Lâm An Niên ngồi trên giường ôm tiểu Tư Duệ ( Tư Duệ là tên của tiểu bảo bối, bởi vì chưa đàn phán với papa Hoắc của bé xong nên chưa quyết định họ ), chọc chọc má nhỏ, chọc chọc tay nhỏ.
Hai ba con chơi đùa đến quên trời quên đất.
Hoắc Cẩn Dật ở bên cạnh gọt táo tiếp khách.
Liễu Như Ca cũng thong thả vô cùng, nhìn gia đình nhà người ta ngồi chơi mà cũng rất vui vẻ.
“ Hôm nay thật nhiều khách đến thăm đúng không tiểu bảo bối?” Lâm An Niên nắn nắn tay nhỏ.
Tiểu bảo bối bé xíu nhăn mặt cười.
“ Tôi không có ý gì khác, chỉ đơn giản là đến nhìn một chút thôi.
Lần trước gặp cậu cư xử như vậy là bởi vì mỗi khi chúng tôi đi cùng nhau, Liễu gia phái người theo dõi, không thể không đóng kịch.”
Lâm An Niên yên lặng “ Cái này không liên quan tới tôi.” Trong lòng Lâm An Niên lại âm thầm chửi hệ thống.
Bị lỗi thì cũng thôi đi, đến cả tính cách Liễu Như Ca cũng lỗi theo là sao.
“ Tôi cũng chỉ là đến nói với cậu một tiếng thôi, đúng là không liên quan tới cậu.
Nhưng mà cậu với Hoắc tiên sinh vẫn là nhanh nhanh xử lý xong đi.
Hoắc gia bên kia không chừng đợi không được liền loạn đấy.”
Lâm An Niên một mặt mọng bức ??? Gì cơ, cô ta bảo Hoắc gia loạn cái gì cơ? Liếc sang phía Hoắc Cẩn Dật thấy được tia chột dạ trên mặt hắn, Lâm An Niên muốn tức điên rồi.
Hắn không phải đã nói chuyện này cho Hoắc gia rồi đấy chứ???
Liễu Như Ca cảm thấy nếu mình còn ngồi ở đây xẽ không tiện cho chồng chồng nha người ta yêu thương nhau.
Nhân vật vật phản diện thì phải biết thức thời, Liễu Như Ca ầm thầm mặc niện cho Hoắc Cẩn Dật liền đún dậy rời đi.
“ À, đúng rồi, nếu cậu muốn tính sổ Hoắc Thanh và tôi thì nhớ thông báo một tiếng, tôi giúp cậu chính tên kia.”
Lâm An Niên thật là khó hiểu nha, Liễu Như Ca nghĩ gì mà lại giúp cậu vậy? À, đúng rồi cậu còn có việc chưa xử lý nữa.
Quay sang nhìn Hoắc Cẩn Dật đang vô cùng bình tĩnh kia, Lâm An Niên cười đến là xinh đẹp.
“ Ha ha, con trai cười với em kìa… “ Hoắc Cẩn Dật nở một nụ cười cực kỳ cực kỳ tự nhiên .
« Chúng ta nên nói chuyện một chút nhỉ Hoắc tiên sinh ? » Lâm An Niên cười dịu dàng cực kỳ.
« … » Hoắc Cẩn Dật biết là phát này chết thật rồi.
« Anh nói xem Hoắc gia làm sao vậy ? Hửm, loạn như thế nào cơ.
Anh miêu tả một chút cho tôi xem nào »
Hoắc Cẩn Dật âm thầm đổ mồ hôi lạnh « … Kia, chính là Hoắc Thanh gã vừa về liền nói chuyện này cho nhà tổ bên kia … anh cũng không kịp cản nữa … xin lỗi »
Hoắc Cẩn Dật ỉu xìu, Lâm An Niên cảm giác nếu trên đầu hắn có hai cái tai, chắc chắn sẽ cụp xuống.
Haha ảo giác của cậu đi.
Với lại, Hoắc gia biết thì sao chứ, cậu cứng đầu hông chịu thỏa hiệp thì làm gì được cậu đây.
Chẳng lẽ bắt ép cậu ? Đùa, pháp luật bảo vệ omega kinh lắm đấy.
« Nhà anh biết rồi thì kệ thôi.
Cũng không liên quan đến tôi.
Không phải anh nói chỉ cần con không cần loại omega mưu mô như tôi sao.
Tôi liền dùng mưu mô để nhà anh không có được cháu.
»
Hoắc Cẩn Dật trong lòng lệ thành dòng.
Hắn không hề nói vậy mà.
Hắn là cần cậu a, cần cả hai huhu.
Cái nồi này hắn đội không nổi được không.
Buổi chiều, Hoắc Cẩn Dật trở về nhà, mẹ Lâm đến bệnh viện chăm sóc Lâm An Niên.
Hắn tranh thủ lúc này đen công việc xử lý hết.
Công ty lớn của Hoắc Thị nhìn thì có vẻ nhiều việc nhưng thật ra đến tay hắn xử lý chỉ là những việc thật xự quan trọng hoặc khó giải quyết thôi.
Hoắc Cẩn Dật nhanh tay hoàn thành rồi phân phó dì giúp việc nấu canh cho Lâm An Niên.
Hoắc Cẩn Dật từ thư phòng trở ra, Châu Thư Tinh chẳng biết vác bụng đi đâu với Dương Minh rồi, vừa xuống cầu thang, Hoắc Cẩn Dật không khỏi cứng người.
Nhìn nguoif đang ngồi trên sofa nhàn nhã uống trà, Hoắc Cẩn Dật không khỏi nhíu chặt mày lại.
« Sao, nhìn thấy lão già này cũng không thèm đến chò một câu à ? » ông Hoắc đặt tách trà xuống con mắt hung dữ liếc nhìn Hoắc Cẩn Dật.
Hoắc Cẩn Dật bắt đầu tỏa áp suất thấp, ngồi xuống đối diện ông.
Hai ông cháu mắt to trừng mắt nhỏ, nhịn đi nhìn lại một hồi.
Cuối cùng ông Hoắc vẫn là chịu thua.
« Đứa nhỏ kia là thế nào ? »
« Là con trai của cháu cùng em ấy »
Ông Hoắc nghe xong liền tức giận, tay đập rầm một cái xuống mặt bàn.
« Vớ vẩn, mày bây giờ cánh cứng rồi phải không.
Bao nhiêu năm quy định của Hoắc gia đều bị mày vứt đi rồi chứ gì.
Mày thế mà dám có con ở bên ngoài.
Mày sắp đính hôn rồi có biết không.
»
Hoắc Cẩn Dật ghét nhất cái tính khống chế này của ông Hoắc, hôn nhân của hắn phải do hắn quyết định, không phải tùy tiện kiếm một omega gia tộc nào đó về cho hắn.
Hắn không quen, không có tình cảm, hạnh phúc cả đời của hắn không phải qua loa như vậy.
« Ông đừng tiếp tục cái mục đích để tôi đính hôn với cái gì kia ở Lê gia nữa.
Tôi là người đã có vợ con, không thể ra ngoài hại đời con nhà người ta.
Hoắc gia không phải có tổ quy phải chung thủy với bạn đời của mình hay sao.
Tôi đã có rồi, ông đừng mong tiếp tục mục đích đó nữa.
Lê gia cũng không thể giúp con trai cưng của ông thượng vị được đâu.
Ông nên nhớ, người cầm quyền Hoắc gia bây giờ là ai.
»
« Mày … mày..
» ông Hoắc ngón tay chỉ thẳng mặt Hoắc Cẩn Dật mãi không nói được một câu.
Lồng ngực không ngừng phập phồng do tức giận.
Hoắc Cẩn Dật mặt lạnh đứng dậy « Ông nên về đi thôi, nhỡ đâu ở đây xảy ra chuyện gì, tôi không gánh vác được.
Tôi phải đi với vợ con tôi rồi, không tiếp, tạm biệt.
»
Ông Hoắc tức giận cùng với vệ sĩ rời đi.
Hoắc Cẩn Dật tâm thần mệt mỏi xoa xoa chán.
Ông Hoắc vốn dĩ không phải như này.
Trước đây đối với hắn cũng rất tốt.
Chẳng biết sao bị người chú hai không có chút tài cán gì kia bỏ thuốc gì trở nên thiếu quyết đoán như vậy.
May mắn, bà Hoắc vẫn còn minh mẫn chán, nếu mà biết ông Hoắc đến đây gây phiền phức cho hắn, không biết lại dạy dỗ lại ông Hoắc thế nào đây.
Hoắc Cẩn Dật cầm theo hộp thức ăn mang đến bệnh viện.
Nói la thay ca nhưng hắn không yên tâm để cậu ở bệnh viện.
Hoắc gia có khi đến gây khó rễ cho cậu, có hắn vẫn là dễ xử lý hơn.
Lâm An Niên ở bệnh viện ôm tiểu bảo bối đã ngủ say, cậu mở điện thoại, tìm một chút thông tin doanh nghiệp của Hoắc gia và Hoắc Thanh.
Bây giờ bé con đã sinh rồi, những gì đám người kia nợ nguyên chủ cũng nên trả đi thôi, Hoắc Thanh đã sẵn sàng chưa nhỉ, hy vọng một chút thành ý nhỏ này của cậu gã có thể chống trả được.
Quay qua vuốt ve khuôn mặt non nớt của tiểu bảo bối.
Lâm An Niên nhẹ nhàng hôn lên trán bé con một cái, tiểu bảo bối, baba nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt, để con lớn lên khỏe mạnh vui vẻ.
_____________
Rất nhanh liền tới thời gian xuất viện rồi.
Phó Vân Phi xử lý xong công việc liên đến giúp mẹ Lâm đón cậu về nhà.
Lâm An Niên để mẹ Lâm ôm tiểu bảo bối, lại từ từ vịn tay Phó Vân Phi đi xuống.
Bản thiết kế trang sức cậu đã nộp bù hết rồi cho nên không cần phải vẽ nữa.
Cửa hàng cũng ngày càng phất lên, Phó Vân Phi lại nhàn hơn mấy phần.
Hôm nay liền đến đón cậu.
Ừm…chính là tên Hoắc Cẩn Dật kia hôm nay lại không có xuất hiện, không phải yêu con trai lắm sao, lại lặn đi đâu rồi.
Lâm An Niên ngồi trong xe trở về nhà.
Bé con ngủ đến là an tĩnh.
Cậu cũng thừa thời gian nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ở đây thoải mái như vậy nhưng ở Hoắc gia đã loạn hết cả lên rồi.
Đầu tiên là việc Hoắc Cẩn Dật không đưa được vợ con về nhà.
Thứ hai, Hoắc Thanh gã thế mà dám cướp hạng mục trên tay Hoắc gia.
Bà Hoắc tức đến nổ phổi, không bế được cháu thì thôi đi, lại còn để một chi thứ leo lên đầu lên cổ.
Hoắc Cẩn Dật cháu thật quá vô dụng, chắt trai cháu dâu của bà cứ thể bị hắn thả đi.
Aaa tức chết cái mangj già này.
Còn nữa lão đầu ông sao lại có thể hồ đồ như vậy, bắt cháu trai bỏ vợ con nó chứ.
Không được rồi, bà không ra tay là tương lai Hoắc gia đều bị hai ông chausnhaf này đổ đi hết.
« Hoắc Cẩn Dật, cháu liệu mà mang người về đây.
Hôm nay nó xuất viện, cháu không đón được liền đến nhà ngoại mà cầu xin đi.
Đón không nổi nữa liền cút đi đừng có về đây nữa.
Hoắc gia không có thứ không giữ được vợ con như cháu.
»
Hoắc Cẩn Dật ngồi nghe thật ngoan ngoãn.
« Còn ông nữa, già đầu rồi mà vẫn không biết phân biệt phải trái đúng sai gì hết à.
Nó đã có vợ con vui vẻ như thế, ông mắc gì đi chia rẽ nhà người ta.
Khổ thân tôi ở với ông bao nhiêu năm nay, có phải cũng muốn bỏ tôi rồi hay không.
Thằng hai nó có con trai giỏi quá nhỉ, cấu kết với Hoắc Thanh đoạt đồ nhà mình.
Ông mở to mắt ra mà nhìn xem, hồ đồ hết thuốc chữa.
»
Bà Hoắc nói một tràng cảm thấy thật mệt mỏi, nghỉ ngơi ba giây lại quay ra tiếp tục mắng Hoắc Cẩn Dật « cháu đó, biết sai thì phải sửa, cháu dâu có bao nhiêu khổ cực vất vả giúp cháu mang thai, cháu thế nhưng còn nói muốn lấy con rồi đẩy cháu dâu của ta ra nước ngoài, a, cháu có phải muốn ta tức chết hay không ? Cháu nhìn xem, cháu dâu của ta có bao nhiêu ngoan ngoãn, bao nhiêu tốt.
Cháu thế nhưng lại dám dám… cháu đúng là.
Bầu mà sinh mổ rất không tốt cho sức khỏe cháu có biết không, không ở đó mà chăm sóc cháu dâu ta nhỡ có người cướp mất cháu dâu của ta thì sao a.
Ông nữa lão già kia, có phải muốn tôi không dược bế cháu hay không, muốn tôi không có chắt bế chứ gì, ông ác lắm cơ.
Tôi già như này rồi chẳng mấy là đi đời rồi, ông còn muốn tôi không cam lòng mà đi chứ gì.
Tôi chờ bao nhiêu lâu nay cuối cùng cũng chờ được ông liền muốn gây khó dễ cho tôi chứ gì.
Cái đồ độc ác này ông cút sang thư phòng ngủ đi.
Tôi đau lòng quá a, đau chết mất… »
Hai ông cháu bất lực – ing.