Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Trương Tiểu Kiếm tiếp lục làm bài. Giờ thì việc vui lớn rồi. Ba người Hạ Vũ
Đình khẩn trưởng đứng thẳng lên, bao vây xung quanh hắn --- Nhóc con, nhất
định là vừa rồi mày gặp may mắn. Có phải là có ghi đáp án trong lòng bàn tay
không hả? Có phải không?
Bây giờ bọn này đứng bên cạnh mày đấy, nhất định phải xem thử xem rốt cục mày
trả lời đáp án như thế nào!
52, Cái gì là tiến tới xã hội và lười biếng xã hội? Tóm tắt điểm giống và khác
giữa hai loại hiện tượng.
Trương Tiểu Kiếm nhấc bút viết:
Hàm ý: Tiến tới xã hội chỉ sự có mặt của người khác có thể xúc tiến hiệu suất
làm việc của cá thể. Lười biếng xã hội chỉ hiện tượng giảm thấp trình độ cố
gắng của quần thể.
Điểm giống: Cả hai loại đều chỉ sự có mặt của người khác nảy sinh ảnh hưởng
đối với hành vi của cá thể. Điểm khác: Điểm nhấn mạnh về mặt đánh giá của hai
loại khác nhau. Khi đánh giá là biểu hiện của bản thân cá thể, dễ xuất hiện
tiến tới xã hội; Mà khi mục tiêu đánh giá là quần thể chung, dễ xuất hiện lười
biếng xã hội.
“Điểm số khiếp sợ +15, +16, +16!”
Lúc này ba người Hạ Vũ Đình đã triệt để ngớ ngẩn!
Thoạt nhìn đáp án này, nhìn kiểu gì cũng không giống như là đoán mò!
Chẳng lẽ cái thằng này thật sự biết?
Tiếp theo việc vui lớn rồi. Bên này Trương Tiểu Kiếm viết một câu trả lời, ba
người Hạ Vũ Đình lại cống hiến một đợt điểm số khiếp sợ, viết một câu trả lời,
ba người lại cống hiến một đợt điểm số khiếp sợ…
“Điểm số khiếp sợ +15, +16, +15…”
Đợi đến khi rốt cục làm xong toàn bộ, Trương Tiểu Kiếm tùy ý nhìn thoáng qua
trung tâm thương mại hệ thống --- Mới có một lát thôi, ba người này ước chừng
đã cống hiến hơn 300 điểm số khiếp sợ!
Hay lắm…
- Đây… Đây… - Lúc này Hạ Vũ Đình đã triệt để ngây ngẩn. Cả bài thi không bỏ
qua một câu nào, tất cả đều viết hết, tràn đầy chữ quả thực khiến người ta nổi
hết cả da gà!
- Lão Cao! Mau nhìn xem, đúng hết không? – Hạ Vũ Đình nói vội: - Nhiều câu
như thế…
- Hạ hiệu trưởng ngài đừng vội, để em xem thử xem. – Cao Phúc Sinh chảy mồ
hôi đầy trán, cầm bài thi bắt đầu so đáp án: - Câu thứ nhất đúng, câu thứ hai
đúng, câu thứ ba đúng… Câu thứ bốn chín đúng, câu thứ năm mươi đúng…
Chờ đến khi xem hết câu hỏi trắc nghiệm, Cao Phúc Sinh nhìn Hạ Vũ Đình:
- Đề trắc nghiệm… Đều đúng…
“Điểm số khiếp sợ +25, +26, +25!”
Trương Tiểu Kiếm cười híp mắt. Ai nha một lượt này lại có hơn 70 điểm số khiếp
sợ vào tay rồi!
Tiếp tục tiếp tục!
Cao Phúc Sinh đọc tiếp:
- Đề tự luận, câu thứ nhất đúng…
“Điểm số khiếp sợ +12, +12, +13!”
- Câu thứ hai đúng…
“Điểm số khiếp sợ +15, +16, +15!”
- Câu thứ ba đúng…
“Điểm số khiếp sợ …”
Sau đó chính là câu tổng hợp cuối cùng, Cao Phúc Sinh:
- Câu tổng hợp… Đúng! Cả bài thi… Tất cả đều chính xác…
“Điểm số khiếp sợ +38, +39, +42!”
Tất cả đều chính xác? Đậu má sao có thể như thế được?!
Đây chính là đề thi thạc sĩ! Tất cả đều chính xác! Sao có thể như thế được
đây?!
- Lão Cao… - Hạ Vũ Đình nhíu mày kéo Cao Phúc Sinh qua: - Chẳng lẽ hắn biết
đề trước?
- Không thể nào! – Cao Phúc Sinh lắc đầu thật mạnh: - Những câu hỏi đó đều là
do em tổng hợp từ trong kho đề thi trên mạng. Nếu như hắn biết được một hai
câu thì còn hiểu được, nhưng bây giờ hắn lại đáp được đúng hết!
- Hạ hiệu trưởng. – Trương Tiểu Kiếm đặt bút xuống, đứng lên nhẹ nhàng vươn
vai, cười nói: - Đề thi đơn giản thật, Hạ hiệu trưởng đúng là săn sóc. Cám ơn.
Sau đó cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn:
- Cao trưởng phòng đều xem đáp án hết rồi phải không? Đều đúng đúng không?
Hạ Vũ Đình: “…”
Cái ĐKM ai săn sóc hả?! Bố mày chỉ muốn đưa tiễn tôn đại thần nhà mày biến ra
khỏi đây thôi!
Lúc này Vương Thanh cũng thay đổi sắc mặt nhìn Hạ Vũ Đình --- Ông biểu diễn
không tệ đấy, đã săn sóc đến thế rồi thì còn đến tìm tôi làm gì? Quả thực lãng
phí thời gian của bà!
- Hạ hiệu trưởng. – Vương Thanh cười lạnh: - Nếu Trương lão sư đã làm bài
xong, không còn việc gì khác thì tôi về trước đây. Bên kia còn có việc phải
làm. Đúng rồi, tôi đột nhiên nhớ đến tối nay còn có chút việc riêng… Tôi đi
trước đây.
Nói xong quay đầu đi luôn!
Hạ Vũ Đình: “…”
Hạ Vũ Đình buồn bực đến mức không nói nên lời. Sau đó Trương Tiểu Kiếm lại
chém thêm một đao:
- Đúng rồi, Cao trưởng phòng, vừa rồi làm bài còn chưa hết hứng đâu. Còn nữa
không? Tôi cảm thấy nếu lại tới mấy bộ đề như thế, tôi có thể lấy bốn trăm năm
chục điểm!
“Điểm số khiếp sợ +21, +22…”
Hạ Vũ Đình đã triệt để ngớ ngẩn! Bây giờ hắn nhìn Trương Tiểu Kiếm như mà nhìn
thấy ma vậy!
Một thằng đại ca cầm đầu trong giang hồ, mày bảo hắn chém người được điểm tối
đa thì còn có thể chấp nhận được. Nhưng ai biết ĐM nó chứ hắn làm bài cũng có
thể lấy điểm tối đa! Hơn nữa lại là đề thi thạc sĩ cố vấn tâm lý! ĐM nó chứ
nói ra thằng nào tin?!
Tao biết, nhất định là Cao trưởng phòng. Nhất định là thằng này sớm quen biết
Trương Tiểu Kiếm, đậu má mày nhận tiền của nó đúng không?
Đừng lên mặt! Oắt con chờ tao tìm được sơ hở của mày đi!
Hạ Vũ Đình buồn bực không phải nói, nhưng vấn đề là lúc trước nói chắc chắn
quá!
Người ta đã làm bài rồi, bây giờ mà dám đổi ý, lỡ thằng này không vui cái
không chừng sau đó sẽ xảy ra cái quần què gì đó thì mệt…
- Khụ khụ… - Hạ Vũ Đình thoáng liếc nhìn Cao trưởng phòng, nói: - Cậu đi ra
ngoài trước đi. Tôi lại nói chuyện với hắn một lát đã.
- Vâng Hạ hiệu trưởng, các anh cứ trò chuyện đi. – Cao trưởng phòng nhìn thấy
ánh mắt của Hạ Vũ Đình, không khỏi run rẩy --- Hình như có chỗ nào đó không
đúng lắm thì phải…
Chờ Cao trưởng phòng đi rồi…
- Kiếm ca! Kiếm ca ơi! – Hạ Vũ Đình điên tiết nhìn Trương Tiểu Kiếm: - Cậu
nghiêm túc thật sao? Thật sự muốn làm giáo viên ở trường chúng tôi sao?!
- Chứ không thì anh tưởng tôi đùa anh cho vui chắc? – Trương Tiểu Kiếm vắt
chéo chân ngồi trên sofa: - Bây giờ làm bài rồi, giấy chứng nhận chứng chỉ các
thứ anh cũng đã xem rồi. Không hài lòng điểm nào nữa? Nói đi, Kiếm ca cam đoan
khiến anh hài lòng.
Hạ Vũ Đình: “…”
Đậu má nó chứ tao còn có thể nói được gì đây? Không hài lòng thì mày cam đoan
đánh cho tao hài lòng chứ gì!
- Thế… - Hạ Vũ Đình chảy mồ hôi như thác, sớm biết vậy nên lựa chọn bộ môn
khác…
- Lại định thi cái khác sao? – Trương Tiểu Kiếm châm điếu thuốc, nghiêm túc
chém gió: - Môn nào cũng được, cứ vô tư đi, không được điểm tối đa coi như tao
thua.
Có hệ thống chính là bình tĩnh như rứa!
- Đừng, không cần. – Hạ Vũ Đình ra sức lau mồ hôi.
Bây giờ xem ra không có khả năng đuổi hắn đi rồi. Lời đã nói ra như nước tát
ra ngoài, chẳng lẽ còn có thể thu về được sao?
Không bằng… Làm cho hắn thử xem?
Đúng lúc lớp 2/9 (*) thiếu một giáo viên chủ nhiệm. Bằng trình độ hung tàn của
đám học sinh lớp đó…
(*) Tương đương với lớp 11A9 của trường học ở Việt Nam. Nhưng mà trường học
của Trung Nhật Hàn không có phân chia khối A B C, mà là đánh số từ 1 trở đi.
Hừ hừ, không phải là mày rất giỏi cố vấn tâm lý sao? Vậy thì mày đi dạy bọn nó
đi!
Đây đều là do mày tự chuốc lấy, woa ha ha ha ha ha ha!
- Kiếm ca, không bằng thế này đi. – Hạ hiệu trưởng cắn răng, bà nó liều mạng!
Cứ bảo hắn dẫn đi! Nhưng trước đó phải nói rõ trước: - Đúng lúc lớp 2/9 của
trường chúng tôi thiếu một giáo viên chủ nhiệm. Cậu thử dẫn lớp này nhé? Nhưng
tôi phải nói trước đấy, không thể đánh học sinh đâu! Bây giờ đánh học sinh là
phải lãnh đủ hậu quả đấy! Tôi với cậu đều không chịu nổi đâu!
- Đừng đùa. – Trương Tiểu Kiếm hé miệng phun ra một vòng khói: - Người nghiêm
túc lại còn có lòng thương như tôi, sao có thể đánh học sinh được chứ? Đương
nhiên là tôi sẽ chỉ khuyên bảo bọn nó rồi.
Hạ Vũ Đình: “…”
Mày nói thế chính mày tin sao?! Đại ca giang hồ cơ! ĐM nó chứ mày vừa nghiêm
túc còn vừa có lòng thương á?!