Thầy Nhậm nhìn nhóm người nam nữ già trẻ đủ các giai đoạn tuổi biểu tình cuồng nhiệt trước mặt, ở trong đầu nhanh chóng lướt qua một lần thân phận đời này của mình, cuối cùng anh có chút kinh ngạc phát hiện mình thế mà đời này không bằng đời kia, đời trước tuy rằng anh là vai ác nằm vùng, nhưng ít nhiều gì cũng có chút thực học, nhưng tới thế giới này, anh liền trực tiếp biến thành một kẻ lừa đảo "100% thuần thiên nhiên không hóa chất".
Còn là một tên lừa đảo tướng tá trông giống như bậc thầy phong thủy nhưng thực chất là thầy rởm.
Bản lĩnh lớn nhất chính là từ không thành có, nói trong nhà ai đó có vấn đề, sau đó thông qua mấy tay kĩ thuật của tổ chức nửa đêm sai người đi tạo ra một ít chuyện đáng sợ, làm người bị hại tin răm rắp trong nhà có vấn đề, lại đây lạy ông lạy bà chủ động bỏ tiền, xin anh giải quyết vấn đề.
Đừng tưởng công việc này đơn giản chỉ cần là người đều có thể làm được, đầu tiên bạn phải trong giống "thầy cao tay ấn", dù gì cũng nên là gương mặt hiền từ, phải có phong thái của người cõi trên, ít nhất cũng thì cũng tinh anh chuyên nghiệp.
Mà diện mạo Nhậm Trúc phù hợp điều kiện 1 với 2, diện mạo anh cộng thêm trường bào màu trắng trên người, lại phối hợp với cái lưỡi không xương nhiều đường lắt léo kia của anh, trên cơ bản mỗi lần đều lừa mục tiêu của mình không biết trời nam đất bắc gì sất.
Cho nên, đừng nhìn "Thầy" Nhậm là tên lừa bịp, anh vẫn là một tên bịp bợm sự nghiệp thành công.
Với cái kỹ thuật gạt người số dzách của mình, anh đây cũng phấn đấu ra một nhà một xe ở trong thành phố này.
Đây quả thật là một câu chuyện star-up truyền cảm hứng.
Hứ.
Nhậm Trúc xì một tiếng khinh miệt ở trong lòng, thở dài.
Thực hiển nhiên, một đám nam nữ già trẻ ở trước mắt anh hiện tại, chính là khách hàng mới mà tổ chức cho anh lựa chọn sử dụng.
Nếu như dựa theo bình thường, anh sẽ lựa chọn ba người thoạt trông có tiền lại dễ lừa nhất, đừng nhìn Nhậm Trúc tiền nhiệm là đồ lừa đảo, nhưng anh ta có thể mua được cả nhà và xe, tuyệt đối không phải một tên bịp bợm bình thường, anh ta hoàn toàn không bỏ lơ trau dồi nghề nghiệp, kỹ năng chọn người xuống tay càng là đỉnh của chóp.
Người nào dễ lừa người nào không dễ gạt, người nào có thể động người nào không đụng được, tiền nhiệm liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ngay, cho nên mới có thể xông ra một mảnh thiên địa của mình trong giới lừa đảo.
Đáng tiếc, tên này bị ác quỷ trong nhà người mình lừa giết chết.
Mà hiện tại, con ác quỷ đang ở phía sau bác gái trung niên ngồi hàng ba ghế số 1, nhe răng trợn mắt trợn mắt với anh, thiếu điều giơ ngón giữa.
Thầy Nhậm: "Há há." Uy nghiêm chủ nhiệm lớp không cho phép bị khiêu khích, chẳng sợ đối phương là một con quỷ!
"Mời bà Bàng, quý ngài mang mắt kính gọng vàng, cùng với tiểu thư váy đỏ xinh đẹp này lưu lại, các vị còn lại có thể rời đi, tôi vừa mới thông qua nhìn khí xem qua tình huống các vị, chỉ có ba vị này tình huống tương đối nghiêm trọng, các vị còn lại chỉ cần nghỉ ngơi sớm rèn luyện thân thể nhiều hơn thì sắp tới sẽ không có vấn đề gì lớn.
Cảm ơn các vị đã nhín chút thời gian đến đây nghe giảng, có điều ba vị này tình huống nghiêm trọng, tôi phải mau chóng giải quyết, cho nên chúng ta lần sau lại đến vậy!"
