Phạm Minh phái đại trưởng lão Phạm Ứng, lệnh cho hắn tự mình đi điều tra, không được hành động thiếu suy nghĩ, chờ sau khi điều tra rõ ràng mọi chuyện, truyền tin tức về rồi mới quyết định.
Huyễn Nguyệt Ma Sâm, lãnh địa Hổ tộc, trong một mật thất.
- Thiên Thiên, ngươi nói đều là sự thật? Ngươi thật sự nhìn thấy tộc trưởng?
- Là thật, thiên chân vạn xác, đại trưởng lão, ta đã nói rất nhiều lần rồi.
- Tộc trưởng… thật sự nhận một nhân loại làm chủ?
- Đại trưởng lão, ta đã nói rất nhiều lần rồi, đúng vậy, tộc trưởng nói không lâu nữa sẽ quay về, đến lúc đó chẳng phải đại trưởng lão sẽ biết sao?
- Ai, hy vọng tộc trưởng không bị tên nhân loại kia lừa gạt, nhân loại vô cùng giảo hoạt!
…
Sáng sớm.
Rừng rậm Huyễn Nguyệt Ma Sâm giống như đại dương mênh mông, cây cối xanh um tươi tốt, không khí vô cùng trong lành.
Ánh mặt trời giống như từng hạt cát vàng, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, chiếu xuống mặt cỏ.
Ma thú loài chim trong rừng vui sướng bay lượn, ca hát, tiếng hót cùng với tiếng nước chảy róc rách vang vọng khắp khu rừng.
Sáng sớm, trên mặt hồ Thiên Ba phủ một màn sương mù mỏng như khói xanh, ánh mặt trời chiếu xuống mặt hồ lấp lánh, giống như dát lên mặt hồ một lớp bạc vụn, lấp lánh lung linh, lại giống như một tấm lụa xanh bị vò nát.
Mặt hồ phẳng lặng như gương, phản chiếu bầu trời xanh, mây trắng, cây xanh.
Hôm nay Dương Phong tỉnh dậy từ rất sớm, duỗi cái lưng mỏi, rời giường, đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.
Đây là lần đầu tiên Dương Phong mở cửa sổ sau khi xuyên việt, nhìn cảnh đẹp của hồ Thiên Ba, không khỏi cảm thán, cảnh sắc đẹp như vậy nếu như ở địa cầu chắc chắn đã bị các công ty bất động sản khai phá từ lâu rồi.
Dương Phong thưởng thức một lúc, đóng cửa sổ lại, xoay người đi xuống lầu, muốn xem xem cửa hàng sau khi được nâng cấp sẽ như thế nào.
- Ta khinh!!!
Nhìn thấy cửa hàng sau khi thăng cấp, Dương Phong không khỏi kinh hô thành tiếng.
Trước khi thăng cấp, diện tích cửa hàng chỉ khoảng năm mươi mét vuông, mà hiện tại, diện tích cửa hàng không chỉ gấp đôi, mà còn được trang hoàng vô cùng đẹp mắt.
Không chỉ diện tích được mở rộng, khu vực nghỉ ngơi còn được bày thêm hai hàng ghế dài, mỗi hàng dài bốn mét, để khách hàng có thể ngồi nghỉ ngơi.
Phía trên quầy hàng được treo thêm một chiếc đồng hồ, trên quầy và bên cạnh quầy có thêm một cái máy, bản thân quầy hàng cũng được đổi mới, trở nên vô cùng tinh xảo.
- Hệ thống, cái máy trên quầy và bên cạnh quầy là cái gì vậy?
Dương Phong luôn duy trì thói quen tốt là có gì không biết sẽ hỏi hệ thống.
- [Ký chủ, cái máy trên quầy là máy làm thẻ hội viên, chỉ cần bỏ 1 đồng vàng vào là có thể làm thẻ, thẻ hội viên chỉ có người làm mới có thể sử dụng.
]
[Cái máy bên cạnh quầy là máy nạp tiền, hội viên của cửa hàng có thể dùng thẻ hội viên của mình để nạp tiền vào.
]
- Oa, công nghệ cao vậy sao, có cái máy này rồi, ta có thể mua thêm một cái máy bán hàng tự động, về sau cũng đỡ phiền phức hơn.
Dương Phong nghĩ đến cái máy bán hàng tự động trong cửa hàng vật phẩm, hiện tại điểm tích lũy cũng đủ để mua rồi.
Kiểm tra số điểm tích lũy, Dương Phong hào phóng bỏ ra 1000 điểm tích lũy mua hai cái máy bán hàng tự động, sau đó lại bỏ ra 80 điểm tích lũy mua một cái bể cá để ngắm.
Nhưng mà cái bể cá này có chút kỳ quái, bên trong vậy mà lại không có cá, chỉ là một cái bể cá trống không.
Bên trong bể có rong biển, đá nhỏ, còn có một viên châu đang tỏa sáng và sủi bọt khí.
Ngươi hỏi ta tại sao lại mua hai cái máy bán hàng tự động? Đừng hỏi, hỏi chính là có tiền, thích gì làm nấy!
Đặt bể cá ở bên cạnh chậu Vân Trúc trên quầy, hai cái máy bán hàng tự động thì được đặt ở giữa cửa hàng.
Máy bán hàng tự động có kích thước tương đương với máy bán nước tự động ở địa cầu, trên màn hình của máy bán hàng tự động hiển thị những vật phẩm mà cửa hàng bán.
Sau khi cửa hàng được nâng cấp, hạn chế bán ra của một số vật phẩm cũng được thay đổi, nếu như trước kia, mỗi hai mươi ngày mới có thể bán ra một bình Phá Linh đan, vậy thì hiện tại, mỗi người mỗi ngày có thể mua một bình Phá Linh đan, nhưng mỗi ngày chỉ được bán ra tối đa mười bình.
Hạn chế mười ngày mới được bán ra một thanh trường kiếm cũng được thay đổi, mỗi người mỗi ngày có thể mua một thanh trường kiếm, mỗi ngày chỉ được bán ra tối đa mười thanh.
Đan dược Phàm cấp vẫn được bán ra không hạn chế.
Xem xét một vòng, Dương Phong lấy bí cảnh thí luyện ra, đặt ở góc đối diện khu vực nghỉ ngơi.
Một trận ngũ sắc quang mang lóe lên, một cái cột hình trụ cao khoảng một mét hai, rộng ba mươi tư phân phát ra hào quang màu bạc nhàn nhạt xuất hiện, phía trên cột hình trụ là một quả cầu thủy tinh, có kích thước tương đương với đầu người.
Dương Phong tò mò đi đến gần, quan sát kỹ hơn, bốn phía cột trụ được khắc rất nhiều phù văn, nhìn có vẻ rất huyền ảo, phía trên quả cầu thủy tinh bằng phẳng, được khắc bốn chữ - Sơn Lâm Thí Luyện Bí Cảnh-.
- Hệ thống, làm sao mới có thể tiến vào bí cảnh thí luyện?
Dương Phong hiện tại rất muốn vào bí cảnh thí luyện để trải nghiệm, nhưng lại không biết làm sao để vào.
- [Ký chủ, đang truyền tống công năng và cách sử dụng bí cảnh thí luyện, truyền tống xong!]