- Phóng hỏa rồi đi thôi. Tên vô dụng kia chúng ta tìm sau vậy!
Tiêu Phạm Nhạc quay lưng lại. Trong phòng lại tối om. Có tiếng khóa cửa. Cô vội đứng dậy mò mẫm đi tới.
- Thế Hào? Tôi bảo anh cẩn thận có người rồi mà!
- Bọn chúng giăng bẫy đợi chúng ta, cô mới vừa vào họ đã xuất hiện đẩy tôi vào trong rồi khóa cửa. Tôi trước kia chỉ là một tác giả, làm sao biết hết được chứ!
Tiêu Phạm Nhạc xoa trán.
- Mộ Mộ, dùng đạo cụ ánh sáng.
[Đang sử dụng đạo cụ ánh sáng. Thời gian chiếu sáng: 24 giờ]
Nhà kho sáng lên. Quang cảnh bừa bộn hiện rõ. Tiêu Phạm Nhạc trước hết nhìn phía cửa.
- Thế Hào, thử mở cửa xem.
Trần Hào Thế gật đầu, đứng dậy xô cửa. Nhưng không ăn thua gì cả.
- Lực sát thương của anh là bao nhiêu thế? Sao lại yếu như vậy?
- Lực sát thương chỉ tác động lên vật sống thôi. Tìm cách gì đi!
Tiêu Phạm Nhạc ủ rũ xoa trán. Trần Hào Thế ngồi xuống. Tiêu Phạm Nhạc đột ngột đập vai anh ta.
- Thế Hào, nếu là hai người lớn thì có thể mở được cửa không?
Trần Thế Hào gật đầu qua loa, hình như đang thấy vô vọng. Tiêu Phạm Nhạc vui vẻ.
- Vậy tôi biến thành người lớn, chúng ta mở cửa!
- Cô làm sao mà biến thành người lớn được chứ....
Tiêu Phạm Nhạc chẳng để tâm Trần Hào Thế. Cô ôm Mộ Mộ lắc lắc.
- Mộ Mộ, được đúng không?
[Đang khởi tạo nhân vật. Kiến thiết ngoại hình thành công. Tạo giọng nói thành công. Tiến hành chuyển đổi]
Cơ thể Tiêu Phạm Nhạc phát sáng, cô chợt thấy xung quanh sáng lên, tầm nhìn bị che phủ. Thế giới đảo lộn mấy vòng, sau đó mở mắt ra cô đã thấy mình hình như cao hơn. Cảm giác này giống hệt lúc ở tập đoàn JE.
[Hoàn tất chuyển đổi]
Bởi vì đạo cụ ánh sáng làm cường độ ánh sáng xung quanh không thay đổi nên Trần Hào Thế không nhận biết Tiêu Phạm Nhạc biến đổi. Cô lựa chọn ngoại hình thứ hai, trông nhanh nhẹn vừa mắt. Thật ra hai ngoại hình của cô cũng không chênh lệch bao nhiêu, chỉ là điện nước thua kém một chút. Nếu mặc trang phục giống nhau chắc cũng không dễ phân biệt.
- Thế Hào, chúng ta mau mở cửa.
Trần Thế Hào ngẩng đầu. Vừa thấy cô là anh ta giật mình tới mức lết ra sau một đoạn, ngón tay run run chỉ về phía trước.
- Cô... Cô.....
- Y Nguyệt đây.
Trần Thế Hào mở to mắt kinh ngạc. Anh ta bò tới gần. Tiêu Phạm Nhạc lúc này là một thiếu nữ trẻ tuổi, ăn mặc đơn giản, tóc dài xõa tới ngang lưng, trông rất vừa mắt.
- Sao có thể...?
- Hỗ trợ của hệ thống. Chúng ta mau mở cửa.
- Được.
Trần Hào Thế coi như là người dứt khoát. Anh ta lập tức đứng dậy. Hai người cùng đẩy cửa, nhưng không có tác dụng. Dùng nhiều cách khác, nhưng kết quả vẫn vậy.
Cả hai ngồi ảo não. Tiêu Phạm Nhạc tức giận đập cửa mấy cái. Trần Hào Thế đảo mắt quanh nhà kho xem có thứ gì dùng được không. Đáng tiếc ở đây chỉ là một cửa hàng cà phê, bên trong ngoại trừ vài món đồ vớ vẩn không có gì dùng được. Tuy nhiên....
- Phải rồi, còn có một người nữa!
Trần Hào Thế lao về phía góc nhà kho. Quả thật hai người cuống nên quên mất có một người bị giam bên trong nhà kho. Tiêu Phạm Nhạc nghe thấy mới sực nhớ tới, ánh mắt liền nhìn qua.
Người thanh niên nằm trong góc nhà kho mặc đồ đen. Chiếc mũ lưỡi trai đen nằm ngay dưới chân bị trói chặt của anh ta, tay cũng bị trói. Khuôn mặt anh ta khuất sau mấy thùng hàng. Trong chốc lát anh ta liền bị Trần Hào Thế lôi dậy.
- Tiêu.... Chí Hào?
Tiêu Chí Hào tại sao lại ở đây?
- Cô quen à?
- Quen...
Tiêu Phạm Nhạc xoa trán. Tiêu Chí Hào xem ra thấy được tin gì đó đáng ngờ ở chỗ Lâm Phạm Hoàng nên mới đi tới đây đây mà. Có khi chỗ lá cờ là do anh ta đào sẵn trước...
- Để tôi gọi anh ta dậy.
Tiêu Phạm Nhạc đứng dậy đi tới. Nghe nói là người quen của cô nên Trần Hào Thế không nói gì mà đứng dậy nhường chỗ.
- Lát nữa anh ta có dậy cũng đừng nhắc gì tôi quen anh ta.
- Hả?
- Tôi sẽ giải thích sau.
Tiêu Phạm Nhạc vỗ vỗ mặt Tiêu Chí Hào.
- Này, mau dậy đi!
- Chắc không có tác dụng đâu.
Tiêu Phạm Nhạc nhìn Tiêu Chí Hào. Còn khá khuôn mặt chưa bị đánh bầm dập. Thần tượng như anh ta mà bị đánh mặt thì khổ lắm. Nhưng mà xem chừng ăn đòn cũng không ít.
- Không được thì dùng cách khác.
Tiêu Phạm Nhạc giơ chân đá vào bụng Tiêu Chí Hào mấy cái. Trần Hào Thế rùng mình. Quả thật là một con người rất bạo lực. Nhưng cách này rất có hiệu quả. Tiêu Chí Hào thật sự mở mắt tỉnh dậy.
Tiêu Chí Hào mở mắt, thấy một thiếu nữ chống hông nhìn anh từ trên xuống. Đôi mắt sắc sảo có phần lạnh nhạt, nhưng cô có vẻ không có ý xấu. Anh phải chớp mắt mấy lần mới thấy rõ mặt cô. Rất xinh đẹp...
- Này, anh ngồi dậy được chứ? Chúng ta cần thoát khỏi đây.
Tiêu Chí Hào dùng sức ngồi dậy. Anh lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo rồi đứng dậy.
- Chắc là... tôi giúp được...
Tiêu Phạm Nhạc thở dài. Nghe nói thì có chút tiền đồ đấy, nhưng chẳng đáng tin gì cả. Cũng may Tiêu Chí Hào giỏi thể thao nên rất khỏe mạnh, đổi lại là người khác chắc nằm luôn rồi.
- Vậy chúng ta thử phá cửa đi.