Nhậm Trúc trực tiếp giữ lại ba người có ác quỷ sau lưng mà anh nhìn thấy, hôm nay anh cái gì cũng chưa giảng đã bảo người đi rồi làm mấy người tới nghe có chút ngơ ngác, bất quá phục hồi tinh thần lại liền cảm thấy Thầy Nhậm quả nhiên là Thầy Nhậm! Mọi việc lấy mạng người làm trọng! Cho nên mọi người dứt khoát lưu loát rời đi, MC ở lại bên cạnh thầy Nhậm xém tí nữa tự mình làm mình nghẹn chết.
Gã quay đầu hung hăng trừng mắt với Nhậm Trúc, ý đồ dùng hai mắt của mình bày tỏ sự bất mãn và nghi hoặc của gã! Nhiều cá lớn như vậy chú mày cứ thế thả hết ráo? Ít nhất chú mày cũng phải lừa gạt mỗi người mua một tấm bùa bình an của chúng ta hoặc là bỏ tiền tiêu tai* chứ! Hơn ba mươi người là 30 ngàn đồng đó! Não chú mày có phải bị quỷ nó đớp luôn rồi không?!
Đáng tiếc, loại trừng mắt như mưa bụi này không thể tạo thành tí ti ảnh hưởng gì với chủ nhiệm Nhậm.
"Thầy Nhậm! Thầy Nhậm! Thầy nói nhanh lên, nhà tôi rốt cuộc là chuyện ra sao? Từ sau khi tôi nghe Thầy nhắc nhở là trong nhà có thứ gì đó, tối hôm nào cũng ngủ không ngon, luôn mơ thấy đứa con trai đã chết hô to với mình, hơn nữa vừa đến nửa đêm thì sẽ có thứ gì tự dưng vỡ vụn.
Giờ tôi sắp suy nhược thần kinh rồi, Thầy ơi, Thầy nói Thầy sẽ nghĩ cách, nhưng đã năm ngày rồi, còn chưa có biện pháp dứt điểm gì sao?"
Bà Bàng vẻ mặt nôn nóng và tiều tụy.
Mà bóng dáng của ác quỷ sau lưng bà ta tựa hồ bởi vì cảm xúc kích động của bà mà cũng trở nên kích động.
Vây quanh ở chung quanh không ngừng xoay vòng, Nhậm Trúc nhìn mà không khỏi choáng váng đầu.
Cho nên, thầy Nhậm theo bản năng ra lệnh:
"Đứng yên đó đừng nhúc nhích!"
Một câu này của Nhậm Trúc có thể nói là hết sức đột ngột, bởi vì tại trong gian phòng này, hiện giờ trừ ba người trước mặt anh ra, người đang đứng cũng chỉ có anh và tên MC kế bên.
Nhưng vấn đề ở chỗ cả hai người họ đều không nhúc nhích, MC thì trực tiếp ấm ức nói: "Tôi có động đậy đâu!"
Nhậm Trúc hừ một tiếng, không nói chuyện, chỉ là nhìn chằm chằm cái bóng quỷ đột nhiên khựng lại bất động đằng sau lưng bà Bàng.
MC nhìn theo ánh mắt anh, chẳng hiểu sao cảm thấy không khí chung quanh, hình như có chút lạnh?! Thằng này mấy ngày không thấy, bản lĩnh dọa người lại tăng lên rồi! Nom cái tướng cứ y như thật ấy!
Mà lúc này ác quỷ không tự chủ được đứng yên tại chỗ, không dám lộn xộn kia thì cả quỷ đều đờ đẫn, trời biết nó chết mất xác rồi! Nó đều đã là một con quỷ vô pháp vô thiên thậm chí còn có thể chế tạo ác mộng, sao có thể sẽ nghe mệnh lệnh một người bình thường chứ?! Nhưng vừa rồi trong nháy mắt kia, nó lại có loại cảm giác sợ hãi như nhìn thấy chủ nhiệm hồi cấp ba của mình, nháy mắt cũng không dám bép xép với lộn xộn nữa, cái loại cảm giác bị chủ nhiệm lớp răn dạy đã chết một năm cũng chưa từng trải nghiệm này lại một lần nữa ùa về, làm ác quỷ cũng không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt.
Chính Nhậm Trúc bây giờ cũng vắt óc suy nghĩ, anh hoàn toàn không ngờ tới kĩ năng của mình vậy mà cũng có tác dụng với quỷ quái.
Có điều nếu như vậy, anh ở thế giới này ít nhiều gì cũng có chút khả năng tự vệ.
Bằng không nhảy đại ra một con ác quỷ là có thể mần chết anh như đời trước, hơn nữa khi đó hệ thống nói cho anh phải "Tận khả năng khai phá và thăng cấp kỹ năng chủ nhiệm lớp", chủ nhiệm Nhậm nghĩ nghĩ, quyết định làm một thí nghiệm.
Anh đi tới trước ác quỷ còn đứng bất động, trực tiếp mở miệng: "Tuy rằng ta không biết vì sao ngươi lại quấn lấy bà Bàng, có điều, ta có thể thử cho ngươi mở miệng nói chuyện, nếu ngươi có thể thẳng thắn thành thật nói cho ta nguyên nhân, có lẽ ta sẽ tìm một cao tăng siêu độ ngươi, nhưng nếu ngươi không nói lời nào còn tiếp tục quấy rối, ta đây liền phải trừng phạt ngươi."
Ác quỷ học sinh cấp 3, cũng chính là con trai bà Bàng - Bàng Phi trực tiếp cười nhạo một tiếng, kẻ lừa đảo này còn nghĩ mình là thầy bùa thật à?! Nếu thật sự là thầy bùa, thì đêm qua sẽ không bị nó dọa cho chết khiếp! Hơn nữa, quỷ mở miệng nói chuyện là không thể nào khiến người nghe được, càng không thể hiện thân trước mặt người thường, gã lừa đảo này lại muốn lừa tiền của bà già nhà nó.
Bàng Phi nghĩ như vậy, vẻ mặt vốn còn bình tĩnh lập tức liền trở nên dữ tợn, má của cậu ta tuy rằng không có bao nhiêu văn hóa, nhưng má cậu lại một thân một mình nuôi cậu ta lớn lên, cậu ta bất hạnh qua đời, nhưng cho dù chết, cậu ta cũng không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ má mình!! Nhất định phải mần chết thằng lừa đảo trước mặt!!
"Tưởng tượng thân thể hư vô của ngươi bắt đầu có trọng lượng, thân thể của ngươi, bắt đầu từ chân, từng chút từng chút từ không đến có, từ máu lạnh băng trở nên ấm áp, từ khuôn mặt dữ tợn trở nên bình thản.
Tưởng tượng ngươi chưa chết đi, vẫn còn tồn tại trên thế giới này, có được người yêu thương ngươi nhất và người ngươi yêu nhất, bọn họ tưởng niệm ngươi.
Tưởng tượng chuyện ngươi chưa hoàn thành, ngươi bắt đầu trở nên có quyết tâm cùng nghị lực, chuyện không thể bỏ dở nửa chừng không phải sao? Cho nên, mặc dù là quỷ, ngươi cũng phải làm một con quỷ không giống bình thường.
Ngươi có thể làm người quan tâm ngươi nhìn thấy thân hình ngươi, nghe được âm thanh của ngươi."
Giọng nói ôn hòa lại nhẹ nhàng tuôn ra từ trong miệng Nhậm Trúc, Bàng Phi vừa nghe anh nói, liền nhịn không được bắt đầu tưởng tượng theo lời anh, sau đó liền cảm thấy bản thân hình như thật sự có trọng lượng, hơn nữa từ hư vô biến thành có thật thể, cuối cùng còn nhớ tới chuyện mà mình phẫn nộ và tiếc nuối nhất lúc còn sống.
"Trời ơi!! Phi ơi!!"
Bàng Phi còn chưa hoàn hồn lại từ suy nghĩ của mình, cậu đã nhìn thấy mẹ mình vô cùng kích động bật dậy khỏi ghế, vọt tới trước mặt ôm chặt cậu.
Đáng tiếc, mặc dù bây giờ cậu thoạt nhìn rất giống người sống, nhưng bản chất vẫn là quỷ mà thôi.
Song người mẹ làm cậu không yên lòng nhất, lại rốt cuộc có thể nhìn thấy được cậu.
"Phi ơi! Phi ơi! Phi con ơi!" Mẹ Bàng cũng kích động đến rơi nước mắt, bà đã có một năm không nhìn thấy con mình, hiện tại trông thấy con trai lại ở bên cạnh mình, bà quả thực kích động không biết nên nói cái gì cho tốt.
Bàng Phi làm một con quỷ, lúc này tâm tình cũng rất kích động, nhưng trừ kích động ra, cậu ta còn có chút ngạc nhiên, gã lừa đảo chẳng lẽ không phải đồ lừa đảo, mà là một thầy bùa giấu tài? Nhưng nếu là thầy phép cao tay, vậy hành vi ngu xuẩn lúc trước của gã rốt cuộc phải giải thích như thế nào?
Thiếu niên Bàng Phi cảm thấy vấn đề này có chút tốn nơ ron thần kinh.
Chỉ là Nhậm Trúc lại nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống, thực vừa lòng với biểu hiện vừa rồi của mình.
【 Bíp! Ký chủ thiên phú dị bẩm, khai phá ra kỹ năng mới "Chủ nhiệm lớp giả thiết": Có thể thông qua chủ nhiệm lớp miêu tả và thiết tưởng thay đổi ý tưởng trong lòng cùng một ít trạng thái của mục tiêu (Cấp 1 - Có thể thăng cấp).
Hệ thống cảm thấy đây là một kỹ năng rất lợi hại, ký chủ có thể nỗ lực thăng cấp.
】
【 Bíp! Ký chủ phát động kỹ năng Chủ nhiệm lớp giả thiết: Mục tiêu Bàng Phi (quỷ) có thể bị người muốn nhìn thấy cậu ta nhìn thấy (thời hạn mười phút), lúc sau kích phát trạng thái suy yếu.
】
Nhậm Trúc nghe hệ thống đếm ngược, quay sang nói với mẹ Bàng đang khóc và Bàng Phi đang sững sờ: "Phải rồi, pháp thuật này của ta chỉ có thể dùng mười phút, ngươi có gì muốn nói với mẹ mình thì nhanh nói đi, nói xong tranh thủ đi đầu thai, đừng chết rồi cũng không cho mẹ của ngươi được an bình."
Bàng Phi nghe thấy một câu cuối cùng vẻ mặt thay đổi, trên mặt hiện lên vẻ áy náy, cậu muốn giữ chặt lấy tay mẹ mình, nhưng lại chỉ có thể xuyên qua đôi bàn tay có chút thô ráp kia.
"Phi con ơi..."
Mẹ Bàng lúc này đã khóc không thành tiếng: "Má ở đây, con, con đến bây giờ còn chưa đầu thai, là, là có chuyện gì không hoàn thành muốn hoàn thành sao? Con yên tâm, chỉ cần bây giờ con nói ra, cho dù khó cỡ nào đi nữa, má cũng làm giúp con! Dù má làm không được còn có Thầy mà! Thầy nhất định sẽ giúp chúng ta!"
Bàng Phi cùng Nhậm Trúc đồng thời run run khóe miệng, mà ngay lúc Bàng Phi vừa định mở miệng nói gì đó, cánh cửa phòng hội nghị đột nhiên bị người đá văng từ bên ngoài.
Có lẽ, dùng từ mô tả là đá thật sự quá ôn hòa, từ góc độ của mấy người Nhậm Trúc tới xem, cánh cửa kia hoàn toàn không giống bị đá văng, mà như là bị thứ gì đó bổ toạc ra thì có!
Ngay sau đó, bốn thanh niên nam nữ liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ, hai nam hai nữ, diện mạo anh tuấn, lạnh lùng, xinh đẹp, dịu dàng mỗi người một vẻ, nhưng biểu tình trên mặt bọn họ hiện tại lại tương đồng —— khinh thường and khinh thường.
"Kẻ lừa đảo đáng chết! Dám lấy tên tuổi Huyền Đạo của chúng ta gạt người! Xem chúng ta có bắt các người tới đào quặng hay không!!"
Nhậm Trúc: "......" Bộ không thể chọn thời gian khác hả?
MC: "!!" Ôi cha mạ ơi rốt cuộc bọn họ cũng bị bắt sao?!
Mẹ Bàng và Bàng Phi: "......" Đã nói không phải kẻ lừa đảo mà?!
Nam mắt kính và mỹ nữ váy đỏ: "......" Quả nhiên bà Bàng kia là cùng một bọn.
*Nguyên văn: 破祟付.