Tình thế hiện tại chính là muốn khiến Tiêu Phạm Nhạc muốn dẹp qua ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu. Ánh mắt Tử Huyết nhìn cô rất không bình thường, mắt đỏ toát ra tia sáng đỏ trông cực kì đáng sợ. Hình như cô chọc giận Tử Huyết mất rồi...
Bảo bối chưa muốn chết đâu hu hu.
- Mẹ à... Ngươi ngại mạng ngươi quá dài? Là do ta dễ dãi?
- A, cái này.... Ta...
Tiêu Phạm Nhạc nghĩ cách lấp liếm, chân nhanh chóng lùi bước. Quả nhiên nhiệm vụ hệ thống giao không dễ chút nào, còn bảo cô nói sai đi!
- Còn không khai ra?
Ngón tay Tử Huyết mọc vuốt nhọn, lướt nhẹ trên cái cổ nhỏ nhắn của Tiêu Phạm Nhạc. Tiêu Phạm Nhạc nổi hết cả da gà da vịt, thế nhưng không dám chạy hay cử động. Lấy hiểu biết của cô về Tử Huyết, giờ mà chạy sẽ làm cô ta phật ý. Lúc đó sống hay chết chắc chẳng cần nói cũng biết...
Vẫn là nên thành thật...
- Ta chỉ muốn chạm một cái...
Tử Huyết nheo mắt.
- Chạm? Muốn theo dõi ta? Gan cũng thật lớn....
Bàn tay Tử Huyết nắm lấy cổ Tiêu Phạm Nhạc. Chỉ thêm một chút sức là cô ta có thể đem đầu cô bứt ra khỏi cổ rồi. Tiêu Phạm Nhạc rùng mình, không khỏi thắc mắc vì sao Tử Huyết lại biết.
- Tính kế sau lưng ta, biết hậu quả?
Tiêu Phạm Nhạc nuốt nước bọt, gật đầu.
- Thông minh. Vậy giờ muốn sống?
Tiêu Phạm Nhạc liều mạng gật đầu.
Tử Huyết liếm môi đỏ mọng, mắt đỏ đảo vài vòng quanh cơ thể Tiêu Phạm Nhạc. Nhìn bộ dạng này, thật giống như muốn ăn....
Ánh mắt Tiêu Phạm Nhạc thận trọng nhìn qua Bạch Hạ đứng một bên. Hắn ta không động tác, có vẻ xem kịch vui. Đối với loại người khó đoán như Tử Huyết cảm thấy lần này khá thú vị. Còn Tiêu Phạm Nhạc, nhìn thấy răng nanh của Tử Huyết vừa mọc ra thì trong lòng đã nguyền rủa mình thê thảm.
Ai cứu cô?
À khoan....
- Mộ Mộ, theo dõi Tử Huyết! - Tiêu Phạm Nhạc nói khẽ.
[Đã thực hiện theo dõi, khởi động cảnh báo. Nhiệm vụ hạn giờ hoàn thành, nhận thưởng quà từ hệ thống. Ký chủ nhận được thẻ triệu hồi chỉ định nhân vật, điểm kinh nghiệm, điểm nâng cấp kỹ năng.]
Tử Huyết nhận ra hành động của Tiêu Phạm Nhạc, tay siết chặt. Cổ Tiêu Phạm Nhạc bị siết chặt, thở không nổi. Tay không có lực buông ra, Mộ Mộ rơi xuống đất. Tiêu Phạm Nhạc nắm tay Tử Huyết cố vùng vẫy thoát ra, sắc mặt tím tái tối đi. Ngón tay hơi động, Tử Huyết đem Mộ Mộ thu tới tay.
Tiêu Phạm Nhạc nghe thấy hơi thở chết chóc, mắt chỉ có thể hơi hé nhìn tới. Dung mạo của Tử Huyết vốn đặc biệt quyến rũ. Mặc dù hiện tại phủ một tầng chết chóc, thế nhưng lại cũng có thể khiến người khác không thể cưỡng lại. Tiêu Phạm Nhạc biết loại khí chất hút người này chính là do Tử Huyết tức giận, vô tình phân tán ra ma thuật hấp dẫn.
Bạch Hạ sắc mặt tối đi, nhanh nhẹn lùi bước. Lần này hắn có dự tính sẵn. Bởi vì biết Tử Huyết không có chủ định bảo vệ Tiêu Phạm Nhạc, qua mặt cô ta giết Tiêu Phạm Nhạc hắn hoàn toàn có thể. Dù sao, lấy tính cách kiêu ngạo của Tử Huyết sẽ không vì vậy giết hắn. Hơn nữa hắn đã tính toán sẵn kế hoạch rời khỏi. Sau khi người kia chết, hắn quay trở lại thế giới của hắn cũng không thể chết được.
Có điều nhìn tình hình hiện tại, Tử Huyết đã muốn ra tay thay hắn rồi. Cũng không biết cô ta vì sao lại tức giận, chẳng qua cũng tốt cho hắn. Chỉ có điều loại quyến rũ kia hắn có phần nên đề phòng, tránh ra xa một chút.
Tử Huyết tay siết chặt con thỏ bông, mắt hơi đảo cũng không biết rốt cuộc đang nghĩ gì. Một bên mắt có đường hoa văn đỏ uốn lượn dần dần hình thành. Con thỏ bông hơi động, giương hai con mắt giả nhìn cô. Cô hơi động, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ. Con thỏ rung tai, sau đó đầu gục xuống, nhìn không khác gì con gấu bông bình thường.
Trên thực tế, hệ thống thật muốn mắng chửi người. Vì sao ký chủ này của nó lại làm ra loại nhân vật đáng sợ như vậy chứ? Nói nó đối đầu ánh mắt này, nó dựa vào cái gì đây? Nó chỉ là bị cấm biểu thị, cũng không phải là không có cảm xúc!
Được rồi, Mộ Mộ chỉ là một con thỏ bông mà thôi...
Tử Huyết đem Mộ Mộ vứt xuống đất, mắt hung tợn đảo qua tới phía Tiêu Phạm Nhạc. Tiêu Phạm Nhạc cố nhìn theo Mộ Mộ, nhưng không nhìn thấy. Thật sự rất cầu xin Tử Huyết đừng hủy đi Mộ Mộ, nó chính là mạng của cô đó!
Tiêu Phạm Nhạc đầu óc bắt đầu mông lung. Nhìn thấy Tử Huyết nhe răng nhọn trông hung tợn như dã thú, trong đầu đã không thể suy nghĩ được gì nữa. Cô nhắm mắt, đành mặc cho số phận. Mạng nhỏ của cô, hẳn là mất rồi.
Nghe tiếng móng vuốt xoẹt qua một tiếng, Tiêu Phạm Nhạc trong lòng đã toàn là tuyệt vọng. Ý thức bắt đầu mơ hồ, cô cuối cùng là buông tha việc tiếp tục cưỡng cầu sinh tồn. Thật không ngờ cô lại chết trong tay con gái cưng của mình...
Tử Huyết trong đầu vốn không có suy nghĩ tức giận. Sự tức giận của cô hoàn toàn là do bản năng hung ác và tính tình kiêu ngạo kỳ quái. Nếu cô ta thật sự tức giận, một mình Tiêu Phạm Nhạc sẽ không hứng nổi.
Răng nanh sắc bén hơi lóe, Tử Huyết nhe răng cắn bên vai Tiêu Phạm Nhạc. Mùi máu tươi xộc vào mũi, khơi gợi bản năng hung tàn khát máu. Tử Huyết hút máu Tiêu Phạm Nhạc, cảm giác cơ thể nhỏ trong tay mềm oặt không còn sức, đáy mắt cô ta chỉ còn một mảnh lạnh lẽo.
Móng vuốt sắc bén vung lên.