Diệp Sở Ly bị nổ banh xác.
Nằm nhìn cảnh vật trong không gian hệ thống dần rõ ràng, trong lòng lại không có chút gì gọi là vui vẻ.
“ Hệ thống, có phải mày càng ngày càng lỗi không?” Diệp Sở Ly mệt mỏi hỏi.
Suốt bao nhiêu thế giới cậu chưa từng cảm thấy mệt, chỉ duy nhất lần này là thật sự thật sự mệt.
Hệ thống im lặng, một lát sau nó mới dùng giọng nói máy móc đáp lại [ Phải ]
Haha, Diệp Sở Ly cười lạnh trong lòng, cả nghìn thế giới trước mày không hỏng, đến bây giờ mới lại hỏng, haha, chút nữa là tao thật sự đi chết rồi chứ không phải còn quay về được hệ thống nữa.
Tinh hạch tang thi lúc phát nổ cậu mới biết nó giống như linh hồn vậy, nổ một phát là thật sự không còn sót lại tí hồn nào luôn.
Thật may là cua kịp thời, kích nổ tinh hạch hai dị năng thủy mộc, lại phải dùng không gian bảo vệ tinh hạch tang thi của cậu mới an toàn quay về hệ thống.
Kết quả … haha không gian trực tiếp bay ra khỏi cậu luôn rồi, không biết rơi vào tay ai.
Có khi rơi vô tay chồng như thế là tốt nhất.
[ Ký chủ có muốn đến thế giới tiếp theo hay không?]
“ Có!”
________________
Diệp Sở Ly cảm thâý cơ thể thật nặng nề, mở mắt nhìn, cậu đang nằm trên một chiếc giường đơn nhỏ, căn phòng ngủ nhìn qua có chút cũ kỹ nhưng tổng thể đều rất gọn gàng, sạch sẽ.
Bên cạnh là bóng đèn ngủ tỏa ra ánh sáng yếu ớt, tủ đầu giường còn một cốc sữa đã nguội.
Diệp Sở Ly ngồi dậy, cơ thể khó chịu, đầu hơi choáng một chút.
Đặc biệt phần bụng có cảm giác vướng vướng, khó hoạt động.
Diệp Sở ly cúi xuống nhìn bụng mình, thấy nhô lên một mảng, lại còn có cái gì động động nhè nhẹ.
Cơ mặt co rút, Diệp Sở Ly muốn mưu sát hệ thống.
Hệ thống im như chim cút, lẳng lặng mà đưa kịch bản vào trong đầu Diệp Sơ Ly.
Diệp Sở Ly kìm nén cơn tức giận sắp bộc phát trong lòng, cố gắng bình tĩnh mà đọc cho xong kịch bản.
Kịch bản trong đầu đầy máu chó và drama, mà nguyên chủ Lâm An Niên trong kịch bản chẳng khác gì một thứ đồ chơi của nam nữ chính.
Lâm An Niên thân phận là một omega vốn là người yêu của nam chính Hoắc Thanh, nói là người yêu nhưng Hoắc Thanh chỉ coi cậu là thứ đồ vật để hắn trao đổi quyền lợi.
Lâm An Niên bị Hoắc Thanh bỏ thuốc mang lên giường của ai cũng không rõ.
Đồ ngốc Lâm An Niên lại tưởng bản thân hồ đồ phản bội lại Hoắc Thanh, đau khổ cầu xin tha thứ, Hoắc Thạh lại nhân cơ hội đá cậu.
Lâm An Niên tuyệt vọng bị đuổi đi, đến mấy tháng sau phát hiện mình có thai, cậu muốn bỏ đi cuối cùng không nỡ, quyết định nuôi con.
Chính là sau khi sinh xong cơ thể đặc biệt suy yếu không thể làm nhiều việc, thu nhập ngày càng eo hẹp.
Không thể mặc kệ bé con mới mặt dày đi cầu xin Hoắc Thanh, muốn vay một số tiền ròi sẽ lập tức biến mất.
Nhưng mà lúc này, nữ chính Liễu Như Ca nghịch tập thành công đính hôn với Hoắc Thanh, thấy cậu như vậy cho vệ sĩ ra ngăn cậu.
Đứa con nhỏ bị ốm kêu khóc, cô ta khó chịu cho vệ sĩ hất một cái, đứa bé mới hai tháng trên tay Lâm An Niên bị văng xuống đất một khoảng rất xa … chết rồi! Đứa bé la cột chống tinh thần của Lâm An Niên, thấy con mình chết liền phát điên, cuối cùng bị vệ sĩ đánh chết, vứt xác đi đâu cũng không biết.
Haha…quân ác ôn.
Nam nữ chính tàn nhẫn như vậy thế mà vẫn không hề gặp quả báo đến cuối đời.
Hoắc Thanh cùng Liễu Như Ca vẫn hạnh phúc vẫn thành công.
Lâm An Niên đáng thương như vậy, bị hại thảm như vậy, cuối cùng vẫn là bất công.
Diệp Sở Ly xoa bụng có chút tức, Lâm An Niên chắc là muốn đứa bé lớn lên khỏe mạnh không phải chịu khổ sở đi.
Nhìn bụng thế này chắc cũng năm tháng rồi đi, mặc dù không biết anh chồng nhà mình đang ở chỗ nào, bản thân Diệp Sở Ly cũng không biết đứa bé là con ai.
Nhưng mà bé con không có tội, cậu cũng hoài niệm bé con nhà mình lắm.
Sau này anh chồng có không thích cũng không có cách nào, bây giờ cậu xuyên vào cơ thể Lân An Niên, bé con đã là con cậu rồi, cậu sẽ hết sức yêu thương bé.
“ Bé con, con đá baba một cái tức là chấp nhận baba nhé.
Từ giờ ta thay ba con bảo vệ con, yêu thương con.
Có đồng ý không nào tiểu bảo bối?” Diệp Sở Ly khẽ cười, tay trên bụng nhỏ hơn năm tháng khẽ vuốt ve.
Tiểu bảo bối trong bụng khẽ đạp một cái.
Diệp Sở Ly vui vẻ “ tiểu bảo bối, con sau này nhất định thông minh nhất.
Baba phải đi ngủ rồi, không được náo loạn nha!”
Lâm An Niên ngủ một mạch đến sáng, tiểu bảo bối trong bụng ngoan ngoãn không gây khó rễ cho cậu.
Lâm An Niên vừa lòng, tiểu bảo bối không giống hai tên nhóc quậy kia, lúc cậu mang thai trong bụng đạp đến tung trời, hại cậu đau gần chết.
Lâm An Niên xem tủ lạnh thấy đồ ăn cũng gần hết rồi, bây giờ là sáng sớm, rất thích hợp để di chợ.
Lâm An Niên kiểm tra số dư tài khoản.
Vẫn còn mấy vạn.
Tạm thời đủ dùng, cơ ma sắp sinh thì không đủ nữa, mua sữa, bỉm, tã lót, giường, đệm, đồ chơi, quần áo trẻ con thì mỗi ngày một lớn phải thường xuyên bổ xung.
Bằng này tiền thì thật không đủ.
Đấy là Lâm An Niên còn thích dùng toàn đồ đắt cho con nữa, bằng này tuyệt đối không đủ dùng.
( giống như thế giới thứ hai, dùng luôn tên nguyên chủ nhá )
Cảm thấy mình lại trở thành một tên nghèo rớt mồng tơi, Lâm An Niên quyết định phải nhanh chóng lên kế hoạch kiếm tiền rồi.
Vừa đi vừa suy nghĩ chuyện của bản thân không ngờ lại va phải người ta.
Diệp Sở Ly hoàn hồn, vội xin lỗi.
“ Niên Niên.” Giọng nói có chút quen thuộc.
Lâm An Niên ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt không giấu nổi sự kinh ngạc.
Lúc rơi cào đường cùng nguyên chủ không đi cầu cứu người khác không phải bởi vì cậu không quen ai.
Cậu có quen, người bạn thân luôn ở bên cạnh cậu nhưng cậu lại không đi cầu cứu bởi vì người ấy ngăn cản cậu đến với Hoắc Thanh mà cả hai xảy ra tranh chấp dẫn đến cắt đứt liên lạc.
Mà hiện tại, người bạn đó đang đứng trước mặt cậu.
Lâm An Niên cúi đầu, có cút chột dạ “ Phó Vân Phi.”
Phó Vân Phi có chút khó chịu, đây là người bạn thân của anh, là người bạn từ nhỏ đến lớn, bây giờ trở thành như vậy cũng không tìm đến anh.
“ Cậu …” Phó Vân Phi nhăn mày.
Lâm An Niên nhanh nhẹn cắt lời “ Đi chợ cùng tôi không?” cố gắng nở một nụ cười thật vui vẻ, Lâm An Niên mời Phó Vân Phi.
Phó Vân Phi thở dài, tiến lên đỡ cậu.
Nhà Lâm An Niên cách đấy không xa có một siêu thị cữ vừa và một khu chợ khá nhộn nhịp.
Đây là khu dân cư rất đông nên cả siêu thị và chợ đều không sợ cạnh tranh nhau.
Lâm An Niên đi siêu thị trước, Phó Vân Phi im lặng đẩy xe hàng theo phía sau, Lâm An Niên ở phía trước tìm chọn thật tỉ mỉ.
“ Trước đây không thấy cậu kỹ lưỡng như vậy” Phó Vân Phi mắt cá chết nhìn người mặc bộ đồ thể thao rộng thùng thình đang soi từng chữ một trên hộp sữa thai phụ.
“ Tôi bây giờ là người mang thai đấy, người mang thai cậu hiểu không.
Phải thật tỉ mỉ, thật an toàn, bé con còn nhỏ như vậy rất dễ bị ảnh hưởng đó.”
Phó Vân Phi nhìn bụng nhô ra khá rõ của câu, khuôn mặt có chút khó hiểu “ Cậu … mấy tháng rồi?”
“ Hơn năm tháng, có phải hơi nhỏ không.
Tôi thấy người ta năm tháng dã bằng này rồi.
Hai tuần nữa sáu tháng mà tôi mới chừng này, bé con liệu có bị suy dinh dưỡng không?” Lâm An Niên đỡ lưng, đi một chút mà đã hơi mỏi rồi.
Lâu quá không có em bé, có chút không quen.
Phó Vân Phi giật giật khóe miệng, lo xa quá rồi đó.
Đẩy xe đến khu thực phẩm, Lâm An Niên mua thịt bò, vỏ bánh, nhiều chút rau xanh.
Tất cả đều để Phó Vân Phi tên alpha to xác thừa sức này xách đồ.
Há, ai bảo A khỏe chứ, không thể bắt người mang thai là cậu cầm nhiều thứ nặng như vậy được.
“ Ở lại ăn cơm đi, tôi biết cậu đến tìm tôi mà.”
Phó Vân Phi để đồ lên bàn bếp, Lâm An Niên xếp đồ vào tủ, lại làm một chút đồ ăn đơn giản để ăn sáng, pha thêm một cốc sữa bổ sung dưỡng chất cho thai nhi.
“ Cậu ăn sáng chưa?”
“ Chưa, làm cái gì đơn giản thôi, đói chết đi được.” Phó Vân Phi ngồi trên sofa ôm gối mở tivi.
“ Sao lại sống ở chỗ này? Nhỏ như vậy làm sao mà đủ chỗ?”
“ Sao không đủ.
Một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng sinh hoạt chung.
Nhà bếp ở chỗ này, phòng tắm vê sinh ở kia, ban công nhỏ phơi quần áo.
Tôi thuê nơi này rất rẻ, chủ nhà là một bà lão ở một mình rất thương tôi, tôi cũng quan tâm bà.
Bà còn ưu tiên giá rẻ cho cơ.
Với lại ở tầng hai cũng bớt nguy hiểm hơn chút.
Tôi thấy không nhỏ, đủ cho hai ba con sống sống.
Đến khi tiểu bảo bối được ba tháng lại cho người rào ban công lại đề phòng bé con nghịch ngợm.
Thât đáng lo mà…” Lâm An Niên nói đi nói lại không biết nói đến đâu rồi.
Phó Vân Phi mêt, bạn anh lại lạc đề rồi.
Lâm An Niên nấu một chút đã được một bàn đồ ăn ngon.
Phó Vân Phi nhìn một dống đồ ăn, lại nhìn thằng bạn vác bụng vui vẻ vùi đầu ăn… có chút bất đắc dĩ.
Ăn không nổi, Phó Vân Phi buông bát, nhìn Lâm An Niên vẫn đang ăn đến ngon lành “ Cậu không thấy no à?”
“ Không hề, người mang thai ăn rất nhiều, tui phải ăn cho con trai tui nữa!”
“ Haizzz...!tui là muốn hỏi cậu sao lại như thế này!”
“ Là bởi vì chia tay với Hoắc Thanh rồi.
Gã phát hiện tôi ngủ với người khác nên đá tôi.”
“ Cậu ngủ với người khác? Ai vậy?”
Lâm An Niên ăn đùi gà nhồm nhoàm trả lời “ Không biết!”
Phó Vân Phi sặc “ Cậu không biết? Ngủ với ai còn không biết.
Thế ba đứa bé cũng không biết luôn hả?”
“ Phải a, không có thì tôi nuôi.
Với lại lúc đó tôi bị bỏ thuốc làm sao mà biết là ai chứ.
Kỳ phát tình vẫn luôn không đúng.
Ai biết thế nhưng dính luôn.”
“ Cậu …” Phó Vân Phi không còn lời nào để nói.
Không được anh phải bổ não tên này ra để lập trình lại.