Không được, Diệp Sở Ly cảm giác hoảng loạn, cậu phải ra ngoài, nếu cậu không ra đó mọi thứ nhất định sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Diệp Sở Ly vội vã chạy ra nhưng mà khi cậu nhìn đến ‘nó’, kẻ có cấp bậc ngang với mình đang điều khiển tất cả tang thi, cậu bỗng chốc nhận ra, hóa ra là như vậy.
Mạt Lị, cô ta thế nhưng trở thành tồn tại ngang hàng với cậu, trở thành vương của tang thi, cô ta tấn công căn cứ hóa ra là để trả thù cậu và Lạc Sở Thiên.
Được rồi, cô ta có quyền hận, cũng có quyền trả thù bởi vì cô ta biết người hại chết mình, cũng biết bí mật của hai người các cậu.
Cô ta còn sống rồi trở nên như vậy đều là điều dễ hiểu.
Diệp Sở Ly dừng lại bước chân nhìn chằm chằm vào cô ta.
Mạt Lị cảm nhận được tầm mắt quay đầu nhìn, cô ta thấy Diệp Sở Ly đứng ở đó, Mạt Lị khẽ nở một nụ cười, cô ta làm màu da mình trở nên tím tái cộng với mái tóc dài của cô ta khiến nụ cười trở nên kinh khủng vô cùng.
“ Ồ, chúng ta có ai đây nhỉ?” Mạt Lị khoanh tay cười nhìn Diệp Sở Ly.
Giọng cô ta khá lớn cho nên ai ở khoảng cách xa vẫn có thể nghe được, đồng thời nhìn theo hướng Mạt Lị đang nhìn.
Thấy Diệp Sở Ly đứng đó, moi người không khỏi kinh ngạc.
Không phải hai phu phu nhà này đang ở Thuẫn Châu sao, sao Diệp Sở Ly lại ở chỗ này?
Lãnh đạo quân đội căn cứ đột nhiên ngộ ra được điều gì, hai người này giả vờ đến Thuẫn Châu, một người lại bí mật quay về có phải là đã đoán ra được âm mưu của đám tang thi này rồi nên mới quay về để trợ giúp hay không.
Thẫm Miễn đứng đầu đội quân vui mừng, có Tiểu Diệp ở đây liền quá tốt, anh cũng từng chiến đấu với tang thi cấp cao, biết chúng nguy hiểm và mạnh như thế nào.
Diệp Sở Ly đi ra cười nhẹ với Thẩm Miễn một cái, đi qua anh lên trước đối diện với Mạt Lị.
“ Tôi ở đây có phải rất hợp ý cô không.
Mất công bày nhiều chuyện rắc rối như vậy chỉ để tôi chay theo kế hoạch cô vạch sẵn thôi nhỉ?” Diệp Sở Ly cười đến là xinh đẹp càng ngày càng tiến gần đội quân tang thi đang điên cuồng gầm gừ.
Khi mọi người tưởng chừng lũ tang thi sẽ lao vào cắn cậu nhưng không hề, đoàn tang thi dạt sang hai bên để lộ một con đường hướng thẳng chỗ của Mạt Lị.
Diệp Sở Ly đi đến, vừa âm thầm điều động dị năng.
Cậu không sợ hãi, cũng không phải sợ cô ta nhưng cậu cảm nhận được toàn thân cô ta giống như có làn khói đen bao quanh, chúng tràn đầy sự chết chóc giống như địa ngục hút ta vào rồi không bao giờ có thể trở lại.
Diệp Sở Ly biết cậu nhất định phải đề phòng cô ta.
“ Chúng ta có phải nên tính chút xem thù hận thế nào chứ nhỉ Diệp tiểu thiếu gia.
À không, bây giờ phải goi là phu nhân Thiếu tướng chứ nhỉ?” Mạt Lị cũng không ngần ngại tiến đến, đưa tay vuốt mặt Diệp Sở Ly “ Tôi có nên cảm tạ Diêp thiếu cứu tôi rồi lại khiến tôi đi trên con đường này không nhỉ?”
“ Đừng khách khí!” Diệp Sở Ly cười, hất tay cô ta ra.
“ Ây, sao lại nỡ đối xử với con gái yếu đối là tôi như vậy chứ.
A, các người có lẽ chưa biết đi …” Mạt Li hướng về phía đội quân con người cất cao giong “ Cái người mà các ngươi vẫn luôn coi là anh hùng, các ngươi biết rõ bọn hắn là thứ gì sao?”
Mạt Lị xẹt móng tay qua mặt Diệp Sở Ly.
Mọi người hốt hoảng la lên, móng tay tang thi cấp cao xẹt qua mặt một đường như vậy Diệp Sở Ly sẽ bị biến thành tang thi mất.
Mạt Lị cười đến là thích thú, cô ta nhảy lại đằng sau, cố gắng cách xa Diêp Sở Ly môt chút, hét to “ Các ngươi sợ gì chứ, hắn sẽ không thể biến thành tang thi được nữa, hắn vốn dĩ đã là tang thi rồi.
Lại còn ta tang thi sắp đạt đến mức vương.
Ha ha ha, các ngươi tưởng tượng được sao? Người các ngươi tôn sùng thế mà không phải con người.
Hắn ghê tởm lừa gạt tất cả các ngươi đội lớp vỏ con người sống chung với các ngươi!”
Quân đội thấp thoáng xuất hiện từng đợt xì xào
“ Diệp thiếu thế mà lại là tang thi cấp cao”
“ Không thể ngờ được, che dấu được lâu như vậy”
“ Không biết thành tang thi từ bao giờ …”
“…”
Diệp Sở Ly ung dung đứng đấy, Mạt Lị thấy khuôn măt mảy may không chút lo sợ của cậu, cô ta điên cuồng “ Diệp Sở Ly, thân phận của ngươi bị ta phanh phui rồi.
Ta chống mắt lên xem ngươi sau này làm sao sống sót, haha”
“ Mạt Lị cô vẫn chưa thông minh lên một chút nào.
Biết không … nhân vật phản diện chết vì nói nhiều” Diệp Sở Ly không chờ cô ta phản ứng lại liền lao lên, trên tay từ lúc nào xuất hiên hai thanh kiếm tỏa ra từng làn khói tím, cậu dùng tốc độ chóng mặt lao đến dứt khoát chém về phía cô ta.
Mạt Lị không nghĩ câu nhanh như vậy đã động thủ, cô ta nhanh chóng hồi thần nghiêng người tránh đi.
Diệp Sở Ly lập tức đuổi theo.
Hai đội quân cũng lao vào đánh nhau, trên tường thành, những cơn mưa đạn pháo không ngừng rội xuống, nổ tung lũ tang thi.
Dị năng hệ thủy phối hợp với hệ lôi mở rộng phạm vi công kích.
Dị năng hệ thổ hợp sức biến đất dưới chân thành cát lún, trôn sống lũ tang thi.
Mấy người có dị năng lợi hại đều lao vào đối phó với tang thi cấp cao.
Diệp Sở Ly ra một chiêu, Mạt Lị tránh một chiêu.
Trong tay cô ta bất chợt xuất hiện một quả cầu màu đen cô ta hướng về phía Diệp Sở Ly mà ném, quả cầu đen nổ tung, khói đen nhanh chóng lan ra, lan dến đâu mọi thứ liền bị ăn mòn đến đấy.
Diệp Sở Ly kinh ngạc, dị nắng hắc ám, cô ta có thê mà thức tỉnh loại dị năng này.
Có khi nò, chính xự xuất hiện của cậu đã làm cho thế giới này thay đổi.
Trong khắp cái kịch bản chưa từng có người thức tỉnh dị năng hệ ám và quang, càng không thể nào Mạt Lị lại có dị năng hệ ám.
Diệp Sở Ly cẩn thận tránh đi làn khói đen, dùng dị năng nước của mình ngăn chặn làn khói, nếu như có người dị năng phong ở đây, có thể thổi ngược lại luồng khói này.
Tốc độ ăn mòn mạnh như vậy, chỉ cần dính một chút cũng có khả năng ăn mòn cả cơ thể.
“ Sao vậy, ngươi đừng chạy” Mạt Lị đuổi theo, haha hắn đang bỏ chạy,cho dù có là người lợi hại đến đâu chỉ cần cô sử dụng dị năng tất cả đều phải sợ cô, tất cả đều phải kiêng kị thuần phục cô.
Ngày ấy tỉnh lại thấy bản thân mình vẫn chưa chết, cô ta đã rất vui mừng nhưng khi nhìn thấy hình dạng của bản thân trong tấm gương lớn, cô hận, các người là cái thá gì mà dám đối xử với cô ta như vậy, cô ta chỉ là muốn Lạc Sở Thiên nhìn cô ta, trở thành một người hoản hảo như trong tưởng tượng của cô ta.
Những người cản đường cô, những người có khả năng ảnh hưởng hoặc trở thành điểm yếu của Lạc Sở Thiên đều nên biến mất, như vậy hắn sẽ không phải lo lắng cho dám vô dụng đó, không phải quan tâm đến đám bỏ đi đó, chỉ cần để ý đến cô ta thôi, một mình cô ta là đủ rồi.
Tại sao lại biến cô ta thành thứ người không ra người quỷ không ra quỷ, ghê tởm bẩn thỉu, xấu xí như vậy cô ta làm sao mà có thể đi gặp người khác, nhưng mà ông trời thật có mắ nhìn, cô ta rất nhanh phát hiện ra bí mật về tang thi cấp cao cũng rất nhanh biết được dị năng của minh là thứ nguy hiểm đến thế nào.
Cô ta thật vui vẻ, trong tay cô ta có bí mật mà hai người kia che dấu, lại có được dị năng có sức mạnh tiêu diệt mọi thứ, cô ta phải trả thù, cô ta phải khiến tất cả mọi người đều phải quỳ dưới chân cô ta.
Thời đại con người đã tận rồi, con người nên bị tiêu diệt trở thành tang thi đi thôi, đươc cô ta thao túng chính là vinh hạnh của lũ thấp hèn các ngươi.
Mạt Lị càng ngày càng trở nên vặn vẹo, cuối cùng cô ta trở thành như ngày hôm nay, cô ta dùng dị năng tiêu hủy tất cả mọi thứ, tiêu hủy cả đôi quân của cô ta, giết cả những tang thi cấp cao trung thành dưới trướng cô ta.
Mạt Lị hai mắt hóa đen điên cuồng trả thù Diệp Sở Ly, cô ta không cho phép cậu trốn, cô ta phải trả thù, phải cho Diệp Sở Ly nếm trải sự đau khổ giống như cô ta, để cậu biết thế nào là tuyệt vọng khi mất đi tất cả.
Thế nhưng khuôn mặt của cậu lại vô cùng thản nhiên, vô cùng điềm tĩnh.
Cô ta ghét khuôn mặt đó, ghét biểu cảm đó, cô ta phải hủy đi.
Diệp Sở Ly khó khăn tránh thoát làn khói của Mạt Lị, cô ta phủ lớp khói đen 360º toàn thân như vậy làm cậu không có cơ hội chạm vào cô ta, dây leo của cậu chạm vào khói đen cũng sẽ bị ăn mòn.
Những thứ bị ăn mòm giống như trở thành thức ăn để làn khói càng ngày càng lớn hơn.
Diệp Sở Ly có chút chật vật, haha mấy thế giới đều không trải qua khó khăn khiến cậu quên mất tất cả mọi chuyện đều phải tự mình trải qua, cậu bây giờ không thể có hệ thống giúp đỡ nữa, tất cả đều phải phụ thuộc vào chính bản thân cậu.
Diệp Sở Ly quay đầu nhìn trận chiến đang diễn ra, trên mặt đất lồi lõm khói bụi, quân đội con người đã dần kiệt sức, chỉ còn lại đội dị năng kiên trì bám trụ, họ là những người sát cánh bên Lạc Sở Thiên rất lâu, cũng là những người bạn mà Diệp Sở Ly hết sức chân trọng.
Cậu muốn bảo vệ nơi này, bảo vệ hy vọng của mọi người.
Nhưng mà cậu sẽ phụ hắn, muốn chờ hắn trở về cơ mà chắc là sẽ không chờ được nữa mất, từ Thuẫn Châu về đây cho dù có huy động cả dị năng cũng phải mất hai ngày, Lạc Sở Thiên … vốn là sẽ không kịp nữa.
Trên người Diệp Sở Ly xuất hiện những vết thương, đau đớn khiến câu lấy lại lý trí vào cuộc chiến.
Dị năng dần cạn kiệt, Diệp Sở Ly bất đắc dĩ trở vè hình dáng tang thi.
Làn da vẫn tái nhợt, tổng thể vẫn không khác quá nhiều, chỉ riêng mỗi móng tay vừa dài vừa sắc kia là khác biệt.
Diệp Sở Ly không ngại dị năng cả Mạt Lị, cậu lao vào, trực tiếp điều động không gian bảo vệ, đánh tay không với Mạt Lị.
Bất kì loại vũ khí gì cũng không cứng bằng móng tay của tang thi đỉnh cấp.
Khói đen ăn mòn dần dần không gian bảo vệ, ăn mòn đến da của Diệp Sở Ly.
Không thể tiếp tục kéo dài thời gian được nữa.
Đám tang thi đang dần chiếm thế, cậu không thể tiếp tục trơ mắt nhìn căn cứ bị hủy hoại trên tay cậu.
Vận dụng tất cả dị nẵng tạo một bức tường dây leo cực lớn ngăn cách hai đội quân, quân đội nhân loại ở bên trong không thể tiếp tục chạy ra ngoài chiến đấu, Diệp Sở Ly cưỡng ép tăng cấp điều động tất cả tang thi đi theo cậu, vừa dẫn vừa đánh với Mạt Lị.
Trên người đã không còn chỗ nào lành lặn, gần đến núi Phù Quang, dị năng cạn kiệt.
Diệp Sở Ly dẫn nổ linh thạch trong đầu, Mạt Lị đã mất đi linh trí, chỉ biết điên cuồng tấn công.
Rất đau, nhưng mà … cậu không muốn rời đi, muốn chờ một chút nữa, muốn nhìn măt người yêu.
Chính là cậu cũng không thể quay lại được, cơ thể dần bị khói đen ăn mòn đến không ra hình dạng, có chờ cũng chờ không nổi nữa.
Hắn nhất định sẽ vô cùng đau khổ, nhất định sẽ tự làm hại mình … nhưng mà rất nhanh thôi, cậu nhất định sẽ chờ đợi, đợi thế giới sau cậu sẽ đi tìm hắn, sẽ bù đắp lại tất cả.
Là câu sai, hắn nhất định phải bảo vệ nơi này thật tót, cũng nhất định không được quên cậu.
Những người ở căn cứ chứng kiến vụ nổ dung trời, đất đá giống như bay lên, phá tan cả ngọn núi Phù Quang cực kỳ lớn.
Thẫm Miễn khóc, anh khóc thật lớn, người xung quanh không biết anh vì cái gì lại khóc lớn như vậy, chỉ là thấy Diệp đại ca ôm lấy anh sau đó hai người cùng khóc.
Lạc Sở Thiên cấp rốc trở về, chính là trái tim nhói lên thật dau đớn, cả người phát run, hô hấp như ngừng lại.
Hắn thấy thật đau khổ, rất đau… giống như thứ quý giá nhất trên đời của hắn biến mất khỏi thế gian khiến hắn thực tuyệt vọng.
Một giọt nước mắt rơi xuống tay hắn, rồi sau đó là loạt nước mắt không thể kiềm nén được ào ào tuôn rơi.
Hắn không kìm nén được.
Lac Sở Thiên khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, có phải câu bỏ lại hắn rồi không…
___________________
Tui thừa nhận tui là mẹ ghẻ.
Đáng tui đi, tui đau lòng quad, diễn biến nhanh làm tui choáng luôn huhu.