Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới Bản Dịch


- Lão tiên sinh, tên ngươi là gì?

- Lão phu tên Trần Lâm.

- Được, vậy sau này ta gọi ngươi là Trần lão, Trần lão, ngươi có nguyện ý đi theo ta không? Nếu ta có thể giúp ngươi tiếp tục sống, thậm chí là khôi phục thân thể thì sao?

Trần Lâm nghe vậy, ánh mắt lóe sáng, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Lão phu thực sự nhìn không thấu được ngươi, không biết ngươi có thể để lão phu tin tưởng ngươi hay không? Không ra trận pháp này, lão phu còn có thể sống tạm mấy trăm năm, nếu như bây giờ ra ngoài, lão phu chỉ có thể sống mấy tháng.



Bên ngoài đảo nhỏ.

- A, như vậy sao? Không biết Dương chưởng quỹ này rốt cuộc là người thế nào? Tần Càn nói.

Đúng lúc này, toàn bộ bí cảnh bắt đầu rung chuyển dữ dội.

- Chuyện gì vậy? Sao lại thế này? Bí cảnh này xảy ra chuyện gì rồi?

Mọi người hoảng sợ, bất an, không biết chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên một luồng sáng trắng bao phủ lấy bọn họ.

Sau đó, tất cả mọi người đều biến mất khỏi bí cảnh, xuất hiện trở lại địa điểm ban đầu.

Ngọn núi trước mặt đã biến mất, thay vào đó là một vùng đất bằng phẳng.

- Chuyện gì đã xảy ra? Sao chúng ta lại trở về đây? Không phải chúng ta đang ở trong bí cảnh sao? Bí cảnh đâu? Sao lại biến mất rồi? Chẳng lẽ!

Mọi người đều nghĩ đến Dương Phong, nghĩ đến cửa tiệm Duyên Đến Duyên Đi của hắn.

- Triệu lão thành chủ, phiền ngươi dẫn đường.

Tần Càn nhìn xung quanh, sau đó nhìn về phía Triệu Tung Minh, mỉm cười nói.

- Được.

Triệu Tung Minh cũng mỉm cười đáp.

!

Bên trong cửa tiệm Duyên Đến Duyên Đi.

Dương Phong nhìn tấm bia đá thu nhỏ trong lòng bàn tay, nói:

- Trần lão, ra ngoài đi, đã đến địa bàn của ta rồi.

Dứt lời, từ trong tấm bia đá bay ra một hư ảnh, đó chính là Trần Lâm, bất quá, hư ảnh của hắn lúc này đã rất mờ nhạt.

Vừa ra ngoài, Trần Lâm đã nhìn xung quanh, nói:

- Chưởng quỹ, đây chính là cửa tiệm Duyên Đến Duyên Đi sao?

Dương Phong gật đầu, lấy ra một cái lọ sứ từ trong không gian hệ thống, nói:

- Trần lão, ta nghĩ hiện tại ngươi rất cần thứ này.

Trần Lâm nhìn cái lọ trong tay Dương Phong, trong lòng không khỏi chấn động, có chút kích động hỏi:

- Chưởng quỹ, đây là!

- Đây là Tam Chuyển Hoàn Hồn Đan, có tác dụng chữa trị linh hồn, ta nghĩ nó có thể chữa trị phần lớn thương thế trong linh hồn của ngươi.

Dương Phong đưa lọ đan dược cho Trần Lâm, Trần Lâm run rẩy đưa tay ra nhận lấy, mở nắp lọ ra ngửi thử, đồng tử co rút lại, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, sau đó là sự kích động tột độ.

- Chưởng quỹ, đại ân đại đức này, Trần mỗ không dám nhận.

Nói xong liền tiến vào trong tấm bia đá.

- Ha ha ~ Lão nhân gia này cũng thật nóng vội.

Dương Phong cười cười, lắc đầu, tiến vào hệ thống xem xét một vật phẩm ban thưởng khác.

Bí cảnh: Có thể cho người tiến vào bí cảnh này lịch lãm rèn luyện, có thể thăng cấp.

[Chú thích: Không thể sử dụng, xin ký chủ thăng cấp đẳng cấp cửa hàng.

]

- Mẹ nó, hệ thống, ta xx cái tên Tiên Nhân này, ngươi đây không phải là đùa ta sao, đồ vật ban thưởng còn phải thăng cấp đẳng cấp cửa hàng mới có thể dùng, ngươi là thứ đồ chơi lừa người.

Dương Phong tức điên lên, đây không phải cố ý chọc giận hắn sao, cái hệ thống chết tiệt này.

- [Ký chủ xin chú ý ngôn từ của ngươi], tiến vào bí cảnh cần rất nhiều công năng, hiện tại đẳng cấp cửa hàng quá thấp, mong ký chủ cố gắng thăng cấp, cố lên!!!

Hệ thống lại hung hăng đâm một nhát vào ngực Dương Phong.

Dương Phong thổ huyết!!!

- Ngươi chính là chưởng quỹ của cửa hàng sát hại công tử nhà ta?

Vừa lúc đó, ba tên hung đồ khí thế hung hăng tiến vào cửa hàng, sáu con mắt tràn ngập lửa giận nhìn chằm chằm Dương Phong.

- [Ting, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ phụ 1: Giết chết người Phạm gia xâm phạm, ban thưởng Tu Vi Đan x1]

Thời gian trở lại một canh giờ trước, Thiên Phong thành, phủ thành chủ.

- Bẩm các vị đại nhân, ta chỉ biết có bấy nhiêu, vị kia thực lực quá mạnh, ta cũng hữu tâm vô lực.

Triệu Thế Phương cúi người vô cùng cung kính nói với một vị lão giả cùng hai vị trung niên nhân trước mặt.

Nhưng mà, lúc hắn cúi người xuống lại toát ra vẻ khinh thường, hả hê khi người gặp họa.

- Mong rằng ngươi nói đều là sự thật, nếu không ngươi biết hậu quả rồi đấy!

Vị lão giả kia híp đôi mắt tam giác lạnh lùng nhìn Triệu Thế Phương.

Ba người này chính là nhị trưởng lão Phạm Phong mà Phạm gia phái đi điều tra nguyên nhân cái chết của Phạm Vinh Nguyên.

Từ trong miệng Triệu Thế Phương biết tiểu công tử nhà mình chết trong tay chưởng quỹ của một cửa hàng bên cạnh Huyễn Nguyệt Ma Sâm Thiên Ba Hồ, lửa giận ngút trời, một tên tiện dân như ngươi cũng dám động thủ với thế gia, còn giết chết công tử nhà mình, quả thực là… Quả thực là… Hắn đã không thể dùng ngôn ngữ nào để diễn tả lửa giận trong lòng, thề sau khi bắt được tên tiện dân này, nhất định phải dùng cực hình tàn nhẫn nhất khiến hắn sống không bằng chết!

Ba người đến bên cạnh hồ Thiên Ba, nhìn thấy cửa hàng treo biển ‘Duyên Đến Duyên Đi’ , liền sát khí đằng đằng đi vào, sau đó chính là tình huống vừa rồi.

Dương Phong nghe được hệ thống nhắc nhở liền biết mấy người bọn họ là ai, tới đây muốn làm gì.

Dương Phong bĩu môi, cũng không thèm nhìn ba người kia một cái, gãi gãi đầu, móc lỗ tai:

- Ui cha ~, lời này nói ra thật buồn cười, ta còn chẳng biết công tử nhà ngươi là ai, sao lại là ta giết? Cho dù là ta giết, vậy thì đã sao? Có thể chết trong tay ta cũng là một loại phúc phận đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui