Phía Đông Thần giới, ở đây có thể nói là địa bàn chính của Thiên Kiếm tông, Liễu Thanh Trì là đệ tử chân truyền của Vong Tuyệt thiên tôn cũng là sư thúc tổ của trưởng môn Thiên kiếm tông.
Trong đại điện,
Tông chủ Thiên kiếm tông cúi đầu nói:
- Sư thúc tổ, mạn phép hỏi người một câu, ừm, tên Ma Thiên Vũ kia lần này liệu có diệt được không.
- Kiếm khí của ta bị đánh tan rồi.
" ...!Vậy có nghĩa là vẫn không giết chết được"
Vị trưởng môn nào đó có chút bất đắc dĩ thở dài, tên Ma Thiên Vũ này sao sống dai vậy a, đã như vậy thì thôi đi, suốt ngày còn thích đến Thiên Kiếm tông của ông kiếm chuyện đập phá đánh nhau làm ông tốn không biết bao nhiêu tinh thạch để sửa chữa.
Kinh khủng hơn là cứ cách 1, 2 tháng tên này lại đến một lần, Thiên kiếm tông bọn họ cứ qua một thời gian lại phải đổi hết đồ " cũ" thay đồ mới, ông có nên cảm ơn hắn vì đã giúp Thiên Kiếm tông một năm đổi 12 bộ mặt không a, họ sắp bị hắn đánh đến nghèo rồi.
Liễu Thanh Trì lạnh mặt không nói, hắn đứng dậy nói một tiếng tạm biệt rồi không quay đầu lại rời đi.
Bên ngoài đại điện đã có sẵn một người đang đứng đợi hắn, sắc mặt Liễu Thanh Trì lúc này cũng không lạnh lùng như lúc đối mặt với lão trưởng môn nữa, hắn nhàn nhạt liếc nhìn Mục Ninh nói:
- Đi thôi.
Mục Ninh mỉm cười đi theo, ánh mắt hắn chỉ chứa một mình Liễu Thanh Trì tràn đầy quyến luyến dịu dàng nhìn hắn.
Liễu Thanh Trì cũng phát hiện ra ánh mắt của Mục Ninh nhưng hắn cũng không nói gì mặc kệ hắn nhìn, hắn quen rồi, ánh mắt đó hắn đã cảm nhận được gần 100 năm nay rồi, lúc đầu còn khó chịu nhưng giờ thì lại cảm thấy như vậy cũng không tệ.
Hai người cùng nhau trở về Thanh phong đỉnh, đây là nơi hai người ở.
Thật ra cũng không phải hai người, chẳng qua Mục Ninh mặt dày đi theo lên đây sống cùng.
Liễu Thanh Trì cũng vì lần hắn giúp đánh Ma Thiên Vũ nên mới mắt nhắm mắt mở cho qua.
Mục Ninh cười cười chạy vào trong bếp chuẩn bị bữa tối, hắn làm vô cùng vui vẻ, nấu cho người mình thích ăn đương nhiên là vui rồi.
Hắn đột nhiên nhớ tới Ma Thiên Vũ, là hắn 20 năm trước đã phản bội người cùng sinh ra tử hàng vạn năm để đi theo Liễu Thanh Trì, hắn yêu y.
Hơn 70 năm trước hắn bị thương tình cờ được Liễu Thanh Trì cứu, y cũng không biết hắn là người Ma cung, lúc hắn gặp y trên chiến trường đều đeo mặt nạ nên y không nhận ra hắn đối xử với hắn rất tốt.
Hắn bị thương tu vi cũng bị thụt lùi, Liễu Thanh Trì không chê hắn phiền mà đưa hắn đến Thanh phong đỉnh chăm sóc, Liễu Thanh Trì sống một mình cũng rất buồn tẻ, lúc đó có thêm hắn cuộc sống trở nên sống động hơn lúc ở một mình nhiều.
Hai người cứ sống như vậy cho đến khi người Ma cung tìm thấy hắn, Ma Thiên Vũ muốn hắn trở về nhưng hắn không muốn một chút nào, hắn muốn ở đây với Liễu Thanh Trì, ở đây chăm sóc y, không để y phải sống cô đơn một mình nữa.
Nhưng cuộc đối thoại giữa hắn và thuộc hạ bị Liễu Thanh Trì nghe thấy, y tức giận, y không chấp nhận người của Ma cung.
Mục Ninh bị đánh trọng thương rời đi, thời gian nhanh chóng qua đi, hắn càng ngày càng nhớ Liễu Thanh Trì, lúc đó hắn mới nhận ra hắn, yêu y rồi.
Hắn đến Thanh phong đỉnh tìm y, chưa kịp nói gì thì hắn đã nói một chữ :
"Cút"
Rồi đi mất, hắn không cam lòng ngày nào cũng đến tìm y, cuối cùng y cũng đồng ý cho hắn 1 khắc.
Lúc đó hắn rất vui nhưng khi nghĩ đến những gì mình sắp làm thì nụ cười trên môi không giữ được nữa, hắn hít một hơi nói:
- Ma Tôn sắp độ Đế kiếp, ta giúp ngươi giết hắn, ngươi, để cho ta đi theo ngươi được không.
- ..
Ta sẽ rời khỏi Ma cung, sẽ không liên hệ gì với những người đó nữa...
Mục Ninh vội vàng nói, hắn thật sự rất nhớ y, hắn không muốn sống như vậy nữa, thật mệt mỏi.
Liễu Thanh Trì đồng ý, ngày Ma Tôn độ kiếp hắn bí mật thông báo cho Liễu Thanh Trì, hai người hợp sức đánh Ma Thiên Vũ trọng thương nhưng lại không giết được hắn ta.
Nhưng Liễu Thanh Trì vẫn đồng ý để hắn trở thành đệ tử Thiên kiếm tông, còn để cho hắn ở lại trên Thanh phong đỉnh.
Chỉ tiếc một điều, y, không yêu hắn, hơn nữa còn rất lạnh lùng thậm chí coi hắn như người hầu mà sai khiến.
Mục Ninh cười khổ một tiếng tiếp tục xào nấu, dù vậy đi nữa, hắn, cũng không hối hận vì lựa chọn của mình, ít nhất bây giờ hắn còn có thể nhìn thấy y.
Như vậy, đối với hắn đã rất tốt rồi.
Mục Ninh bưng đồ ăn ra đặt lên bàn, hướng về phía phòng của Liễu Thanh Trì hô:
- Liễu chân nhân, ăn thôi.
Hắn thật sự muốn gọi một tiếng A Trì nhưng điều này không thể được, ha, thật trớ trêu.
………………………………………………………………………………
Liễu - Mục ai công ai thụ ? Mọi người đoán thử đi.
Liễu Thanh Trì : công ( L1) thụ ( L0)
Mục Ninh : Công ( M1 ) thụ ( M0)
Xem vị hủ nam / hủ nữ nào có mắt nhìn nào, xin mời.