Bé con được năm ngày mà da thịt đã căng lên không ít, mất đi bộ dạng nhăn như đít khỉ và trở nên căng tròn đáng yêu.
Lâm An Niên thích đến không thể rời tay.
Hoắc Cẩn Dật dạo này không biết làm thế nào lấy được lòng tin của cha mẹ Lâm thể là cũng có được ngày đổi ca đến chăm sóc cậu được vài bữa.
Tiểu bảo bối so với những đứa trẻ khác ngoan hơn nhiều, con nhà người ta ban đêm đều quấy khóc, con nhà này ngủ đến 5h sáng dậy ăn hết bình sữa, đái bãi to đùng rồi thức hóng hớt, 7h ăn thêm một chút rồi lăn ra ngủ đến 10h dậy, lại đái lại ăn, chơi một lúc lại ngủ đến 2h dậy tiếp tục ăn chơi đái, ngủ đến 5h dậy ăn tắm hóng hớt đến tận 9h xong lăn quay ra ngủ đến một giờ khóc đòi ăn, ị một phát nữa là lại ngủ đến 5h.
Hết, xong một ngày của tiểu bảo bối, chả có gì ngoài ăn chơi ngủ, bậy lung tung để người ta dọn cả.
Nhưng mà Lâm An Niên không ngại, tiểu bảo bối như này là ngoan lắm rồi chứ như hai tên giặc kia đêm kêu như lợn chọc tiết ai mà chịu nổi, chỉ có Lăng tiểu Tiêu chịu được thôi.
Lâm An Niên nằm trên giường để y tá kiểm tra vết mổ trên bụng, cậu đưa mắt nhìn một lớn một nhỏ vòng vèo trong phòng.
Hoắc Cẩn Dật bồng tiểu bảo bối đến là thích thú, trên miệng không buông được nụ cười, nhẹ nhàng nhẹ nhàng đi lại trong phòng.
Cõ lẽ bởi vì là đồng huyết thống, chỉ có Lâm An Niên và Hoắc Cẩn Dật là có thể ru ngủ bé con.
Bà ngoại miễn cưỡng ru được, chứ đến tay chú Lâm An Bình của nó là lại khóc thét lên.
Lâm An Bình đến giờ vẫn ấm ức xắp chết đi được, ngược lại để Phó Vân Phi cùng Lâm An Nhiên bế thì im lặng nằm im, lên tay ông ngoại một cái là bắt đầu nhăn mặt xoay tới xoay lui như con sâu.
Lâm An Niên nhìn hắn bế bé con đột nhiên cảm thấy như vậy không tệ, chính cậu cũng bị suy nghĩ này làm cho giật mình.
Không biết hắn có phải anh chồng nhà mình hay không, lỡ như không phải cậu phải ăn nói thế nào với anh chồng đây.
Bé con cũng không thấy phát hiện bệnh gì, có khả năng được về nhà sớm hơn một chút.
Hoắc Cẩn Dật trong lòng không khỏi suy nghĩ, tiểu bảo bối vẫn chưa có tên, lúc về chắc la phải về Lâm gia rồi, hắn không muốn a.
bé con đáng yêu như vậy hắn không muốn xa đâu.
Lâm An Nhiên đẩy cửa đi vào, cô đã sớm biết được cái bầu không khí bập bùng giữa hai người này rồi.
“ Mẹ hôm nay bận không đến được, khoa chị lại được nghỉ, mang đồ ăn ngon đến cho em nè.” Lâm An Nhiên thả cặp lồng màu xanh lơ lên trên bàn.
“ Chị đỡ em chút đi, nãy giờ nhịn không nổi nữa rồi.” Lâm An Niên rốt cuộc không chịu được nữa phải mở miệng.
Nhịn nãy giờ, cậu muốn vào nhà vệ sinh huhu.
Lâm An Nhiên liếc mắt một cái, đùa, chị mày cũng là omega đấy, còn lâu mới đỡ được mày nhá.
Lâm An Nhiên cua một vòng ôm đi tiểu bảo bối trong tay Hoắc Cẩn Dật “ Hoắc tiên sinh giúp đỡ một chút, tôi là omega thân yếu tay mềm không đỡ được con lợn mới sinh như nó.”
Lâm An Niên khóe miệng co rút.
Ha.
Mấy năm học võ của bả vứt hết rồi à, lần trước còn chưa có ra tay nên tưởng mọi người đều không biết chứ gì.
Hoắc Cẩn Dật không hiểu sao cảm thấy vui mừng tiến tới đỡ lấy cậu.
Lâm An Niên thật sự nhịn hết nổi rồi, nếu không phải vết mổ đau ơi là đau kia cậu còn cần người đỡ chắc.
Hoắc Cẩn Dật một tay vòng qua ôm lên phần sườn của cậu, một tay cầm chắc tay Lâm An Niên đỡ cậu đến nhà vệ sinh.
“ Anh giữ cho tử tế.
Được rồi, ra ngoài đi, xong tôi sẽ báo với anh.” Lâm An Niên đuổi người.
Hoắc Cẩn Dật vô cùng không tình nguyện, hắn phải ở lại chứ không nhỡ cậu ngã thì làm sao, hắn vẫn là nên ở lại đi “ nhỡ em ngã thì sao.” Chẳng biết từ lúc nào hắn đã quay ra gọi cậu là em rồi.
“ Không ngã được, tôi không khóa cửa, anh nghe động tĩnh chạy vào là được rồi.”
Hoắc Cẩn Dật không thể nói vào được câu nào, tâm không cam tình không nguyện xoay người ra ngoài, mặt đen như đít nồi đứng ở cửa chờ.
Đợi đến khi Lâm An Niên xử lý xong mới được vác mặt vào.
“ Cái kia … cậu về Lâm gia sao?” Hoắc Cẩn Dật dè dặt như thiếu nữa mà rò hỏi.
Lâm An Niên nhướn mày nhìn, ý gì, muốn đưa cha con cậu về Hoắc gia? Nằm mơ! “ Đi đâu là việc của tôi, anh hỏi làm cái gì?”
Hoắc Cẩn Dật thoáng cái lại ỉu xìu, hắn là muốn cậu về Hoắc gia, bảo cả nhà cậu đến luôn.
Hắn kỳ thực rất lưu luyến con trai có được không.
“ Tôi có thể đến thăm không?” Hoắc Cẩn Dật nói đên là nhỏ, nếu không bởi vì đỡ Lâm An Niên mà nói sát tai cậu chắc cậu cũng không nghe rõ.
“ … Có thể.”
Lâm An Niên về phòng thấy chị Lâm An Nhiên củ mình đang bế cháu lại đang nói chuyện với Dương Minh vừa mới đến, Lâm An Niên gật đầu một cái rồi lên giường bệnh nằm nghỉ.
Bé con trên tay Lâm An Nhiêu dẹt miệng chuẩn bị khóc, lập tức bị Lâm An Nhiên lấy tốc độ bàn thờ nhét lại vào tay Hoắc Cẩn Dật.
“ Em nghỉ ngơi đi, tôi ru bé con ngủ.” Hoắc Cẩn Dật nhẹ nhàng ôm con ra một góc vỗ vỗ ru bé con
Lâm An Niên gật đầu rồi liền nằm xuống còn không quyên nói với Dương Minh ra kia học cách bế con, Châu Thư Tinh mấy tháng nữa liền sinh rồi.
Dương Minh nhìn liền kinh ngạc, quan hệ của hai người này từ khi nào hòa hảo như vậy chứ, lại còn phối hợp với nhau ăn ý như vậy, chông có khác gì vợ chồng đưa nhau đi sinh con không cơ chứ.
Dương Minh cho bạn mình một ánh mắt khó nói cuối cùng nhìn ông bố bỉm sữa mà thở dài lại nén cười.
“ Cậu từ khi nào nhìn giống cô vợ nhỏ ở nhà chăm con như vậy?”
Hoắc Cẩn Dật có con quên bạn, không thèm liếc khuôn mặt chả đáng yêu bằng con hắn kia “ im mồm, tôi đang ru con ngủ, cậu phắn ra đi.”
“ Ha ha, không được tôi phải ở lại đây chụp thật nhiều ảnh bé con mang về cho Thư Thư xem.
Thư Thư muốn đến đây lắm rồi nhưng mà không được đi, bắt tôi đi chụp ảnh cho em ấy.”
“ Hừ, mau đẻ đi rồi không cần phải chụp nữa rồi.” Hoắc Cẩn Dật vỗ nhẹ một lúc, bé con đã lăn quay ra ngủ trong tay bố.
“ Đáng yêu quá nha, mới có mấy hôm mà đã khác như này rồi.
Trẻ con công nhận lớn nhanh thật đó.
Nhưng mà…” Dương Minh nhìn một hồi, cái màu sắc này vẫn là không phù hợp đi “ Có tể dùng tã lót màu xanh nha, sao lại hồng … hồng thế này.
Trong giỏ quần áo cũng toàn … hồng??”
Nhắc đến vấn đề màu sắc lại làm cho Hoắc Cẩn Dật đen mặt, rõ ràng hôm đó hắn cũng chọn đồ màu xanh cho bé con, hôm đẻ cũng xếp vào rất nhiều nhưng mà không hiểu sao mới có quay đi một chút về đã không thấy quần áo màu xanh đâu, ngược lại đầy ắp hồng là hồng, chăn hồng, mũ hồng, áo hồng, tã hồng, bình sữa hồng giường nhỏ hồng, bao tay hồng, nếu không phải hộp sữa bột chỉ mặc định màu xanh ra thì chắc nó cũng hồng theo luôn quá.
Lúc hắn bước vào phòng còn tưởng trong phòng sinh con gái.
Còn nữa, sáng nay hắn rõ ràng tự mang thêm đồ đến thay cho con cái tã lót màu xanh dương tươi tắn xinh xắn vô cùng.
Quay ra nghe cái điện thoại về đã thấy nó biến thành màu hồng còn baba bé con thì tươi như hoa cười ngoác mồm nói chuyện với con.
Hoắc Cẩn Dật xì khói, có thể đừng chơi đùa hắn như vậy được không, hắn còn nhìn thấy cái váy công chúa màu hồng hôm trước mua ở trung tâm thương mại đang nhét dưới gối cậu kia kìa, tính làm cái gì !!!???
Hoắc Cẩn Dật nghiến răng phun ra một câu “ màu hồng nam tính.” Cái sh*t.
______________
Hoắc Thanh rất chăm chỉ theo dõi động tĩnh phía Hoắc Cẩn Dật, gã không phải thật sự muốn lật đổ Hoắc gia mà là đơn giản muốn đứng trên Hoắc gia, để khi người khác nhắc đến Hoắc gia sẽ nghĩ đến gã chứ không phải là Hoắc Cẩn Dật.
Lâm An Niên rất đẹp rất tốt, nhưng căn bản không giúp gì được cho gã cho nên rất tiếc phải để cậu làm một việc có ích hơn.
Gã sẵn sàng vứt bỏ cậu tìm đến Liễu Như Ca đổi lấy sự trợ giúp của Liễu gia.
Liễu Như Ca này là con ruột của chủ mẫu nhưng bị một người giúp việc là tình nhân của gia chủ tráo đi, đến năm 18 tuổi mới được đưa về nhà.
Cô ta là một omega trội thật nhanh liền khiến cả nhà đều nghe lời cưng chiều cô ta, lại lấy được cổ phần trong tay.
Hoắc Thanh đúng là thật bội phục cô ta.
Nhưng chính gã không ngờ là người cùng Lâm An Niên lần đó lại chính là Hoắc Cẩn Dật, đã thế lại còn có con.
Đúng thật là trớ trêu, hắn cứ tưởng là bị một trong số đám A ăn chơi đàn đúm kia chứ, hóa ra cậu ta còn may mắn như vậy.
Hôm đấy gặp ở trong trung tâm thương mại, cậu ta hóa ra thay đổi nhiều như vậy.
Gã thừa nhận Lâm An Niên rất đẹp, ăn nhất định rất thuận họng, gã còn không nhịn được muốn cùng cậu tiến tới chút.
Chính là Lâm An Niên có thể bám gã ôm gã nhưng nhất định không chịu tiến thêm, cậu nói sẽ mang thai.
Ha, omega lặn vốn tỉ lệ mang thai rất thấp không cần sợ gì nhưng cậu nhất quyết không chịu.
Hoắc Thanh còn chưa cắn nổi miếng nào.
Lâm An Niên mang thai cơ thể nảy mở nhìn càng căng tròn mọng nước, càng đẹp hơn.
Gã đúng là thấy hơi tiếc thật.
Dạo gần đây thấy Hoắc Cẩn Dật thường xuyên ra vào tong bệnh viện, chắc là Lâm An Niên sinh rồi nhỉ.
Gã tò mò không biết đứa bé sinh ra rốt cuộc là thế nào đây.
Thân là em họ mặc dù không gần lắm nhưng vẫn nên đến thăm chút chứ nhỉ.
__________________
Nước tiểu đồng tử rất tốt, tra nam não tàn nên uống nhiều một chút, sẽ không thêm một tí
Người làm bà như tui đây thật khổ mà, đến nước tiểu của cháu cũng phải dành cho tran nam huhu