Trong nháy mắt nghe tới hai chữ "bài tập" kia, Chu Lai cảm thấy vị thầy giáo ôn hòa đáng tin cậy trước mặt mình nhoáng cái liền biến thành đại ma vương múa may thước dạy học.
Sắc mặt của cậu mất tự nhiên vặn vẹo một chút, nghĩ thầm cậu đã tính toán sau lưng từng bước từng bước trùm bao tải đám thằng Lỗ Ban Ban kia, nào có thời gian đâu mà làm bài tập?
Hơn nữa, thầy của cậu có phải bị người ta đánh hỏng đầu rồi không, học sinh lớp 6-8 bọn họ khi nào thì làm bài tập? Học sinh trong lớp lấy Lỗ Ban Ban cầm đầu, mỗi ngày ai nấy đều ôm một cái máy chơi game mà chơi, đều tạo thành chiến đội luôn rồi.
Trừ bỏ uỷ viên học tập cùng lớp trưởng còn đang liều chết ra, mấy đứa khác căn bản chính là tới chơi.
Dưới tình huống như vậy, thầy Nhậm thế nhưng hỏi cậu hôm nay làm bài tập chưa?
Vẻ mặt Chu Lai rất kì quái, cậu hoàn toàn không biết lúc này nên nói cái gì cho tốt, mà Nhậm Trúc đứng ở đối diện nhìn sắc mặt nhóc thì âm trầm ha ha hai tiếng.
Tuy rằng đã sớm đoán được, nhưng trước mặt anh lại dám trắng trợn táo bạo không làm bài tập, mặc kệ đám nhỏ trong lớp 6-8 kia có phải biến thái cuồng giết người tương lai hay không, toàn bộ đều nên thu thập.
Vì thế, Nhậm Trúc lại lần nữa sờ sờ đầu chó của Chu Lai, đặc biệt ôn hòa lại thấm thía nói: "Cho em mười đồng tiền đi ăn một bữa cơm chiều, sau đó trở về làm bài tập.
Ngoan."
Chu Lai hoảng sợ nhìn chủ nhiệm lớp của mình, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Có phải thầy bị đánh hỏng đầu rồi hay không?"
Nhậm Trúc chậm rãi mỉm cười, Chu Lai nhìn kiểu gì cũng cảm thấy nụ cười mỉm kia đặc biệt nguy hiểm: "Nghe lời thầy, có thể nhận hoa hồng nhỏ.
Trở về đi."
Vì thế Chu Lai đang run bần bật không tự giác mà xoay người, thành thành thật thật trở về nhà.
Chờ đến khi cậu trở lại căn nhà trống hoác của mình, cậu mới đột nhiên lấy lại tinh thần, trên khuôn mặt còn vương chút ngây ngô lộ ra biểu tình rối rắm, cậu ta đang tự hỏi buổi tối hôm nay rốt cuộc có nên làm bài tập hay không? Rối rắm một hồi lâu, nhìn tờ tiền giấy mười đồng trong tay, Chu Lai cắn răng một cái, về phòng làm bài tập đi thôi!
Bài tập Ngữ Văn hôm nay là gì ta? À, ôn tập từ mới bài 10, mỗi từ viết bốn lần ghép hai từ lại.
Ngày mai nghe viết.
Chu Lai: "......" Nhiều bài tập như thế thật sự phải làm sao? Cậu có phải bị choáng váng hay không?
Cuối cùng, ánh đèn trong phòng sách của Chu Lai tới gần 11 giờ khuya mới tắt.
Thằng nhỏ này nằm mơ đều cau mày, giống như mơ thấy cơn ác mộng gì ghê gớm lắm.
Mà lúc này Nhậm Trúc đã trở lại chung cư của mình, nhìn căn phòng quy củ 85 mét vuông kia mà không khỏi thở dài, sinh hoạt của nguyên chủ thật sự là quá đơn điệu rồi.
Duy nhất có thể làm anh cảm thấy vui mừng chính là bởi vì sinh hoạt đơn điệu lại không thân không thích, tiền gửi ngân hàng của hắn vẫn có không ít, quả nhiên so với trường công vẫn là tiền lương của trường tư cao hơn chút, tương lai anh không cần lo lắng rồi.
Lúc nằm ở trên giường, Nhậm Trúc ngó tay trái như tay gấu của mình, trong lòng không ngừng tự hỏi, dựa theo những tin tức trong đầu hôm nay, khả năng thằng bé tên Chu Lai trở thành biến thái cuồng giết người là lớn nhất, dù sao bị đám trâu tiểu béo bắt nạt đến không nhẹ, tuy rằng anh cũng chưa tận mắt nhìn thấy mấy trò bắt nạt kia, nhưng chỉ cần xem trâu tiểu béo ngay cả giáo viên cũng dám đánh, bắt nạt chắc chắn không chỉ là đánh nhau bình thường giữa đám học trò.
Cho nên sau khi Chu Lai bị khi dễ dẫn đến tính tình biến hóa cuối cùng thành biến thái báo thù xã hội gì gì đó liền trở nên rất bình thường, nhưng ý nghĩ này vào tối hôm nay lúc gặp được Chu Lai lại trở nên không xác định —— tuy rằng thằng nhóc có vẻ tối tăm một chút lạnh nhạt một chút còn có chun chút ngoan độc, nhưng chỉ xét việc nó thấy anh bị đánh rồi còn mỏi mắt trông mong theo tới bệnh viện, hơn nữa còn sẽ chủ động lo lắng cho anh, Nhậm Trúc liền có thể xác định bản chất của cậu nhóc vẫn tốt, là một đứa nhỏ chỉ cần nhiều quan tâm và yêu quý là có thể đủ để trưởng thành thành một thanh niên tốt đầy hứa hẹn.
Một thiếu niên như vậy tương lai sẽ trở thành biến thái cuồng giết người sao? Nhậm Trúc nhíu mày, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên vài phần hoài nghi do dự, anh có thể nhìn ra được lực ý chí của Chu Lai không tồi, nếu Chu Lai thật là kẻ cuồng giết người, vậy nó rốt cuộc đã trải qua cái gì mới có thể biến thành như vậy? Trong khoảng thời gian ngắn Nhậm Trúc cảm thấy anh suy nghĩ tới não đều đau, hiện giờ manh mối vẫn quá ít.
Nghĩ đến một khi nhiệm vụ thất bại là phải sống không bằng chết, thầy Nhậm quyết định vẫn nên nắm giữ nhiều tin tức một chút rồi tính sau.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhậm Trúc tinh thần phấn chấn đi tới trường học.
Anh mặc một thân áo gió màu xám, dáng người thẳng tắp khí chất xuất chúng.
Tuy rằng trên đầu anh còn băng lụa trắng, tay trái vẫn bọc như tay gấu, nhưng những giáo viên gặp phải anh cứ như lại quen biết anh thêm một lần nữa.
Lý Lỵ vẫn là người phản ứng nhanh nhất, cô ta có chút kinh ngạc nhìn Nhậm Trúc: "Thầy Nhậm, hôm nay nhìn thầy đẹp thật đó.
Bộ quần áo này mua không tồi!"
Nhậm Trúc cong cong khóe miệng, có chút thẹn thùng gật gật đầu: "Đa tạ khích lệ." Sau đó liền ấn dấu tay cà thẻ.
Sau khi làm xong anh xoay người rời đi, đằng sau cũng đã có một người đứng đó.
Người này cũng mặc một thân áo gió, nhãn hiệu rõ ràng đắt hơn tốt hơn hàng trên người anh, thầy Nhậm bĩu môi, nói cho bản thân không có chuyện gì, chênh lệch giàu nghèo luôn luôn tồn tại khắp mọi nơi.
Nhưng khiến thầy Nhậm cảm thấy buồn bực và sốt ruột cái là, áo của người nọ đắt hơn anh không nói, ngay cả chiều cao cũng hơn anh phân nửa cái đầu, hơi hơi ngẩng đầu nhìn qua, thầy Nhậm lập tức ở trong lòng ha ha.
Anh nói là ai đâu, ra là cái tên đáng ghét kia.
Nhậm Trúc nhanh chóng cúi đầu, nghiêng người muốn rời đi.
Kết quả anh đi không được.
"Là thầy Nhậm sao? Tôi là giáo viên phụ đạo tâm lý mới tới - Ninh Huân, về khóa phụ đạo tâm lý của lớp 6-8, có lẽ tôi cần bàn bạc với thầy."
Hiện tại Nhậm Trúc cực kì muốn trực tiếp đi luôn, nhưng IQ nói cho anh như vậy không được.
Chỉ có thể gật gật đầu ở bên cạnh chờ Ninh Huân cũng ấn dấu tay, hai người mới một trước một sau đi về phía phòng học.
Ninh Huân đi theo phía sau Nhậm Trúc, cảm thấy người phía trước này rất thú vị, hắn đã có thể khẳng định người này tuyệt đối không nhát gan hướng nội giống như lời đồn trong trường học, chỉ với tư thái tự nhiên lại thoải mái khi anh đi vào cổng trường hôm nay là có thể xác định, đó là một người khá tự tin thậm chí là có phần kiêu ngạo nữa kìa.
À, hắn chỉ là trùng hợp thấy dáng vẻ khi đi vào cổng trường của Nhậm Trúc mà thôi, tuyệt đối không có lén lút đứng ở một bên nhìn trộm đâu!
Nhậm Trúc đi ở đằng trước, cảm thấy phần lưng của mình đều sắp bị người nhìn chằm chằm ra một cái động luôn rồi.
Điều này khiến cho cảm xúc vốn đã không tốt mấy của thầy Nhậm trở nên càng thêm táo bạo.
Cho nên trong nháy mắt đi vào phòng học lớp 6-8, quanh thân anh đều tỏa ra hơi thở "Hiện tại thầy cực khó chịu các em đều an tĩnh như gà mà ngốc cho thầy!" nháy mắt kinh sợ hơn bốn mươi bạn nhỏ thiếu nam thiếu nữ đang ở đùa giỡn bên trong.
Gần như là bản năng, một đám học sinh nữ còn tụ tập một chỗ nói giỡn đều ngậm chặt miệng, nhanh chóng trở về chỗ của mình ngồi hết, mà mấy học sinh nam kết đội chơi game trong chớp mắt ngó thấy Nhậm Trúc đứng trên bục giảng đang tỏa ra khí đen kia, lập tức không cần suy nghĩ giấu máy chơi game của mình vào hộc bàn, như chồn trộm gà bị phát hiện, vừa sợ vừa xấu hổ.
Ngày cuối cùng của tháng 9, chủ nhiệm lớp Nhậm đứng trên bục, nhìn đám trẻ trâu trong lớp an tĩnh như gà, hơi vừa lòng gật gật đầu.
Sau đó, anh mở miệng nói: "Được rồi, trước khi vào tiết học kiểm tra vở bài tập một chút.
Lấy sách bài tập của các em ra đi."
..............................!
??????
!!!!!!
Sau ba phút trầm mặc đáng sợ, trẻ trâu đại ca Lỗ Ban Ban cảm thấy vừa nãy mình không hiểu ra sao im re cứng đờ như vậy có vẻ đặc biệt sợ sệt đùng một phát quăng sách đi, trực tiếp đứng hất cằm lên trời rống: "Đầu óc thầy có bệnh hả? Thầy là cái thá gì mà bảo tụi này nộp bài tập?!!?"
Vì thế, tất cả mọi người trong lớp bao gồm giáo sư Ninh đứng ngoài cửa khoanh tay xem kịch vui đều thấy được chủ nhiệm Nhậm lộ ra một nụ cười dữ tợn lạnh như băng..