Trên đài, người chủ trì đang nói: “50 vạn, nếu không có ai đưa giá cao hơn thì sủng vật này sẽ thuộc về vị khách số 58.”Người chủ trì đang muốn giải quyết dứt khoát thì thấy Quý Uyên vừa ngồi xuống đã giơ lên thẻ bài: “Một trăm vạn.”Người khách số 58 kia vốn dĩ có chút bất mãn, đang muốn tiếp tục tranh giành thì được người ngồi bên cạnh nhắc nhở, làm gã nhớ ra, chỗ ngồi càng ở trước thì địa vị của người đó càng cao, càng là nhân vật không thể đắc tội được.
Người nhà họ Quý ngồi ở hàng ghế đầu tiên hiển nhiên là người mà gã không thể động vào rồi, thế là gã đành phải thôi.Sau khi đấu giá thành công, vì không để người khác nhìn ra mục đích hôm nay mình tới đây, thế nên anh phải nhẫn nại mà ngồi thêm một chốc mới rời đi.
Đi gặp đứa bé mà anh mới vừa mua được.Ban tổ chức đưa lồng sắt chứa người đến chỗ anh, cũng dặn dò anh rất nhiều điều cần lưu ý.“Sủng vật này trên eo đã được đóng dấu biểu tượng của ngài.
Từ hôm nay trở đi, ngài chính là chủ nhân cả đời của nó.
Không thể không nói, con mắt của Quý tiên sinh thật tốt, đây là một thằng bé song tính vẫn còn non, huyệt trước huyệt sau đều sạch sẽ, chỉ là… Có chút dã tính khó thuần, lúc ngài dạy dỗ nó nhất định phải cẩn thận, đừng chủ quan để món đồ chơi này làm ngài bị thương.
Nó đã được chúng tôi cho sử dụng một loại thuốc đặc biệt, trong vòng năm tiếng đồng hồ sau, cả người nó sẽ bị mất sức, ngài có thể tùy ý xử trí.”“Biết rồi.” Quý Uyên không quá để tâm đến lời của người bên ban tổ chức mà khua khua tay ra hiệu cho anh ta rời đi.
Chờ cửa đóng lại, tầm mắt anh nhìn về phía lồng sắt, vừa lúc bắt gặp ánh mắt thù hận của Trương Lam – lúc này vẫn đang bị nhốt trong lồng.Quý Uyên cũng không có bị cậu dọa sợ mà ngược lại, anh cứ thế thong thả cầm chìa khóa trong tay mở cửa lồng sắt, cởi xích sắt buộc trên cổ và tứ chi của cậu ra.Sự thù hận trong ánh mắt Trương Lam nhìn anh càng lúc càng sâu đậm, đồng thời trong mắt cậu còn mang theo sự hoảng sợ phù hợp với tuổi..