Trương Nhược Thủy đứng như vậy ở trước kệ sách, hình ảnh đó thế nhưng trông rất có cảm giác nghệ thuật, cực kỳ giống một bức tranh sơn dầu có giá trị liên thành.Quý Uyên rất muốn cứ thế ăn luôn Trương Nhược Thủy, có điều hiện tại hiển nhiên còn có chuyện khác càng quan trọng hơn mà anh phải làm.
Hệ thống nhắc nhở anh, nguyên nhân quan trọng nhất tạo thành bi kịch của Trương Nhược Thủy đã bắt đầu diễn ra rồi.
Con trai của y hiện đã bị gã đàn ông cặn bã kia bán đi, rất nhanh đứa bé mười bốn tuổi đấy sẽ bị xem như một món đồ chơi mà bị bán qua tay.Trong nguyên tác, sau khi đứa bé này bị một tên biến thái mua về, không đến hai ngày đã bị gã ta chơi đùa đến chết.Đứa bé này có thể nói là nhân tố mấu chốt, là người cực kỳ quan trọng với Trương Nhược Thủy.
Có thể nói, anh có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không đều phụ thuộc rất nhiều vào đứa bé này.
Thế nên, vì ngăn cản bi kịch phát sinh, anh cần phải cứu được đứa bé này.Quý Uyên đột nhiên đứng dậy, Trương Nhược Thủy bị dọa đến lui ra sau hơn nửa bước, ánh mắt y nhìn anh có vài phần kinh hoàng.Quý Uyên cởi áo khoác tây trang trên người ra, đi đến trước mặt y, thay y phủ lên người rồi sau đó nhéo một cái không nhẹ không nặng trên mông y.
Anh cúi đầu nói bên tai Trương Nhược Thủy: “Tôi rất vừa lòng với cơ thể em, em vào phòng nghỉ của tôi tắm rửa sạch sẽ, sau đó ở trên giường dẩu mông chờ tôi.
Tôi phải đi xử lý vài chuyện trước đã, chờ tôi về, được chứ?”“…Được.” Trương Nhược Thủy sợ hãi mà nhìn anh, tim đập dồn dập, tay y gắt gao che lại chỗ kỳ dị trên cơ thể mình, trong lòng vẫn kinh nghi, không biết thân thể kỳ quái của mình đã bị anh phát hiện chưa.Quý Uyên không chờ y trả lời đã lập tức rời đi, buổi bán đấu giá bên kia sắp bắt đầu rồi.Chờ anh đi khỏi, Trương Nhược Thủy đứng tại chỗ miên man suy nghĩ một hồi lâu.
Y không biết vị Quý tổng này rốt cuộc có nói thật không, hay chỉ là đang trêu chọc y thôi.Cuối cùng Trương Nhược Thủy tự trấn an mình, dù sao y cũng chẳng có gì cả, không bằng liều một lần thử xem..