Quý Uyên không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một màn này, anh hơi buồn cười nên đi qua vỗ một cái lên mông y.
Thấy Trương Nhược Thủy vậy mà vẫn không tỉnh, bèn đến ngồi xuống bên cạnh y.
Quý Uyên giơ tay vuốt lại mái tóc rối của Trương Nhược Thủy thì thấy dưới mắt y là một quầng thâm xanh đen, nhìn ra được là đã mấy ngày không có một giấc ngủ ngon nào rồi.
Anh cũng không nỡ phá vỡ giấc ngủ ngon lành và khuôn mặt nhìn có vẻ an tâm này của y, chỉ đưa tay bế người để vào trong chăn, rồi sau đó lại cầm lấy di động, xử lý những công việc tồn đọng của công ty.May mắn là có hệ thống giúp đỡ, bằng không thì anh cũng không biết mình nên làm gì cho phải với mấy thứ có chút xa lạ này.Thỉnh thoảng Quý Uyên lại nghiêng đầu nhìn qua Trương Nhược Thủy đang nằm bên cạnh.
Anh phát hiện người này khi ngủ cực kỳ an phận, cả người rất cẩn thận mà cuộn tròn ở trong một góc trên cái giường lớn, không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.Sau khi xử lý xong công việc, anh liền nằm xuống bên cạnh y, dùng đầu ngón tay chơi đùa mái tóc mềm mại của Trương Nhược Thủy.Trương Nhược Thủy vừa mở mắt, còn chưa kịp nhớ ra đây là chỗ nào thì đã nhìn thấy Quý tổng đang cầm lấy tóc y bện bím tóc.
Bắt gặp ánh mắt của y, Quý Uyên tự nhiên như không mà thả bím tóc của y xuống, lên tiếng hỏi: “Tỉnh rồi?”Trương Nhược Thủy tức khắc nhớ tới mình đang ở đâu, định làm gì.
Y thấp thỏm lo âu mà ngồi thẳng lên: “Quý… Quý tổng… Ngài đã trở lại? Xin, xin lỗi, tôi lỡ ngủ mất, thật sự là rất xin lỗi… Tôi…”Nhìn y còn định tiếp tục xin lỗi không ngừng, Quý Uyên giơ tay, dùng ngón cái vuốt ve bờ môi y, nhìn y không nói lời nào.Dần dần Trương Nhược Thủy cũng không nói tiếp nữa, hai người nhìn nhau trong chốc lát.
Bỗng y giật mình, thất thố dời đi tầm mắt, ngón tay bắt lấy khăn trải giường dưới người, trong lúc nhất thời thế nhưng không biết nên nói gì cho phai.“Quý tổng… Tôi… Thật sự rất cần tiền.”Quý Uyên không nói gì, vươn tay tháo cái bím tóc anh vừa bện lúc nãy, rồi lại xoa vuốt mái tóc của Trương Nhược Thủy: “Có thể nói nguyên nhân cho tôi nghe được không?”.