Thế là y theo bản năng mà lên tiếng, nhưng thanh âm chỉ mới phát ra được một nửa thì bỗng nhiên bị một cái gì đó chặn ngang ở miệng.Tạ Ngọc Ngưng vừa mở to mắt thì thấy, thế nhưng lại là Quý Uyên.
Y vừa định lên tiếng bất mãn thì đã bị Quý Uyên một lần nữa bịt miệng.“Suỵt, đừng phát ra tiếng, bà vú của người đang ở bên ngoài đấy.”Ý thức được điểm này, quả nhiên Tạ Ngọc Ngưng thành thành thật thật ngậm miệng, y nhìn Quý Uyên, muốn mở miệng cự tuyệt thì lại nhớ tới những lời nhục nhã đến heo chó cũng không bằng mà Hoàng Đế đã nói với y… Tạ Ngọc Ngưng yên lặng, cứ như vậy cam chịu.
Lúc bị Quý Uyên ôm lấy, y vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay lên ôm lấy cổ Quý Uyên.Lần đầu tiên y sinh ra ý muốn trả thù Hoàng Đế.Quý Uyên đương nhiên biết Tạ Ngọc Ngưng đang nghĩ gì.
Thấy y cam chịu, anh liền bắt đầu dùng thủ pháp thuần thục, nhanh chóng cởi sạch xiêm y trên người y.Thực mau, hai người đã gần như là trần truồng, bởi vì đề phòng bên ngoài có người nên mỗi một động tác Quý Uyên đều cực kỳ cẩn thận.Quý Uyên mút lấy ngực Tạ Ngọc Ngưng, tay không quên nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng y, một tay lại thì mò xuống giữa hai chân anh, ngón tay chạm phải nước dâm đang chậm rãi chảy xuôi từ trong huyệt nhỏ, dính ướt một mảnh.Trước tiên, anh đẩy vào một ngón tay, chậm rãi ở bên trong huyệt nhỏ thọc vào rút ra.
Tạ Ngọc Ngưng ôm lấy anh, không nhịn được mà siết lấy ngón tay anh.“Đừng sợ.” Quý Uyên nhỏ giọng trấn an bên tai Tạ Ngọc Ngưng, anh há mồm ngậm lấy vành tai y, khiến Tạ Ngọc Ngưng hơi hơi run rẩy, cứ thế mà mềm cả người.Thừa dịp y thả lỏng, Quý Uyên đỡ lấy côn thịt của mình, không ngừng cọ sát qua lại trên miệng huyệt.
Chờ đến khi côn thịt đã được dâm dịch tẩm ướt, liền bắt đầu chậm rãi cắm vào bên trong.Tạ Ngọc Ngưng hé miệng, tựa hồ như muốn kêu ra tiếng, trên trán y lúc nãy cũng đã bởi vì đau đớn mà túa đầy mồ hôi lạnh.“Đừng sợ, đừng sợ,” Quý Uyên tạm thời dừng lại, vuốt ve đùi của Tạ Ngọc Ngưng, cúi đầu hôn lên bờ môi y, chờ đến khi cảm nhận được thân thể y đã thả lỏng, anh mới hơi chút dùng sức nhẹ nhàng thúc lên, để côn thịt xuyên qua tầng màng mỏng manh kia, lập tức đi vào một nửa.“Ưm…” Tạ Ngọc Ngưng đau đến nổi không nhìn được mà chảy nước mắt, những vẫn cố kiềm nén để không kêu ra tiếng.Cảm nhận được sự kháng cự của y, Quý Uyên dịu dàng ôm lấy y, một tay xoa nắm đầu vú mẩn cảm, một tay khác vuốt ve nhuỵ hoa nơi cửa huyệt, chờ Tạ Ngọc Ngưng hoà hoãn lại mới bắt đầu cuộc chơi..