Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

Trương Tiểu Kiếm vừa thấy lập tức hít vào một ngụm khí lạnh!

Dung mạo của người phụ nữ này rất thành thục mê người, mũi cao thẳng, môi ấm
nhuận, khuôn mặt tinh xảo, chỉ nhìn diện mạo cũng mới hơn ba mươi mà thôi, mặc
một bộ quần áo ở nhà càng tôn lên dáng người có lồi có lõm đầy khiêu khích của
cô ấy.

Quả nhiên là khó có thể ngăn cản được sức hấp dẫn từ những người phụ nữ thành
thục!

- Xin chào xin chào, tên tôi là Trương Tiểu Kiếm, là giáo viên chủ nhiệm của
Văn Đình. – Trương Tiểu Kiếm vội vàng hít vào một hơi, sau đó mỉm cười hỏi
thăm: - Tối nay vừa vặn không có việc gì, nên đến xem thử.

- Xin chào, tôi là Lý Hồng, mẹ của Văn Đình. – Giới thiệu xong, Lý Hồng gọi
cô giúp việc trong nhà nói: - Chị Lưu, nhanh đi pha trà cho thầy giáo.

Chị Lưu lên tiếng đáp lại rồi đi làm.

Vào phòng, cho dù Trương Tiểu Kiếm đã có kiến thức rộng rãi, nhưng vẫn không
khỏi thán phục một tiếng.

Hoàn cảnh gia đình của Văn Đình xác thực là rất tốt, cả căn phòng được bài trí
nguy nga lộng lẫy, TV sofa tranh treo tường không cái nào là không phải hàng
hiệu. Chỉ nhìn chiếc TV kia chính là loại 75 Inch mới nhất trên thị trường!

Lại là đại gia rồi!

Hai người ngồi xuống trên sofa, Trương Tiểu Kiếm nói:

- Thế này, Lý nữ sĩ, chị có biết gì về tình huống của con gái chị ở trường
học không?

Vừa nghe vậy, Lý Hồng hiển nhiên là hơi khẩn trương:


- Tôi không biết rõ cho lắm. Chẳng lẽ con bé gặp rắc rối? Hay là thành tích
học tập giảm mạnh? Chẳng lẽ lại là yêu sớm?

Chị vừa nói xong lời này, lập tức vỗ trán gọi to:

- Đình Đình, đi ra đây cho mẹ! Có phải là thành tích bị tuột dốc không hả?
Học hành kiểu gì đấy?

Có tiếng mở cửa nhẹ nhàng truyền ra từ bên trong, Văn Đình cẩn thận thò đầu
ra, vừa thấy Trương Tiểu Kiếm không khỏi khẩn trương, vội kêu lên:

- Thầy… Thầy… Thầy… Sao thầy lại… Thầy đến nhà em…

Vẫn là cái kiểu nói mãi không rõ như thế.

Vừa thấy biểu cảm sợ hãi của Đình Đình, Trương Tiểu Kiếm không khỏi lắc đầu.

Đứa bé này, haizzz, nhìn xem bị sợ thành cái gì luôn rồi kìa…

- Lý nữ sĩ. – Cố gắng bình tĩnh cảm xúc, Trương Tiểu Kiếm tận lực duy trì nụ
cười thân mật: - Tôi nghĩ là chị hiểu nhầm rồi, không phải là thành tích của
em ấy bị tuột dốc, mà là…

- Chẳng lẽ nó yêu sớm? – Nói thế, Lý Hồng lại càng sốt ruột hơn, nói vội: -
Ai dám dụ dỗ Đình Đình nhà tôi?!

- Cũng không phải là chuyện yêu sớm. – Trương Tiểu Kiếm ho khan, sau đó khó
khăn lắm mới nói chuyện đứng đắn được một lần: - Chẳng lẽ chị không phát hiện,
bình thường Văn Đình lập dị quá hay sao? Nói chuyện cũng không được lưu loát
cho lắm?

Nhắc đến chuyện này, Lý Hồng lập tức hiểu rõ, vỗ nhẹ lên trán, nói:

- Tôi còn tưởng là vấn đề gì cơ, hóa ra là thế này à? Trước kia cũng có giáo
viên nhắc đến chuyện này, tôi lại cảm thấy chẳng có gì ghê gớm cả. Lập dị sao,
trên thế giới này chỉ cần là thiên tài thì nhất định sẽ có điểm nào đó khác
với người bình thường mà. Chỉ cần không phải thành tích tuột dốc hay yêu sớm
là được. Ngược lại khiến thầy giáo ngài nghĩ nhiều rồi.

Trương Tiểu Kiếm: “…”


Hóa ra ở trong mắt ngài chỉ có học tập quan trọng đúng không?

- Thế này, tôi lắm miệng hỏi một câu ha. – Trương Tiểu Kiếm suy nghĩ rồi nói:
- Chẳng lẽ ở trong mắt ngài, chỉ có thành tích mới là quan trọng nhất sao?
Chưa bao giờ quan tâm tới cuộc đời của cô bé?

- Không cần phải lo lắng về điều này đâu. – Lý Hồng mỉm cười, cảm giác cao
hơn người một bậc và sự kiêu ngạo tràn ngập trong giọng nói: - Đình Đình nhà
tôi nhất định là học sinh trọng điểm, tương lai sẽ lên Thanh Hoa Bắc Đại. Tôi
đã trải đường cho con bé xong rồi, tuyệt đối sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì
đâu.

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Tự tin thế?

Hừ hừ, hôm nay anh sẽ khiến cho mày hiểu được, cái gì gọi là hoài nghi nhân
sinh nhá!

- Vậy à… - Trương Tiểu Kiếm chợt mỉm cười: - Đúng là thế. Trái lại là tôi mạo
phạm rồi. Thật ra thì hôm nay tôi đến đây là vì muốn giao một ít bài tập về
nhà cho các học sinh, chính là bồi dưỡng kỹ năng sinh hoạt cho học sinh một
chút. Không biết ngài có thể phối hợp một chút được không?

- Được chứ, ngài nói đi. – Lý Hồng gật đầu: - Chúng tôi nhất định sẽ phối hợp
với công việc của giáo viên rồi.

- Vâng. – Lúc này Trương Tiểu Kiếm mỉm cười giống y như một con cáo già: -
Tối nay ngài có thể gọi Đình Đình giúp đỡ ngài làm một ít công việc bình
thường trong cuộc sống, ví dụ như là làm việc nhà, dọn dẹp phòng một chút các
thứ… Thành tích của cô bé vẫn là đứng đầu cả trường, cho nên tôi hi vọng cô bé
có thể được thư giãn một chút. Nói thế nào thì cứ ngồi mãi cũng không tốt cho
thân thể đâu, đúng không?

- Đúng đúng đúng! – Lý Hồng gật đầu: - Không thành vấn đề.

- Vậy là được. – Trương Tiểu Kiếm vẫy tay gọi Đường Văn Đình: - Văn Đình ơi,
tối nay nghỉ ngơi một lát, giúp mẹ làm việc nhiều chút. Không có việc gì thì
thầy về trước nhé.


Văn Đình sợ hãi gật đầu:

- Dạ… Vâng…

Để lại phương thức liên hệ rồi rời khỏi nhà Đường Văn Đình, Trương Tiểu Kiếm
huýt sao trực tiếp gọi taxi về nhà.

He he, oắt con, còn muốn vênh váo trước mặt anh à. Anh sẽ khiến mày hiểu được
cái gì gọi là bi kịch!

Quả nhiên, vừa về nhà nằm lên giường, Trương Tiểu Kiếm đã bắt đầu nhận được
điểm số khiếp sợ…

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Lý Hồng!”

Ai nha, đã bắt đầu rồi đấy nhỉ?

Trương Tiểu Kiếm gọi Cương Đạn Nhi tới. Hôm nay Cương Đạn Nhi có biểu hiện rất
tốt, không phá nhà. Phỏng chằng con hàng này đã bị Trương Tiểu Kiếm thuyết
phục hoàn toàn rồi.

- Hôm nay thể hiện tốt lắm, cho mày miếng thịt ăn. – Trương Tiểu Kiếm tùy ý
ném một miếng bò khô cho Cương Đạn Nhi.

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +12 đến từ Lý Hồng!”

Hey yoo? Điểm số bắt đầu tăng lên rồi, không biết gặp phải chuyện gì rồi nhỉ…

Trương Tiểu Kiếm vừa ăn hạt dưa, ăn mấy miếng lại cho Cương Đạn Nhi ăn chút,
sau đó lên wechat tán dóc với bạn bè ----

Đầu tiên là Trương Hàm Hàm.

Trương Hàm Hàm: “Tiểu Tiện Tiện, mấy ngày nay Cương Đạn Nhi ở chỗ anh có ngoan
không vậy nha?”

Trương Tiểu Kiếm: “Ngoan, cực kỳ ngoan luôn nhá. Nhóc xem nó ăn hạt dưa nè.”

Trương Hàm Hàm: “Không phá nhà?”

Trương Tiểu Kiếm: “Đương nhiên rồi, Cương Đạn Nhi ngoan lắm.” Sau đó còn quay
video ngắn:

- Cương Đạn Nhi, mày còn phá nhà không?

Cương Đạn Nhi:


- Nô ô…

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +9 đến từ Trương Hàm Hàm!”

Trương Hàm Hàm: “Trời ơi bây giờ nó ngoan như vậy sao? Vậy thì sáng mai em gọi
Lưu thúc đi đón nó về!”

Trương Tiểu Kiếm: “Được thôi. Ai nha mấy ngày nay anh đã thành lập tình cảm
sâu sắc với Cương Đạn Nhi rồi nhá.”

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Cương Đạn Nhi!”

Cương Đạn Nhi che mắt lại, quả thật là ác mộng mà…

Trương Hàm Hàm: “Dzạ vâng dzạ vâng, chỉ biết Tiểu Tiện Tiện tuyệt nhất nè!
Moahhhh~!”

Sau đó là Tô Mai ----

Tô Mai: “Tiểu Kiếm, mấy ngày nay bận làm gì vậy? Không đi làm à?”

Trương Tiểu Kiếm: “Nhàm chán nên đi làm thầy giáo thử.”

Tô Mai: “Anh chạy tới làm thầy giáo?!”

Trương Tiểu Kiếm: “Thể nghiệm cuộc sống, thể nghiệm cuộc sống mà, ha ha.”

Tô Mai: “Em muốn ăn canh sườn non của anh. Mai anh có rảnh không?”

Trương Tiểu Kiếm: “Xem thử xem, không có tiết thì đi qua nhà em ngồi chơi.”

Tô Mai: “OK.”

Ai nha, Tô đại mỹ nữ có hẹn, vừa vặn đi nhìn xem thử xem bên văn phòng bất
động sản thế nào rồi, nhân tiện đi nhà Tô Mai ngồi chơi, còn phải trả chó.
Ngày mai lại có không ít việc rồi…

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +36 đến từ Lý Hồng!”

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +54 đến từ Đường Chính Vĩ!”

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Đậu má, chuyện gì đã xảy ra vậy?! Có đáng sợ đến thế sao?!

Kệ cha nó, ngủ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận