Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

Cô nương này tên là Thẩm Giai Di? Tên không tệ nha, he he…

- Hơn trăm ngàn? Đắt vậy à! – Quả nhiên, Thẩm Giai Di vừa nghe thấy Cương Đạn
Nhi đắt như thế, không khỏi kinh ngạc: - Hiện nay không có nhiều loại Husky có
thể bán được hơn trăm ngàn đâu, thật sự là có một phẩy năm phần bốn huyết
thống của sói sao? Chính xác như vậy?

- Đúng rồi. – Hiện tại Trương Tiểu Kiếm chém gió đã không còn đỏ mặt không
thở hổn hển: - Nghe nói Husky có huyết thống tỉ lệ này là tốt nhất, cho nên
lúc mua mới đắt như thế, tốn sức không ít đâu. Nhưng tiền xài cũng rất đáng
giá, số liệu trên các phương diện đều không tệ lắm, chẳng qua là ăn hơi nhiều
chút.

- Đúng đúng đúng, xác thực là như thế. – Ánh mắt Thẩm Giai Di sáng lên, nhìn
Trương Tiểu Kiếm nói: - Anh rất hiểu về chó à? Đúng rồi, con chó nhà anh, một
ngày ước chừng ăn thức ăn mất khoảng bao nhiêu tiền? Lượng cơm lớn như vậy,
bình thường cho nó ăn phải tốn không ít tiền ấy nhỉ?

- Cũng bình thường thôi. – Trương Tiểu Kiếm cười rất hàm súc, sau đó lấy ra
túi bò khô kia nói: - Một túi bò khô này chỉ đủ ăn khoảng một ngày…

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Thẩm Giai Di!”

- gậy th*t bò Pet Snacks! Trời ơi! – Vừa thấy túi bò khô Trương Tiểu Kiếm lấy
ra, Thẩm Giai Di nhất thời kinh hô ra tiếng: - Em đã từng thấy loại thức ăn
cho chó này rồi, ở trên taobao bán hơn ba trăm sáu một túi cơ. Chỉ có thể ăn
một ngày thôi sao?

- Ai yooo, vậy còn chưa tính là gì chưa tính là gì. – Trong lòng Trương Tiểu
Kiếm đều sắp cười bay, trên mặt lại vẫn nhẹ như mây gió, cười nói: - Tiền lẻ,
đều là tiền lẻ, bình thường cũng không phải luôn cho ăn cái này, đều cho ăn
thức ăn cho chó.


Woa ha ha ha ha ha ha ha ha! Tất yếu là tiền lẻ rồi ---- Dù sao cũng đâu cần
anh mày tốn tiền đâu!

Thẩm Giai Di nghe Trương Tiểu Kiếm chém gió, trực tiếp sững sờ!

Nói cũng đúng, cho dù là ai nhìn thấy người dắt một con chó lớn oai phong như
thế, nhất định sẽ cảm thấy chủ nhân của con chó này không phải là người bình
thường đúng không?

Cho nên lúc này ở trong lòng cô nương này, hình tượng của Trương Tiểu Kiếm quả
thực chính là cao lớn vô hạn trong không gian có hạn nhá!

Người đàn ông trẻ tuổi trước mắt này, tuy rằng bộ dạng không được đẹp đẽ cho
lắm, nhưng mà hãy nhìn xem hắn ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề cỡ nào, đây là khoe
khoang khiêm tốn đúng không?

Ngay cả chiếc đồng hồ mà cũng không có, vậy thì nhất định là lười đeo nha!

Đúng rồi, giày!

Ai yoo, hắn đi giày là Play Boy! Đôi giày này đi trên chân hắn lại thích hợp
đến thế, nhất định là tùy ý mua một đôi để mang thôi!

Loại đàn ông thoải mái tự do không có trói buộc như thế này, quả thực quá có
mị lực! Quá có sức hấp dẫn!

Nhìn ánh mắt thổn thức kìa, nhìn bộ râu lộn xộn lưa thưa khêu gợi kìa, nhìn
mái tóc tung bay tự do kìa…

Quả nhiên, đôi khi người đàn ông càng lãng tử lôi thôi, mới càng có sức hấp
dẫn nhỉ!

Lúc này Cương Đạn Nhi đã đứng ở trong này cả buổi, hiển nhiên có chút sốt
ruột, chân trước cào đất liên tục. Trương Tiểu Kiếm vội vàng nói:

- Cương Đạn Nhi nhà anh hình như hơi khó chịu rồi, anh dắt nó đi dạo một lúc
đi.


- Được thôi, vừa vặn em cũng muốn dắt đi dạo nè. – Thẩm Giai Di chỉ vào một
khối đất trống đằng trước, nói: - Mỗi ngày em đều dắt chó đi dạo ở chỗ này,
khối đất trống đằng trước kia có lưới vây xung quanh, thả chó vào trong đó là
ổn thôi.

Ah? Còn có nơi tốt như thế à?

Hai người lập tức đi đến đất trống thả chó.

Quả nhiên, ở đằng trước không xa, có một miếng đất trống rất lớn được lướt sắt
bao quanh, có không ít chú chó đang chơi đùa trong đó.

Cương Đạn Nhi vừa thấy cảnh tượng này, mắt chó ứa ra ánh sáng ngay lập tức,
chờ Trương Tiểu Kiếm thả lỏng tay, Cương Đạn Nhi giống như là chó hoang được
thả vậy, xông vào mặt cỏ rộng lớn nhanh như chớp, hòa mình vào bầy chó.

Trương Tiểu Kiếm trợn tròn mắt nhìn bầy chó.

Hệ thống:

- Tên gọi tắt của Husky là thả tay không.

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Không tốt.

- Chó nhà anh thật là năng động. – Thẩm Giai Di ở bên cạnh ôm bụng cười, sau
đó cũng thả Samoyed vào trong đó.

Lúc này chỉ còn lại hai người, Trương Tiểu Kiếm tìm một chỗ ở gần đó ngồi
xuống, cười nói:

- Nuôi chó chỗ nào cũng tốt, chẳng qua ở điểm này thì tương đối phiền lòng,
mỗi ngày đều không có cơ hội ngủ nướng. Cái con này mỗi sáng sáu giờ ba mươi
sáu phút lập tức tỉnh ngay, haizzz…

- Đúng giờ như vậy cơ à? – Thẩm Giai Di mím môi cười, sau đó nói: - Nhà em

thì từ khi Manh Manh đến, em cũng không có cơ hội ngủ nướng nè. Đúng rồi, tên
em là Thẩm Giai Di, còn anh?

- Anh tên là Trương Tiểu Kiếm. – Trương Tiểu Kiếm đầy mặt bình tĩnh: - Mỗi
ngày em đều dắt chó đi dạo ở đây à?

Thẩm Giai Di gật đầu, sau đó lấy di động ra nói:

- Add cái wechat đi, về sau chúng ta có thể hẹn cùng nhau dắt chó đi dạo nha.

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Hừ hừ hừ hừ hừ hừ ha ha ha ha ha woa ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!

Rốt cục cũng có gái hẹn gặp anh mỗi buổi sáng rồi sao?!

Ai yoo yoo vậy thì ngượng ngùng quá cơ…

- Được thôi. – Trương Tiểu Kiếm quyết đoán lấy di động ra: - Tới add wechat
đi… Di Nhiên Tự Đắc, ID của em nghe hay đấy nhỉ.

Thẩm Giai Di vừa thấy di động của Trương Tiểu Kiếm, lại càng cảm thấy không
phải bình thường --- Ngay cả di động mà cũng khiêm tốn! Xa hoa! Có nội hàm!
Như thế!

- Hi hi… - Thẩm Giai Di nhìn ID wechat của Trương Tiểu Kiếm không khỏi nở nụ
cười: - Thần Chém Gió, anh có phải là rất biết chém gió hay không nha?

- Sao có thể nói là rất biết chém gió được? – Trương Tiểu Kiếm nghiêm túc
chém gió: - Anh em nói mỗi một câu đều là chém gió!

- Em mới không tin đâu. – Thẩm Giai Di hít vào một hơi thật sâu, sau đó nằm
trong bụi cỏ: - Ngược lại em cảm thấy, người càng nói mình có thể chém gió,
thường thường mới càng là người nói thật cơ.

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Cô nương, lần này thì cô nói sai rồi, anh em thật sự đang chém gió thoy…

Hai người ngồi trên thảm cỏ, Thẩm Giai Di đột nhiên hỏi:

- Đúng rồi, Tiểu Kiếm, anh đang đi làm cho công ty nào vậy? Công việc nhất
định là không tệ nhỉ?


- Anh à? – Trương Tiểu Kiếm cực kỳ bình tĩnh nói: - Long Đằng quốc tế, tàm
tạm thôi, về sau có cơ hội thì chậm rãi bò lên thôi.

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +4 đến từ Thẩm Giai Di!”

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Anh chẳng qua là nói về công việc một tí thôi, cô có cần kinh sợ đến thế không
hả?

- Trời! Long Đằng quốc tế sao? – Miệng nhỏ của Thẩm Giai Di đều mở rộng hơn,
nhìn Trương Tiểu Kiếm: - Đó chính là công ty bất động sản đứng đầu trong nước
chúng ta đó nha. Anh đi làm ở trụ sở chính à? Thật hâm mộ, còn trẻ tuổi như
thế mà đã đi làm ở Long Đằng quốc tế rồi, mạnh hơn em nhiều. Công ty nhỏ xíu
của em á, một tháng mới có hai mươi sáu ngàn, haizzz, người với người thật là
không có cách nào so sánh được…

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Người với người xác thực là không có cách nào so sánh được đâu, lương tạm thời
của anh mới bốn ngàn rưỡi thôi! Cô có cần kinh ngạc như thế không hả?

- Cũng được thôi. – Lúc này nhất định không thể cụp đuôi, Trương Tiểu Kiếm
nhẹ nhàng vuốt tóc: - Không có cách nào khác, con người mà, nói kiểu gì thì
cũng phải bước từng bước chân đúng không? Lại nói em làm một tháng hai mươi
sáu ngàn cũng không thấp mà, vì sao còn buồn rầu thế? Không đủ tiêu xài à?

- Nhất định rồi. – Thẩm Giai Di bĩu môi, nói: - Nhà ở khu vực 4 giá khởi điểm
đều từ năm triệu trở lên. Haizzz, tương lai nếu kết hôn, kiếm tiền cả đời đều
phải ném vào cái nhà hết. Bạn học của em mua nhà, một tháng phải trả góp tiền
nhà khoảng mười lăm ngàn, rất không dễ dàng.

- Em không có bạn trai à? – Trương Tiểu Kiếm buột miệng hỏi một câu: - Tìm
một người bạn trai có tiền là được thôi mà, cần gì phải buồn rầu thế.

- Đâu có dễ dàng như vậy đâu. – Thẩm Giai Di lắc đầu, thở dài nói: - Bây giờ
rất khó tìm được người đàn ông tốt. Đúng rồi, nhìn bộ dáng của anh, hẳn là
không cần buồn rầu vì nhà ở đâu nhỉ?

- Đó là đương nhiên rồi. – Đối với điểm này mà nói, Trương Tiểu Kiếm còn rất
tự tin: - Không nợ nần cả người nhẹ nhõm mà, cuộc sống không cần trả góp tiền
nhà vẫn là rất thoải mái tự tại.

Đâu chỉ là cả người nhẹ nhõm, ĐM anh mày hoàn toàn không có nhà ở luôn ấy chứ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận