Hệ Thống Chém Gió

Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Vừa nghe Tống Văn Kiều nói thế, Trương Tiểu Kiếm không khỏi mê mang!
Lúc này Tống Văn Kiều nói lớp 2/9 không được, Trương Tiểu Kiếm còn cho rằng hắn chỉ nói đùa thôi, không cho là thật.
Nhưng bây giờ xem ra, hiển nhiên không phải là thằng này đang nói đùa rồi…
- Ê này… - Trương Tiểu Kiếm nhìn Tống Văn Kiều, nói thản nhiên: - Làm một thầy giáo, có vẻ như anh nói học sinh như thế, không được ổn lắm đâu nhỉ?
- Tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. – Tống Văn Kiều mỉm cười nhún vai: - Giáo viên nào trong trường học này mà không run sợ trong lòng khi nhắc đến lớp 2/9 chứ! Có thể cam đoan khiến lớp 2/9 đi học bình thường đã là tốt lắm rồi. Chẳng lẽ anh còn trông mong rằng chúng tôi sẽ giúp đỡ anh kéo thành tích lên sao? Không có khả năng! Đời này cũng không có khả năng!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Có nhất thiết phải nói nặng lời đến thế không hả?
- Ê, Tâm TÂm. – Trương Tiểu Kiếm kéo Tiêu Thần Tâm: - Xem, hắn nói các em như thế mà các em không tức giận à?
Lẽ ra, thầy giáo nói như thế trước mặt học sinh, cho dù là học sinh không tốt thì kiểu gì cũng phải có chút tức giận chứ! Nhưng bây giờ xem ra, bọn họ hoàn toàn không quan tâm nhỉ?
- Đã sớm biết rồi. – Tiêu Thần Tâm cười hì hì: - Không phải chỉ có một người hai người nói lời này đâu. Thật ra thì Trương lão sư biết không? Nếu không phải nể mặt thầy chữa khỏi Đường Văn Đình, bây giờ các bạn trong lớp mình không có khả năng đứng đây nói chuyện với thầy đâu!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu má, mồ hôi lạnh đầy đầu luôn nhá. May mà lúc trước quyết đoán xuống tay, không thì thật đúng là gặp phải phiền toái lớn rồi…
Dẫu sao thì “thằng cuồng điện giật” cũng không phải là vạn năng đúng không?
Nam sinh thì còn có thể giật một chút, dùng vũ lực áp chế bọn họ. Nhưng chẳng lẽ nữ sinh cũng giật điện sao?
Lỡ như giật ra nước thì phải làm thế nào?
Bởi vì phụ nữ đều được làm từ nước mà…
- Thế thì chúng ta thương lượng nhé. – Trương Tiểu Kiếm vội hỏi: - Em nói xem, chỉ cần các học sinh trong lớp có thể nghe giảng chăm chú, chúng ta có thể ra điều kiện khác. Trên thế giới này thật đúng là không có mấy chuyện mà anh mày không thể xử lý được đâu nhá!
- Kiếm ca, thật sự không phải là em không muốn giúp thầy. – Tiêu Thần Tâm cười nói: - Ấn tượng của em về thầy vẫn rất tốt, tuy rằng mặt hơi xấu chút, nhưng mà bụng dạ cũng tốt lắm, chơi đàn piano cũng rất có nhịp điệu --- Nhưng thật lòng không có cách nào khác. Bây giờ cho dù bọn em có muốn học, các giáo viên cũng không chịu dạy mà!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Mày khen thì cứ khen, có thể bỏ mấy chữ “mặt hơi xấu chút” đi không hả?
Mày có phải là đang xem mắt đâu mà! Anh đẹp hay xấu thì có liên quan gì tới mày hả…
- Giáo viên không chịu á? – Trương Tiểu Kiếm sờ cằm: - Thế nếu thầy nói, thầy sẽ dạy các em thì sao? Các em có chịu học không?
Trương Tiểu Kiếm vừa thốt ra lời này, người xung quanh lập tức sững sờ!
Hắn dạy?
Một giáo viên cố vấn tâm lý như hắn đi dạy cho học sinh á? Hắn có thể dạy được cái gì? Hơn nữa đó không phải là một môn, mà là chín môn nhá!
Ngữ văn toán anh văn giáo dục công dân lịch sử địa lí vật lí hóa sinh! Ước chừng chín môn nhé! Mày dạy bằng cái gì?!
- Trương lão sư. – Tống Văn Kiều cười lạnh: - Anh thật đúng là vô tư đấy. Anh định dạy thay thật luôn à? Vậy thì tôi cầu còn không được đây. Không nói cái khác, anh biết dạy hóa học không?
- Biết chứ. – Trương Tiểu Kiếm chững chạc gật đầu: - Chút tri thức trung học phổ thông thôi mà, không làm khó được tôi đâu tôi nói cho anh biết. Nếu như anh không muốn dạy học đàng hoàng thì tôi dạy thay cũng được thôi chẳng có vấn đề gì cả nhé.
Vừa nghe vậy, Tống Văn Kiều bị tức đến mức bật cười.
Trương Tiểu Kiếm thật đúng là đủ ngông cuồng!
Rốt cuộc thì hắn có biết hắn đang dẫn lớp nào không hả?! Là lớp 2/9!
Chỉ riêng giáo viên chủ nhiệm đã đổi bảy người trong vòng một năm! Giáo viên dạy thay có ai là không vừa nhắc đến đã lập tức đổi sắc mặt!
Bây giờ thấy học sinh có chút thân thiết với mày mà đã vênh mặt lên trời rồi à?! Còn định dạy thay? Tự mày dạy á?
Chẳng trách lúc trước tán gẫu với Cao trưởng phòng, Cao trưởng phòng vừa nhắc đến hắn đã khó chịu các loại. Cái thằng này chỉ biết toàn chém gió, nghe nói là vào đây bằng quan hệ?
Đút lót mà còn ngông cuồng như thế, vênh váo như thế. Tao chờ xem thử mày có thể vênh tới khi nào!
- Ah yoo, Trương lão sư, thế thì tôi phải cảm ơn ngài rồi. – Tống Văn Kiều cười híp mắt: - Thế thì về sau môn hóa học của tôi đều nhường cho ngài nhé. Rốt cục thì tôi có thể thoải mái được một chút rồi.
Ah? Còn có chuyện tốt vậy sao?
- Thế thì tốt quá! – Trương Tiểu Kiếm đứng dậy cười nói: - Vậy cám ơn Tống lão sư.
Tiêu Thần Tâm: “…”
Các học sinh khác xung quanh: “…”
- Thầy nghiêm túc đấy à? – Tiêu Thần Tâm thấy Trương Tiểu Kiếm vậy mà lại đồng ý, không khỏi sốt ruột nói: - Thầy chỉ là giáo viên chủ nhiệm thôi mà. Bởi vì thầy chữa khỏi cho Văn Đình nên ít nhất các bạn trong lớp có thể nể mặt thầy tận lực không làm khó thầy. Nhưng thầy nói thầy nghiêm túc thế làm gì? Chẳng qua là một lần thi tháng bỏ đi thôi mà, thi tốt hay kém thầy cũng sẽ không mất miếng thịt nào. Thầy liều mạng thế làm gì đâu?
Thi tốt hay xấu cũng sẽ không mất miếng thịt nào á?
Hệ thống đã phán rồi, ít nhất cũng phải được top 8 của khối!
Nếu không thì trừ 10 điểm khả năng sex! Mẹ kiếp anh mày mới được cộng lại bao nhiêu điểm?
Trừ 10 điểm thì khác nào bị ngắn đi 3cm?!
- Đừng nói nữa! – Trương Tiểu Kiếm vỗ mạnh lên lưng Tiêu Thần Tâm: - Những tiết tiếp theo đều sẽ do thầy dạy. Lần sau thi tháng các em phải thi tốt lên cho bọn họ nhìn xem! Có dám hay không? Tôi hỏi em có dám hay không?!
- Dám! – Tiêu Thần Tâm mới bị Trương Tiểu Kiếm vỗ một phát run bắn cả người, hoàn toàn là phản xạ có điều kiện gật đầu ngay lập tức: - Thầy ơi, thi tháng lần sau chúng ta tranh thủ giành hạng nhất đi!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đờ mờ nó chứ mày còn vô tư hơn cả tao đấy…
- Ô kê nhé. – Trương Tiểu Kiếm nhìn Tống Văn Kiều cười nói: - Tống lão sư, thi tháng lần sau, chỉ sợ là anh gặp nguy hiểm rồi. Bây giờ các học sinh lớp tôi đều rất nghiêm túc đấy. Tôi cảm thấy bằng chỉ số thông minh của họ, thật đúng là có cửa lấy hạng nhất…
- Thế thì tôi chống mắt lên chờ nhé. – Nói chuyện khác thì còn dễ nói, nhưng nhắc đến hạng nhất toàn khối? Đây chính là bánh ngọt của Tống Văn Kiều, mỗi lần hạng nhất được thưởng hai ngàn tệ đấy! Hắn khoanh tay trước ngực cười lạnh: - Trương lão sư, chỉ sợ đến lúc đó ngài lại mất mặt thôi.
- Yên tâm đi. – Trương Tiểu Kiếm lập tức đứng dậy, nháy mắt với Tiêu Thần Tâm: - Đi thôi Tâm Tâm. Còn có mọi người nữa, bắt đầu hành động!
Nhìn Trương Tiểu Kiếm dẫn theo đoàn người Tiêu Thần Tâm ròi đi, lúc này Tống Văn Kiều mới nhìn về phía Hoa Linh Vân, cười nói:
- Trương lão sư này đúng là ngông cuồng. Hạng nhất thi tháng? Đừng đùa! Chỉ bằng đám học sinh lớp hắn á?
Hoa Linh Vân nhìn bóng lưng Trương Tiểu Kiếm, lắc đầu nhẹ nhàng, lẩm bẩm:
- Cái tên vũ phu này… Chẳng lẽ mình đã hiểu lầm? Không có khả năng! Hắn còn có nhiều đàn em như thế, sao có thể chạy đến đây dạy học nghiêm túc được! Còn đòi lấy hạng nhất!
Tống Văn Kiều thấy Hoa Linh Vân hơi ngây ngẩn, vội hỏi:
- Hoa lão sư? Hoa lão sư?
- Hả? – Hoa Linh Vân sửng sốt hỏi: - Sao thế?
Tống Văn Kiều nói:
- Trương lão sư vừa mới nói, hắn định tự dạy học sinh lớp hắn đấy. Cô cảm thấy thế nào?
Hoa Linh Vân ngẫm nghĩ rồi nói:
- Tôi cố gắng lên. Nói thế nào thì hắn cũng có lòng tốt mà.
Tống Văn Kiều nghe thế, lập tức hừ lạnh một tiếng, sau đó hơi nhếch khóe môi, nói thầm:
- Không biết trời cao đất rộng! Hiện thực sẽ dạy cho hắn một bài học!
Không ngờ hắn vừa dứt lời, Trương Tiểu Kiếm lại chợt xuất hiện ở cửa:
- Đúng rồi, Hoa lão sư, quên không nói, môn lịch sử của ngài cũng cho tôi nhé!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +18 đến từ Hoa Linh Vân!”
Hoa Linh Vân: “…”
- Cho anh cho anh! Đều cho anh cả đấy!
Một điểm hảo cảm vừa mới thành lập đã tan thành mây khói trong chớp mắt…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui