Sở Thiên giấm đổ không thèm quan tâm Diệp Sở Ly có dễ chịu hay không cứ điên cuồng tiến đến.
Quần áo lột ra vứt lung tung khắp phòng, Lạc Sở Thiên vừa điên cuồng thâm nhập vừa bên tai Diệp Sở Ly nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“ Lợi hại không.

Lương Bình đúng là lợi hải nhi?”
“ A… lợi… lợi hại a!”
Lạc Sở Thiên nghe thấy liền dùng sức thúc mạnh một cái.

Diệp Sở Ly ngửa cổ hít khí.
“ A, lợi hại như vậy có phải em liền thích Lương Bình hay không?”
“ Thi… a..

không thích… Thích anh híc hưm ưm…”
Tình tiết tiếp theo… hừ hừ các người biết rồi đó, anh nhà chưa thỏa mãn thì bé Diệp dừng hòng được nghỉ.
_________________
“ Thôi mà, xin lỗi mà!” Lạc Sở Thiên một phút bốc đồng bị vợ giận.

Tác giả ngồi cười ha hả.
“ Hừ, cút đi.

Anh rõ ràng không tin tôi.

Tôi liền không thèm đôi co với anh nữa.

Chia tay.

Chia tay!!!!”
“ Đừng mà, anh biết sai rồi mà.

Thật đó, là tại vì ghen… xin lỗi mà.

Tiểu Ly nhi, vợ à… phu nhân!!!”
“ Hừ!”
Diệp Sở Ly trùm kín chăn không thèm care ai kia.
Lạc Sở Thiên hí hửng đi ra ngoài, he he hắn biết cậu tha thứ cho hắn rồi.
Diệp Sở Ly cười thầm trong lòng.

Lạc Sở Thiên ngây thơ không biết, phía sau sự vui vẻ của mình sẽ là bộ chăn gối chiếu chờ mình ngoài cửa.
Mẹ tác giả chỉ có thể bất đắc dĩ mà cười trên nỗi đau của người khác.

Sướng nè con!!!
_______________
Quên nói.

Hôm qua định bão.

Tui đang lôi máy tính ra viết, cái máy tính xách tay cũ rút sạc là sập đó.

Tui đang viết hăng dài phết rồi thế là… mất điện.

Cái máy tính đen thui tui kiểu ( khóc không ra luôn) tui lại còn thuộc kiểu người viết cái gì quên cái đấy cơ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui