- Ngài xem ha. - Trương Tiểu Kiếm liền bắt đầu nói cho mọi người nghe: - Đầu
tiên, nơi này là cửa thành, trung gian là một con đường, hai bên là hai con
kênh. Vậy thì bình thường mà nói, nếu em là lính tuần tra, em nhất định sẽ tập
trung sức chú ý vào con kênh này, nhất là khi con kênh này lại không sâu. Nếu
người ta đều bò đến dưới mí mắt rồi mà còn không có chút phản ứng nào, vậy thì
quá giả. Vừa rồi em đã tính toán hơn 30 lần, phản ứng như vậy hẳn là thích hợp
nhất, lại không có ảnh hưởng đến cốt truyện đằng sau.
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +3 đến từ Trịnh Tiền.”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +2 đến từ Hồng Lôi.”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ ++3 đến từ Lưu Hải Đào.”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +2 đến từ Đinh Nhã Quân…”
Tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người!
Ai cũng không ngờ rằng, người trẻ tuổi thoạt nhìn bình thường không có gì đặc
sắc này, lại ở trong thời điểm mấu chốt này nói chuyện có sách, mách có chứng!
Phải biết rằng, bình thường mà nói thì một diễn viên quần chúng tuyệt đối là
sẽ không dễ dàng có ý tưởng của mình. Chung quy một khi xảy ra sai lầm, vậy
thì ai cũng không dám gánh chịu trách nhiệm này!
Nhưng mà hôm nay Trương Tiểu Kiếm lại dám làm như vậy, hơn nữa thoạt nhìn, có
vẻ như còn rất có đạo lý…
“66666, chủ phòng làm bộ làm tịch rất tốt!”
“Rất trâu rồi! Xem ra chủ phòng không chỉ biết chém gió, làm bộ làm dáng cũng
rất chuyên nghiệp!”
[ Lam Hải Tử Thích Trang Điểm ủng hộ một cái cá viên cho streamer. ]
[ Bất Thị Nhĩ Tử Tựu Thị Ngã tiến vào phòng live stream… ]
- Nói hay lắm! - Trịnh Tiền đạo diễn nghe Trương Tiểu Kiếm nói xong, vỗ mạnh
lên đùi, nói: - Chính là như thế! Mọi người nghĩ mà xem, năm đó chúng ta kháng
chiến tám năm, nếu bọn quỷ bị người khác bò đến dưới mí mắt mà còn không có
phản ứng, vậy thì khi đó chúng ta còn phải chiến đấu gian khổ như vậy sao?
Mọi người cùng nhau gật đầu. Hồng Lôi lén lút giơ ngón tay cái đối với Trương
Tiểu Kiếm:
- Trâu bò Kiếm ca!
- Cho nên đoạn tình tiết này… - Trịnh Tiền đạo diễn nói: - Liền dùng ý tưởng
của cậu em đi, bọn họ có cảnh giác, nhưng thực lực của chiến sĩ Bát Lộ quân
chúng ta càng cao, như vậy khi công chiếm cửa thành mới càng có cảm giác thành
tựu!
Mọi người lần lượt hưởng ứng. Nữ diễn viên chính xinh đẹp cười nói:
- Đạo diễn, nói là như thế, nhưng bọn họ vừa có phản ứng, chúng ta phải làm
thế nào mới có thể im hơi lặng tiếng xử lý hết mười mấy người đây?
- Chuyện này… - Trịnh Tiền vừa nghe lời này, ngược lại nhất thời có chút khó
xử.
Nói thật, lời mà Trương Tiểu Kiếm nói cực kỳ có đạo lý, hắn rất xác định, lúc
trước là do hắn sơ sót. Nếu đoạn này mà vẫn diễn theo kịch bản cũ, vậy thì hắn
sẽ bị mắng chết. Nay sửa như vậy, ngược lại là không thành vấn đề, nhưng làm
thế nào mới có thể đánh chiếm thị trấn này, lại trở thành chuyện phiền toái
khác.
- Ừm… - Trịnh Tiền đạo diễn xoa xoa huyệt Thái Dương, sau đó kêu to: - Biên
kịch! Biên kịch đâu?! Vương Triều Danh!
- Đến đây đến đây! - Một người đàn ông có chòm râu dê chạy chậm lại đây, cẩn
thận hỏi: - Trịnh đạo có chuyện gì?
- Hiện tại có chút thay đổi đoạn tình tiết này. - Trịnh Tiền đạo diễn nói với
hắn: - Cậu xem chỗ cửa thành này, Bát Lộ quân đến đây rồi mà bọn quỷ còn không
có phản ứng gì cả, có phải là không hợp lý hay không?
Biên kịch Vương Triều Danh nhìn địa thế ở cửa thành, sau đó gật đầu:
- Xác thực là thế. Vậy thì Trịnh đạo, ý của ngài là…
- Ý của tôi rất đơn giản. - Trịnh Tiền nói: - Bọn quỷ phát hiện một ít động
tĩnh, nhưng mà không thấy được người. Cậu lập tức nghĩ cách nào đó đi, làm thế
nào mới có thể giải quyết bọn quỷ trong tình huống không cần giao chiến chính
diện với bọn quỷ!
- Đây… - Vương Triều Danh vừa nghe lời này nhất thời liền ngớ ngẩn.
Kịch bản này là do hắn viết, nhưng lúc viết hoàn toàn không nghĩ đến điểm này.
Khi đó chỉ cảm thấy Bát Lộ quân nên đánh chiếm thị trấn này, cho nên tùy tiện
viết quá trình, ai ngờ hiện tại…
Mẹ nó này phải viết thế nào đây?
Bọn quỷ đều phát hiện động tĩnh, xong rồi Bát Lộ quân còn phải xử lý hết mười
hai người dưới điều kiện không thể phát ra tiếng động… Tổ sư có thể làm được
sao?!
Nhưng nếu không sửa thì lại không được, hiện tại đạo diễn rõ ràng đã phát hiện
vấn đề, nếu không giải quyết khẳng định là không có cách nào nói rõ được!
Suy nghĩ!
Nghĩ rách da đầu!
Vương Triều Danh ngồi sang một bên, miệng ngậm cán bút bắt đầu suy nghĩ.
Suy nghĩ năm phút đồng hồ, không nghĩ ra được, túm tóc.
Suy nghĩ mười phút đồng hồ, không nghĩ ra được, túm tóc.
Suy nghĩ ba mươi phút đồng hộ, không nghĩ ra được, túm tóc.
Mỗi một lần như vậy, tóc đều sắp bị nhổ sạch, tuy rằng vốn còn không nhiều
tóc…
- Xem ra Vương biên kịch cũng rất khó xử nhỉ. - Trịnh Tiền nhíu mày, tạm thời
sửa kịch bản ở đây tuy rằng không được tốt lắm, nhưng mà lại không thể không
sửa, chung quy không thể quay bọn quỷ giống như là thiểu năng trí tuệ được!
Hắn là một đạo diễn có lý tưởng, về sau còn muốn quay phim truyền hình, quay
điện ảnh!
- Haizzz…
Thở dài, Trịnh Tiền cũng ngồi trên ghế suy nghĩ, nhưng nghĩ một lúc lâu cũng
không có ý kiến nào hay. Lại suy nghĩ một lúc, hắn rốt cục đặt ánh mắt lên
người Trương Tiểu Kiếm!
Lúc đó thằng nhóc này làm ra trò này, hiện tại dứt khoát ném vấn đề này cho
hắn đi!
Trịnh Tiền vẫy tay gọi Trương Tiểu Kiếm:
- Cậu em, mau đến đây mau đến đây.
- A? Em sao? - Trương Tiểu Kiếm vội vàng đi sang: - Sao vậy Trịnh đạo?
- Cậu nói sao đây? - Trịnh Tiền buồn bực nói: - Cậu gây chuyện thì đương
nhiên phải chịu trách nhiệm. Đoạn tình tiết này không ảnh hưởng gì đến binh
lính tuần tra các cậu, nhưng bên Bát Lộ quân lại không biết phải tiến công
bằng cách nào. Cậu cho ý kiến đi?
- Đây… - Vừa nghe vậy, Trương Tiểu Kiếm nhất thời hơi do dự.
Hắn chỉ là một diễn viên quần chúng thôi, tuy rằng là diễn viên quần chúng cấp
hoàn mỹ, nhưng không phải là biên kịch cấp hoàn mỹ nhé. Biên kịch nhập môn cấp
hoàn mỹ cần 100 điểm số khiếp sợ cùng một khung kỹ năng, nhưng vẫn đề là bây
giờ còn chưa phát tiền đâu, hơn nữa trời mới biết biên kịch nhập môn có thể
giải quyết được vấn đề này hay không!
- Kiếm ca, suy nghĩ cách nào đi Kiếm ca. - Lúc này Hồng Lôi đứng bên cạnh nói
nhỏ: - Nếu như anh có thể suy nghĩ ra phương pháp, vậy thì về sau anh chính là
người có máu mặt trước mặt Trịnh đạo rồi!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Mẹ nó, lời này có chút đạo lý nhỉ…
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Trương Tiểu Kiếm, xem biểu
tình, nếu như Trương Tiểu Kiếm không tìm được biện pháp giải quyết, vậy thì
hôm nay đừng nghĩ đến chuyện rời đi!
- Này sao… - Trương Tiểu Kiếm sờ cằm: - Đạo diễn, nói thật, đoạn diễn mà
chúng ta vừa quay chụp thuộc thời gian nào trong ngày vậy? Ý là ở trong kịch
bản ấy!
- Chính là ban ngày. - Trịnh đạo nói: - Ước chừng mười giờ sáng. Tình tiết
chính là trước đó đạt được tình báo, bọn quỷ trong thị trấn đều bị phái hết ra
ngoài để đánh nhau, sau đó thì, thực tế toàn bộ trị trấn chỉ còn không đến một
trăm tên quỷ, cho nên thời gian rất khẩn trương, tất yếu phải đánh chiếm thị
trấn trong vòng một giờ.
- Oh… - Trương Tiểu Kiếm ồ một tiếng, sau đó sờ cằm: - Ban ngày, số lượng quỷ
không nhiều, thời gian khẩn cấp…
Nói thật, đề mục này xác thực không đơn giản, trong lúc nhất thời Trương Tiểu
Kiếm cũng không có cách nào.
Nhưng hắn dù sao cũng là nhân vật có hệ thống trên người, tốt xấu cũng có kỹ
năng diễn viên quần chúng cấp hoàn mỹ đâu, không nghĩ ra được, vậy thì dứt
khoát hành động không phải được sao?