Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

Nhìn người trẻ tuổi trước mắt này, Lưu Cường Đông thật là có chút không biết
rõ hắn sâu hay cạn.

“Người này…” Lưu Cường Đông nghi ngờ nhìn Trương Tiểu Kiếm: “Xem phong thủy
thì đúng là rất có giải thích, nhưng vừa rồi hắn nói những lời kia rốt cục là
thật hay là đang chém gió? Vừa mua đất vừa xem biệt thự…”

Dù sao thì cũng là siêu nhân tự tay sáng lập Kinh Đông, Lưu Cường Đông cũng
rất có kiến thức rộng rãi. Hắn không nói là tin hay không, chỉ cười nói:

- Trương lão sư, tôi có một miếng đất, không biết có thể mời Trương lão sư
ngài bình luận một chút được không?

Ể? Muốn nhờ mình xem đất giúp ổng á?

Được chứ! Đây là nghề chính của anh nhé!

- Không thành vấn đề! – Trương Tiểu Kiếm cười nói: - Có ảnh chụp gì đó không?

- Có. – Lưu Cường Đông không lằng nhằng, lập tức lấy di động ra mở ảnh chụp
lên: - Trương lão sư mời ngài nhìn.

- Ừm, tôi coi thử xem nào. – Trương Tiểu Kiếm nhận lấy di động rồi bắt đầu
xem.

Lưu Cường Đông nhờ hắn xem miếng đất này là một triền núi, trên đó có một ngôi
mộ.


Xem âm trạch chứ gì. Quá đơn giản.

Chỉ bằng kỹ năng hiện tại của Trương Tiểu Kiếm thì tuyệt đối có thể nhìn phát
biết luôn.

- Lưu tổng, chỉnh thể cũng coi như là cũng được, nhưng mà ấy… - Trương Tiểu
Kiếm đặt di động xuống, cười ha ha: - Đây là âm trạch, nhưng mà… Không phải là
của nhà ngài đúng không?

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +1 đến từ Lưu Cường Đông!”

- Ồ? Tại sao Trương lão sư lại xác định là miếng đất này không phải là phần
mộ tổ tiên của nhà tôi? – Lưu Cường Đông lập tức hỏi.

- Đầu tiên, Lưu tổng ngài xem đây. – Trương Tiểu Kiếm chỉ vào ảnh chụp, bắt
đầu giải thích của Lưu Cường Đông nghe: - Miếng đất này thuộc loại âm trạch có
phong thủy khá là tốt, bên trái Thanh Long uống nước, bên phải Bạch Hổ nằm
xuống, đằng sau Huyền Vũ trấn linh, phía trước Chu Tước bay cao. Nhưng mà ấy,
đất thì tốt, vấn đề là hình dạng của miếng đất này nghiêng về hướng chỉ phụ
nữ, nhất là gò đất nhỏ ở dưới sườn đây nè, thấy rồi chứ? Trong phong thủy thì
cái này gọi là Án Sơn. Án Sơn này không quá dốc, có bộ dáng như là một cái màn
thầu đẹp đẽ, cho nên con cháu đời sau của chủ mộ này đa phần đều coi trọng con
gái, có nhiều mỹ nữ ngực lớn, giàu sang phú quý.

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +33 đến từ Lưu Cường Đông!”

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +77 đến từ Chương Trạch Thiên!”

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Chuyện gì thế?

Nếu như là Lưu Cường Đông khiếp sợ thì còn có thể hiểu được, nhưng mà điểm số

khiếp sợ của cô bé trà sữa là có ý gì thế?

- Trương đại sư không hổ là tài cao! – Lưu Cường Đông mở to mắt: - Âm trạch
này đúng là không phải nhà tôi. Thật ra thì là nhà của vợ tôi…

Cả đám lập tức quay sang, nhìn về phía cô bé trà sữa.

- Oh…!!!

Mọi người ồ lên thật dài.

Cô bé trà sữa lập tức đỏ mặt…

Tiêu Thần Tâm lại càng dứt khoát hơn, giơ tay khoanh vòng tròn, em gái trà sữa
càng đỏ mặt hơn…

Lưu Cường Đông cười đến thỏa mãn!

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Ông già này! Có thể đứng đắn hơn được không hả?! Có thể không hả?!

Tôi đang nói phong thủy đấy nhé! Ông với vợ ông liếc mắt đưa tình quăng thức
ăn cho chó là có ý gì hả?!

- Trương lão sư tài cao! – Lúc này Lưu Cường Đông đã nhìn Trương Tiểu Kiếm
bằng con mắt khác. Hắn sờ màn hình di động, lại lấy ra một miếng đất rồi nói:
- Trương lão sư ngài lại xem giúp tôi thử xem miếng đất này thế nào?

Nói chứ xem âm trạch đối với Trương Tiểu Kiếm hoàn toàn không phải là vấn đề,
nhưng khi hắn vừa nhìn thấy tấm ảnh này, lập tức “Í” một tiếng!


Hắn quan sát âm trạch này kỹ càng từ trên xuống dưới, sau đó lại quan sát Lưu
Cường Đông kỹ càng từ trên xuống dưới, rồi hít vào một hơi thật sau, đặt điện
thoại xuống.

- Sao vậy Trương lão sư? – Lưu Cường Đông hiếu kỳ nhìn Trương Tiểu Kiếm: - Có
gì không đúng à?

- Ây dà, Lưu tổng à. – Trương Tiểu Kiếm chắp tay kề sát mũi, bình tĩnh nhìn
Lưu Cường Đông: - Về địa hình của âm trạch này ấy, nói là không thành vấn đề
thì đúng là không có vấn đề gì lớn. Nhưng nếu nói là có vấn đề ấy, thì vấn đề
cũng không nhỏ chút nào đâu.

Lưu Cường Đông: “!!!”

- Trương lão sư, có vấn đề gì vậy? – Lưu Cường Đông vội hỏi: - Ngài phân tích
giúp tôi một chút đi!

- Đầu tiên, chủ nhân ngôi mộ này ấy, lúc trước khi mà chôn cất nhất định đã
được cao nhân chỉ điểm. – Trương Tiểu Kiếm mỉm cười: - Âm trạch này so với cái
phía trước thì cơ bản là hai đẳng cấp khác nhau. Cái lúc trước chỉ thuộc loại
phong thủy bình thường, xuất hiện người phụ nữ giàu sang phú quý, nhưng đại
khái cũng chỉ nằm ở trình độ người thường thôi. Mà cái này thì ghê lắm! Phong
thủy của âm trạch này là kết cấu đời sau sẽ xuất hiện tướng quân đại nho đấy
nhé!

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +66 đến từ Lưu Cường Đông!”

- Thật sao?! – Lưu Cường Đông trợn mắt há mồm: - Còn mong Trương lão sư chỉ
điểm!

- Đầu tiên, Lưu tổng ngài xem đây, chung quanh âm trạch này là địa hình non
sông cực kỳ phức tạp. – Trương Tiểu Kiếm chỉ vào địa hình trên bản đồ nói: -
Trong giới phong thủy chúng tôi thường có câu nói “Tầm long điểm huyệt”,
“Long” chính là long mạch, huyệt chính là âm trạch. Cho nên phàm là âm trạch
thì đặc biệt dùng rồng là tốt nhất! Trong tấm ảnh này ấy, rồng hổ đều có năm
sáu lớp, hướng núi với nước cũng rất rõ ràng. Nhất là con rồng này hung vĩ đồ
sộ, lại có một lần lấy đà nhảy qua sông, đây có ý là “Cá chép vượt Long Môn”!

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +66 đến từ Lưu Cường Đông!”


Lưu Cường Đông trợn to mắt nhìn Trương Tiểu Kiếm:

- Rồi sao nữa rồi sao nữa?

- Tiếp theo. – Trương Tiểu Kiếm tiếp tục đan hai bàn tay đặt trước mặt, phong
cách sâu đíp đột phá chân trời: - Con cháu đời sau của âm trạch này nhất định
sẽ xuất hiện người tài ba, nhưng do rồng nước có hạn, nên bố cục sẽ không lớn
lắm. Dù sao thì cũng là đã biết cá chép vượt Long Môn mà hóa rồng vẫn có khác
biệt so với lấy dãy núi làm rồng. Cho nên con cháu đời sau sẽ có người có may
mắn, trở nên nổi bật. Nhưng do bên trên có rồng thật áp chế, nói thẳng ra
chính là cả đời hạng nhì.

Hắn nói tới đây, rồi cười tủm tỉm nhìn Lưu Cường Đông:

- Lưu tổng, đây hẳn là phần mộ tổ tiên của nhà ngài nhỉ? Hơn nữa còn là tổ
tiên từ rất lâu đời rồi!

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +99 đến từ Lưu Cường Đông!”

- Đại sư không hổ là đại sư! – Lưu Cường Đông đã triệt để nghe đần mặt, nói
vội: - Lần trước tôi viết thông báo tìm tổ tiên trên weibo, sau đó tra xét tỉ
mỉ rất nhiều nơi, cuối cùng căn cứ vào gia phả tìm được mà phỏng đoán, dòng họ
của tôi hẳn là thuộc về chi nhánh của họ Lưu ở Thuần Đường, Tương Đàm. Linh
đường chung ở vịnh Mao Ốc, trấn Hoa Thạch, huyện Tương Đàm, càng có khả năng
là hậu duệ của Sở Nguyên vương Lưu Giao, em trai thứ tư của Hán Cao Tổ Lưu
Bang. Âm trạch này là do tôi phát hiện sau khi tìm thấy gia phả!

Lưu Cường Đông vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc há hốc mồm!

Trương lão sư có hổ báo tới mức đó sao?!

- Ừ, thế thì hẳn là không sai. – Trương Tiểu Kiếm mỉm cười nói: - Xem ra Lưu
tổng ngài cũng rất tốn công sức đấy.

- Đúng rồi. – Lưu Cường Đông thở dài: - Nhưng mà Trương đại sư, ngài nói tôi
nói gì cũng là người sáng lập Kinh Đông mà, tại sao ngài lại bảo bố cục của
tôi không được?! Thật sự là do phong thủy sao?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận