Lúc Tiêu Phạm Nhạc tỉnh dậy thì đã ở Tiêu gia rồi, số HP cũng đầy phân nửa. Không biết đã là lúc nào, nhưng cô cảm giác khá lâu rồi.
Căn phòng của cô vẫn là căn phòng một màu trắng hồng nữ tính. Cửa sổ đóng lại, tủ quần áo lớn ở đối diện giường, giá sách nằm một góc với bàn học, trên tấm thảm lông mềm là bộ bàn ghế trắng có cắm một bình hoa nhỏ và một bộ ly sứ. Phía góc cửa sổ có một cái kệ để đồ chơi, búp bê với thú nhồi bông yên vị trong tủ kính, tủ đồ bên cạnh giường có để đèn ngủ và đồng hồ báo thức điện tử gắn một cô công chúa váy hồng phía trên. Căn phòng vốn không thay đổi gì, nhưng lại mang một loại không khí u ám khó tả.
Tiêu Phạm Nhạc tái mặt và rùng mình.
- Tử Huyết, không thể gỡ cái cảm giác u ám này đi à? - La Lạp hỏi.
La Lạp ngày càng lớn gan, nói chuyện với Tử Huyết không có khép nép tí nào cả. Hai người này được sinh ra, tức là được viết và đăng, cùng ngày nên cũng không phân biệt ai lớn ai nhỏ hơn.
Tử Huyết căn bản khinh thường việc trả lời La Lạp. Tử Nguyệt đưa mắt đe doạ. La Lạp xụ mặt ngồi yên vị cạnh giường. Ở phía chân giường, một con hồ ly trắng nằm cuộn tròn, ngoe nguẩy chín cái đuôi mềm mượt.
- Không khí này cũng dễ chịu mà.
La Lạp khô lời nhìn Tiếu Phi. Tu Văn lật quyển sách, ngồi trên chiếc ghế trắng từ từ đọc, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Hải Nghiên ngồi gục đầu ngủ ở phía đối diện một cái.
Cửa kẹt mở.
Tu Văn vội đặt trang giấy xuống, Tiếu Phi nhanh chóng nhảy khỏi giường là đổi lên vị trí lên bàn. Trang sách trên chiếc bàn trắng đang lật dở lập tức rơi xuống, phần đệm lõm xuống trên giường cũng biến mất. Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Tiếng cửa mở làm Tiêu Phạm Nhạc hốt hoảng đến giật mình. Phía cửa Tiêu Chí Hào mỉm cười đi tới.
- Em dậy rồi à?
Tiêu Phạm Nhạc gật gật đầu nhỏ. Tiêu Chí Hào xoa đầu cô.
- Đói không?
Tiêu Phạm Nhạc lại gật đầu.
- Anh lấy sữa cho em.
Tiêu Chí Hào quay lưng. Tiêu Phạm Nhạc giật mình, vội nắm bàn tay to lớn của anh kéo lại. Anh nhíu mày, quay lại.
- Sao thế?
Tiêu Phạm Nhạc cúi đầu, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt tay của Tiêu Chí Hào. Cô lí nhí:
- Đừng đi....
- Thôi nào. Anh lấy sữa cho em rồi lại lên.
Tiêu Phạm nắm chặt tay Tiêu Chí Hào đến mức bấu chặt và tay anh. Giọng nói cô nghẹn lại, và mặt cúi thấp.
- Đừng đi... Em sợ...
"Xoảng!"
Một cái ly sứ trên bàn trắng rơi xuống. Hồ ly trắng Tiếu Phi đứng trên bàn dựng thẳng cả chín cái đuôi lẫn bộ lông trắng mềm mượt. Hải Nghiên vẫn còn ngủ, Tu Văn thì kinh nghi nhìn Tiêu Phạm Nhạc. La Lạp há hốc mồm không nói nên lời. Tử Nguyệt ôm tay Tử Huyết không phản ứng gì, còn Tử Huyết thì tỏ vẻ không ngoài dự đoán.
- Sao cái ly lại rơi xuống thế này?
Tiếu Phi nhìn qua cái đuôi của mình, mắt hồ ly chớp chớp, nhảy xuống khỏi bàn. Sau đó thì chạy về một khu trống để tránh lại làm rơi đồ.
Trong lúc Tiêu Chí Hào đang dành sự chú ý cho cái ly sứ thì đám con cưng của Tiêu Phạm Nhạc trông như thấy quỷ, ngơ ngác nhìn nhau. Tử Huyết thở dài lấy tay che mắt lại, tay còn lại mân mê mái tóc trắng của Tử Nguyệt đang ôm tay mình.
Tử Huyết che mắt vì Tiêu Phạm Nhạc đột nhiên rơi nước mắt và ngồi khóc nức nở.
Lần này tới lượt Tiêu Chí Hào giật mình. Anh vội vứt việc cái ly vỡ qua sau đầu, quay qua cô em gái đột nhiên khóc. Xoa đầu cô an ủi, anh lo lắng hỏi:
- Em sao thế? Thấy mệt ở đâu à?
Tiêu Phạm Nhạc òa khóc như một đứa trẻ, mếu máo:
- Anh đừng đi, ở một mình rất đáng sợ.
Tiêu Chí Hào sững người.
Tử Huyết xoa xoa trán không nói gì, có vẻ cũng không bất ngờ lắm. La Lạp đem cái ly khôi phục lại như cũ bằng năng lực dị năng của mình, chưa kịp đặt cái ly lên bàn thì nó vỡ lần hai làm cô giật mình vội vã phục hồi lại. Tu Văn xoa xoa đầu Hải Nghiên vừa bị tiếng khóc của Tiêu Phạm Nhạc làm thức dậy, không rời mắt khỏi Tiêu Phạm Nhạc. Tiếu Phi sợ tới nỗi hóa luôn thành người mà vẫn còn chín cái đuôi.
Chính xác thì sao tự nhiên lại sợ?
Tiêu Chí Hào thở ra một tiếng, xoa trán. Anh vỗ nhẹ lưng Tiêu Phạm Nhạc.
- Đừng khóc nữa. Anh ở đây với em. Nín đi, A Nhạc ngoan không khóc.
Tiêu Phạm Nhạc nghe vậy, sụt sịt nín khóc.
- Tôi có nên đi tìm Lâm Nhạc trong tình hình này không? - La Lạp lên tiếng hỏi.
Tiếu Phi lắc lắc đầu, ôm cái đuôi của mình tiếp tục quan sát. Tử Huyết ngáp một tiếng, muốn ngủ. La Lạp nhìn qua.
- Tử Huyết.... Cô biết chuyện gì không?
Tử Huyết liếc một cái. Tuy là không có vẻ sẽ trả lời, nhưng cũng vứt ra một câu:
- Không phải cô từng trải qua rồi à?
La Lạp ngơ ngác.
- Đặt tay lên ngực và tự ngẫm lại đi.
Nói rồi Tử Huyết trực tiếp lềnh bềnh trên không trung mà nhắm mắt. Tuy cô ta không thể ngủ, nhưng mà thoạt trông giống hệt như là ngủ. Tử Nguyệt thì kiên trì tiếp tục ôm tay cô ta, hận không thể trở thành đồ trang sức đeo trên tay vậy.
La Lạp vẫn không hiểu ý của Tử Huyết. Cô nhíu mày, nhìn tay mình, rồi đặt lên ngực.
Sau đó sắc mặt lập tức tái đi, ngồi bệch xuống đất.