Hệ Thống Cứu Vớt Những Người Vợ Song Tính Bi Thảm


Quý Uyên vươn tay vuốt ve khuôn mặt y: “Thân thể của người, nhất định là rất đẹp.”Tạ Ngọc Ngưng đẩy anh ra một phen, nắm lấy chăn che ở trước ngực mình: “Đồ lưu manh, cút đi!”Quý Uyên đứng lên đi ra ngoài, lúc đi qua mành, anh quay đầu lại: “Đây có tính là ta đã nắm được nhược điểm của người không, Nương Nương?”Tạ Ngọc Ngưng vừa nghe thấy giọng điệu của anh, nháy mắt liền nghĩ đến bí mật thân thể của mình có khả năng sẽ bị anh nói ra, tức khắc trở nên luống cuống: “Ngươi… Ngươi muốn thế nào mới không nói ra ngoài?”Quý Uyên vốn tưởng cùng y trao đổi bí mật với nhau, kết quả là thấy bộ dạng mặc người xâu xé này của y thì đột nhiên quyết định thay đổi chủ ý.

Anh quay trở lại trước giường, nâng tay lên, dùng đầu lưỡi liếm liếm ngón tay cái, ra vẻ vô lại: “Ta nói rồi mà, ta thích Nương Nương, cũng thích cả thân thể của người nữa.


Muốn ta giữ kín bí mật này cũng được thôi, chỉ cần mỗi đêm Nương Nương lại cùng ta chơi trò chơi một canh giờ là được, thế nào?”“Trò chơi… gì cơ?”“Ta muốn chạm vào thân thể người.

Đừng sợ, dù sao thì ta đã là một thái giám, cũng không có cách nào thực sự ra tay làm chuyện gì với người, đúng không nào?”Mới là lạ!Tạ Ngọc Ngưng có chút do dự.Quý Uyên không ngừng cố gắng: “Nếu Nương Nương không muốn thì thôi vậy.


Nhưng ngày mai sẽ có bao nhiêu người sẽ biết được bí mật này thì ta không dám bảo đảm đâu.” Nói đoạn, anh quay người làm bộ đi ra ngoài.

Tạ Ngọc Ngưng sợ bí mật của mình bị bại lộ sẽ khiến cho gia tộc hổ thẹn, chỉ đành khó thở mà gọi anh lại: “Ngươi từ từ đã!”Trong lòng y tràn ngập phẫn nộ xen lẫn thẹn thùng, lại cảm thấy có chút bi ai, nhưng nghĩ đến bộ dạng Hoàng Đế cố ý mặc cho người khác đẩy mình xuống nước hôm đó, bỗng nhiên tâm y chết lặng.Còn không phải chỉ là bị một tên thái giám đùa bỡn hay sao? Đây đã là gì, y đến cái chết còn không sợ, chẳng lẽ còn để ý đến những chuyện ngoài thân này ư.Ánh mắt Tạ Ngọc Ngưng trở nên ảm đạm, y nhìn Quý Uyên, mang theo tâm tình buông xuôi mà nói: “Ta đáp ứng ngươi, cũng hy vọng ngươi đừng nuốt lời.”Nhìn bộ dáng này của y, Quý Uyên chậc một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh y, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt y: “Đừng khổ sở như vậy, khiến ta nhìn mà đau lòng.”“Dối trá!” Tạ Ngọc Ngưng trừng mắt với anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận