Nhìn thấy con gái mình trở về nhà, ông bà Phương vẻ mặt không giấu nổi vui mừng chạy lại ôm lấy cô hỏi han.
" Ôi cái con bé ham chơi này! Rốt cuộc con đã đi đâu mà để cho mọi người phải lo lắng như vậy chứ? ".
Bà Phương giọng nói vừa xúc động vừa nghẹn ngào lên tiếng như đang trách khứ, lại không nỡ nói nặng lời với con gái.
Ông Phương ở bên cạnh thấy vậy liền nhắc khéo vợ mình.
" Mình à, đừng trách con nữa.
Nó về đã là tốt lắm rồi.
Mấy chuyện khác từ từ rồi mình nói cũng được ".
Ông Phương là người hiền hậu, lại luôn chiều vợ con.
Trong kí ức của nguyên chủ thì hai người họ đều là những bậc cha mẹ yêu chiều con gái.
Trường Lạc lần đầu cảm nhận được hơi ấm từ người thân.
Cô không khỏi xúc động, khóe mắt khẽ cay, cảm động đến mức bật khóc gọi một tiếng.
" Cha! Mẹ! Con gái trở về rồi! ".
" Trở về là tốt rồi! Tốt rồi! ".
Ông Phương mỉm cười gật đầu với cô.
Trần Gia Khương đưa cô trở về nhà giờ cũng đã đứng ở phía sau gia đình ba người.
Anh ta tiến lên một bước, lịch sự mà thấp giọng nói với cha mẹ cô.
" Bác trai, bác gái! Con biết là hai người thấy Lan Nhi trở về tâm trạng đang rất xúc động.
Nhưng con còn có chuyện quan trọng muốn nói cho hai bác biết ".
Cả ba người ông Phương, bà Phương cùng Trường Lạc đều quay ra nhìn về phía người đàn ông lịch lãm phía ngoài cửa.
Ông Phương khẽ đưa mắt nhìn bà Phương với vẻ hoài nghi.
Một lát sau, khi tất cả đã ngồi hết trong phòng khách, Trần Gia Khương liền thuật lại lí do mà Phương Lan Nhi biến mất ngay trong ngày đính hôn.
Ông bà Phương sau khi nghe được những chuyện này liền rất sốc.
Bọn họ đem tròng mắt đỏ hoe nhìn về phía con gái đang ngồi mà trong lòng nổi lên không biết bao nhiêu là đau xót.
" Bọn ác ôn nào lại lỡ lòng bắt con gái cưng của mẹ đi như vậy! ".
Bà Phương nghẹn ngào lên tiếng.
Ông Phương ở bên cạnh lại có vẻ giữ được nét bình tĩnh hơn, quay ra hỏi Trần Gia Khương và Trường Lạc.
" Có biết bọn chúng là ai không? Động cơ là gì? Hừ! Dám bắt cóc con gái nhà họ Phương ta, gan cũng lớn lắm! ".
Trường Lạc thấy thái độ nghiêm trọng của ông thì không khỏi cảm thấy buồn cười trong lòng.
Người nhà Phương Lan Nhi đúng là rất tốt với cô ấy.
Cô sẽ thay Phương Lan Nhi đối tốt với cha mẹ cô ấy.
" Con cũng không rõ đám người đó là ai nữa.
Con chỉ nhớ là đã nghe thấy bọn chúng nói với nhau là nhận tiền của ai đó muốn giết con ".
Trường Lạc cực kì thông minh.
Cô nói như vậy sẽ dễ dàng cho bọn họ tìm ra manh mối nhanh chóng hơn.
Vì nghe tin cô bị bắt cóc, còn là thiên kim hào môn giàu có, đám điều tra viên sẽ chỉ kết luận là cô bị bắt cóc với mục đích tống tiền nhà họ Phương.
Nhưng nếu như bọn bắt cóc được nhận tiền từ một người khác để giết cô, vậy có thể thu hẹp động cơ đối tượng tình nghi.
[ Kí chủ, cô thật ranh ma! ].
Hệ thống không nhịn được nhảy ra cảm thán một câu.
Lại chỉ thấy Trường Lạc khẽ câu môi, tự luyến mà nói với nó.
" Không cần ngươi phải khen, ta cũng biết là ta thông minh mà ".
Hệ thống: "..."
Nữ nhân này sao có thể tự luyến cấp độ nặng như vậy.
Giọng nói khàn khàn cùng đảm bảo của Trần Gia Khương đột nhiên vang lên.
" Hai bác yên tâm.
Con nhất định sẽ cho người điều tra làm rõ.
Sẽ không để mấy kẻ kia có cơ hội làm hại cô ấy một lần nào nữa ".
Nghe được lời này của anh ta, cả hai ông bà đều khẽ đưa mắt nhìn nhau mỉm cười, xem như hài lòng với cậu con rể tương lai này.
...
Đến tầm chiều, Trần Gia Khương mang theo tâm trạng vui vẻ đến nhà họ Phương đón Trường Lạc đi tới biệt thự Trần gia chơi.
Tuy là trong lòng thực không muốn cùng nam chính này ở chung chỗ nhưng lại nghĩ đến khả năng cao có thể gặp được nữ chính ở nhà anh ta, Trường Lạc liền vui vẻ đồng ý.
cô mặc một bộ trễ vai lam nhạt váy dài qua đầu gối, thiết kế nổi tiếng lại trông rất thanh lịch, không quá cầu kì nhưng lại rất thu hút.
Váy bó sát càng tôn lên từng đường cong mềm mại cơ thể cô.
Nhìn bản thân ở trong gương, Trường Lạc khẽ gật đầu tự dành lời khen cho cơ thể này.
" Ừm! Thân hình này rất được nha! Rất quyến rũ! ".
Cô chào tạm biệt ba mẹ, lên xe của Trần Gia Khương đi thẳng đến biệt thự nhà họ Trần.
Vừa vào đến trong phòng khách, đập vào mắt cô chính là cảnh tượng một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên ăn vận sang trọng đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, phía đối diện bọn họ còn có một cô gái trẻ trung, khuôn mặt được xem là thanh tú, mặc bộ váy trắng tinh khiết, mái tóc hơi xoăn nâu ngang lưng đang mỉm cười vui vẻ.
Nhìn tình huống thì có vẻ như bọn họ đang có một cuộc nói chuyện rất vui vẻ.
Lý Ái Ninh lúc này vẫn còn đang ngồi đưa lưng ra phía Trường Lạc, tất nhiên còn chưa nhìn thấy cô.
Chỉ là ba mẹ Trần Gia Khương thì đã nhìn thấy con trai bọn họ và con gái nhà họ Phương cùng nhau bước vào, cả hai không khỏi kinh ngạc mà đứng lên.
" Gia Khương! Còn có...Lan Nhi! ".
Giọng nói ngạc nhiên của bà Trần vang lên, lập tức kích thích đến Lý Ái Ninh còn đang ngồi một bên.
Vừa nghe thấy tên cô, Lý Ái Ninh ngay tức khắc chỉ cảm thấy kinh hãi, vẻ mặt tái mép, không tin vào tai mình mà quay ngoắt đầu.
Đập vào mắt cô ta chính là hình dáng quen thuộc của nữ nhân xinh đẹp kia.
Không! Không thể nào!...Rõ ràng cô ta đã cho người trừ khử cô ta.
Tại sao Phương Lan Nhi còn có thể bình an trở về chứ?
" Bác trai! Bác gái! ".
Trường Lạc hơi mỉm cười, cúi đầu chào hỏi lễ phép với ba mẹ Trần Gia Khương, lại như vô tình liếc đến chỗ Lý Ái Ninh, giả bộ ngạc nhiên lên tiếng.
" A! Ái Ninh cậu cũng ở đây sao? ".
Lý Ái Ninh còn chưa hết bàng hoàng.
Lúc này sắc mặt cô ta cực kì kém.
Cả gương mặt trở nên trắng bệch.
Cả người cứng đờ vài giây, nghe thấy Trường Lạc nói mình, cô ta mới giật mình, định thần lại mà gượng cười trả lời.
" À...ừm.
Mình cũng tới thăm hai bác ".
Thấy cô ta dáng vẻ rõ ràng là đang run sợ, còn cố tỏ ra bản thân mình bình tĩnh.
Trường Lạc thật cảm khái cái bộ mặt giả bộ ngây thơ bạch liên hoa này.
Ba mẹ Trần Gia Khương bất giác nghe thấy Trường Lạc nhắc đến Lý Ái Ninh cũng đến chơi, cả hai giống như cảm thấy chột dạ.
Mà tất cả biểu tình của bọn họ đều trọn vẹn thu vào tầm mắt của Trần Gia Khương.
Trần Gia Khương rất nhanh liền nhìn ra, ba mẹ anh ta chính là nghĩ cô thiên kim nhà họ Phương lâu như vậy vẫn chưa có tin tức gì, trong lòng liền nghĩ cần tìm cho con trai một mối nhân duyên khác.
Chính là không phải sợ Lan Nhi thật sự không quay về, bọn họ sẽ không thể liên hôn gia tộc hay sao.
Tất cả chung quy lại cũng chỉ vì lợi ích gia tộc.
Nghĩ như vậy, Trần Gia Khương không khỏi cảm thấy thất vọng về Lý Ái Ninh.
Bởi vì anh ta biết, là tự Lý Ái Ninh tìm đến, tranh thủ lấy lòng ba mẹ anh.
Thì ra, Lý Ái Ninh vẻ ngoài đơn thuần lại cũng có cái tâm cơ này!
Thật khiến anh ta quá thất vọng!
Còn có, hình như vừa rồi anh ta thoáng trông thấy nét mặt Lý Ái Ninh không được tự nhiên.
Lại còn tái xanh, biểu hiện này như đang sợ hãi điều gì.
Thật làm cho anh ta không khỏi nổi lên nghi ngờ trong lòng.
Trần Gia Khương kéo Trường Lạc đi ăn điểm tâm, trò chuyện, ngắm cảnh trên tầng.
Tiện thể gia tăng tình cảm giữa hai người
Cùng lúc này, Lý Ái Ninh vừa mới vào nhà vệ sinh rửa tay xong.
Vừa đi ra liền nghe thấy giọng nói của hai người ở phòng khách.
Cô ta núp sau bức tường nghe thấy ông bà Trần nói chuyện với nhau.
" Anh nói xem, con bé Lan Nhi sao lại đột ngột biến mất rồi lại đột nhiên trở về như vậy? ".
Bà Trần vẻ mặt thoáng mơ hồ không rõ quay sang hỏi chồng.
Ông Trần vốn không có hứng thú để tâm đến mấy chuyện này.
Cái ông ta muốn đơn giản chỉ là một người con dâu con nhà hào môn thế gia liên hôn đem lại lợi ích gia tộc cho ông mà thôi.
" Haizz, mình để tâm đến chuyện đó làm gì.
Quan trọng là bâu giờ con bé đó đã trở về.
Vậy là tốt rồi còn gì.
Vốn dĩ nghĩ nó sẽ không trở về, còn định để Gia Khương lấy Lý Ái Ninh.
Tuy Lý thị không có sức ảnh hưởng lớn như Phương thị, nhưng cũng là một tập đoàn danh tiếng trong giới.
Mà thôi! Không nhắc chuyện này nữa ".
Thấy ông Trần không muốn nói thêm về vấn đề này, bà Trần cũng đồng tình gật đầu.
" Anh nói đúng.
Như bây giờ là tốt nhất.
Em cũng rất thích con bé Lan Nhi.
Nó làm con dâu em là hợp lí nhất ".
Lý Ái Ninh đứng ở một góc nghe được bọn họ bàn tính sau lưng mình, cô ta không khỏi căm tức, móng tay sớm đã bấu chặt vào da thịt.
Khuôn mặt thanh tú giờ phút này có chút vặn vẹo.
Chỉ thấy trong ánh mắt cô ta hiện lên tia căm ghét, đố kỵ tràn ngập.
" Phương Lan Nhia! Tại sao cô còn quay trở về chứ! " .