Trường Lạc ung dung đi vào thư phòng của ông Phương.
Nhân lúc ông bà Phương vắng mặt liền mở ngăn tủ lục tìm trong phòng, lấy đi sổ hộ khẩu.
Hệ thống thấy cô thản nhiên như không, nó trong không gian nhịn không được ôm bụng cười khúc khích mà cất tiếng.
[ Kí chủ, cô đây là đang làm trò lén lút đi đăng kí kết hôn đấy à! ].
Trường Lạc điềm tĩnh một cách lạ thường, nhàn nhạt trả lời nó.
" Ai nói là lén lút.
Chẳng qua là ta không thấy có ai ở nhà mà thôi.
Cũng không tính là vụng trộm ".
Hệ thống nó cũng phải bó tay, cạn lời với lí lẽ bào chữa này của kí chủ nó.
Nửa tiếng sau, Trường Lạc đã mang theo sổ hộ khẩu có mặt tại cục dân chính.
Nhìn thấy người đàn ông mặc vest đen đang đứng gác chân trên con Rolls royce hắc mã, Trường Lạc nhanh chóng đi lại gần chỗ anh.
Dương cằm nhếch môi cười rạng rỡ.
" Sao nào? Nhanh như vậy đã không chịu được muốn cưới em về? ".
Lê Hạo Thành khẽ nghiêng đầu, khóe miệng hơi cong lên, lại không hề che giấu cảm xúc hạnh phúc lúc này.
" Đúng vậy.
Chính là không chịu được thêm một ngày nào.Vậy...em có đồng ý không? ".
Lê Hạo Thành cất giọng như đang hỏi dù cho trong lòng đã chắc chắn câu trả lời đến tám phần.
Chỉ thấy Trường Lạc tươi cười lộ rõ, hiện ra hai má núm đồng tiền xinh xắn, giơ lên cuốn sổ hộ khẩu trên tay mình mà lắc lắc, còn không quên nhún vai một cái.
Hai người từ lúc bước vào cục dân chính đến lúc đi ra đều rất nhanh gọn.
Chỉ trong phút chốc, hai người đã chính thức là vợ chồng của nhau.
Chỉ còn thiếu một đám cưới thập kỉ nữa thôi.
Hai người sóng vai nhau, tay đan tay bước đi khiến không ít người phải ngoảnh đầu lại nhìn không rời mắt.
Bọn họ chỉ có thể thầm cảm thán cặp đôi trai tài gái sắc xuất hiện này, thật sự xứng đôi vô cùng.
Giống như hai người sinh ra đã có tướng phu thê, định sẵn là của nhau vậy.
Lê Hạo Thành lái xe chở Trường Lạc trở về biệt thự Phương gia.
Lần này anh muốn chính thức gặp mặt ra mắt ba mẹ vợ.
Anh dắt tay cô không ngại công khai thể hiện tình cảm mà đem cô đi đến trước mặt ông bà Phương.
" Ba mẹ vợ.
Xin chào! ".
Ông Phương, bà Phương đều đang ngồi ở trong phòng khách.
Vừa nhìn thấy cái tình huống khó đỡ trước mắt này thật sự khiến cho bọn họ không kịp loát nổi.
Nhìn người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn khí chất đến nhà mình, lại nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, cả hai ông bà đều đưa mắt nhìn nhau chớp chớp mấy cái.
Không hẹn mà cùng lên tiếng.
" Hai đứa rốt cuộc là đã tiến triển đến đâu rồi? ".
Lê Hạo Thành trước lời tra hỏi của ba mẹ vợ, anh rất bình thản đáp lại.
" Đã đăng kí kết hôn ".
Hai phụ huynh cùng lúc bày ra vẻ mặt há hốc, kinh ngạc như nhận phải một tin gì rất sốc vậy.
" Hai đứa...đã...đã đi đăng kí k.ế.t..h.ô.n sao? ".
Ông Phương giọng nói ngập ngừng, trợn ngược mắt liếc nhìn đôi trẻ đang nắm tay công khai quan hệ trước mặt mình và vợ.
Bà Phương thì hơi đờ người ra một chút, xong liền phấn khích mà đứng bật dậy, đi đến cầm tay hai đứa nhỏ đặt chéo lên nhau, giọng nói thể hiện tâm trạng của bà đang rất vui.
" Hai cái đứa này! Thật đúng là tạo bất ngờ cho cha mẹ! Nào, nào con rể.
Mau ngồi xuống, đều đã là người một nhà, không cần phải ngại ".
Ông Phương còn chưa hết sửng sốt, quay đầu liền thấy vợ mình niềm nở đối với người con rể này còn đối đãi nhiệt tình thân thiết, nhất thời ông không kịp phản ứng, mặt cứ đờ ra tại chỗ.
Trường Lạc nhìn cảnh tượng này, nhịn không được buồn cười.
Quay sang lại thấy người đàn ông anh tuấn cũng đang nhìn mình mỉm cười.
...
Lê Hạo Thành rất nhanh liền chiếm được cảm tình của ba mẹ vợ.
Bây giờ anh chỉ còn chờ thời khắc nhìn thấy người con gái mình yêu khoác lên mình bộ váy cưới bước vào lễ đường mà thôi.
Nghĩ đến giây phút đó, trái tim anh không khỏi nhộn nhịp lên.Tim đập cũng nhanh hơn lúc bình thường.
Anh xác định người con gái này chính là người duy nhất trong thế giới này đem lại cho anh cái cảm giác lạ thường, đặc biệt này.
Cũng chỉ có cô là người để anh nguyện dùng cả đời này để ở bên cạnh, che chở, bảo vệ, thậm chí là dung túng cho cô vô điều kiện.
Hai người sánh vai cùng bước đi trên vỉa hè.
Ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống in lên bóng hai người đang yêu nhau.
Trường Lạc bất giác chú ý đến cái bóng của hai người in dưới đường.
Thân ảnh của cả hai đan xen vào nhau, tuy hai mà một.
Giống như hai người hòa quyện vào nhau, tâm linh tương thông vậy.
Cô không khỏi cảm thấy thích thú, quay lại nhìn Lê Hạo Thành mà cười ngây ngốc.
" Thành, em yêu anh! ".
Lê Hạo Thành cũng quay ra nhìn cô, cô nở nụ cười tỏa sáng lung linh dưới nắng, làm cho anh không khỏi say mê ngây ngẩn trước vẻ đẹp của cô.
Lê Hạo Thành không nhịn được cúi xuống đặt lên trên vầng trán trơn bóng của cô một nụ hôn.
Khóe môi cong lên thỏa mãn mà cất giọng trầm ấm, mị hoặc.
" Em là người phụ nữ của anh! Anh sẽ bảo hộ cho em cả đời này ".
Không phải là câu nói " anh cũng yêu em " như những người khác.
Chỉ đơn giản là anh muốn bảo hộ cô cả đời.
Mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì, thời gian có trôi qua nhanh đến mức khiến cho hai người đều già đi, anh vẫn sẽ chỉ yêu mình cô.
Trọn đời trọn kiếp ở bên nhau!
Trong lúc hai người bốn mắt nhìn nhau, biểu đạt tâm ý của nhau thì đột nhiên một bàn tay to khỏe của người nào đó bất ngờ bắt lấy cánh tay Trường Lạc.
Trường Lạc và Lê Hạo Thành cùng lúc quay ra liền phát hiện là Trần Gia Khương.
Dáng vẻ của anh ta bây giờ gặp so với mấy hôm trước có thể nói là thập phần tiều tụy.
Anh ta kích động vồ lấy cô mà lên tiếng, cảm xúc mãnh liệt.
" Lan Nhi, em...em cho anh một cơ hội có được không? Anh chỉ...!".
Trường Lạc không muốn lãng phí thời gian với anh ta, cô trực tiếp ngắt lời cũng không muốn cho anh ta có cơ hội giải thích.
" Này anh, đề nghị anh buông tay ra khỏi tôi.
Giữa tôi và anh không còn gì để nói với nhau hết.
Hơn nữa hiện tại tôi cũng đã kết hôn rồi.
Anh ấy, là chồng của tôi ".
Cô vừa nói vừa quay sang khoác lấy tay Lê Hạo Thành mà làm ra động tác thân mật.
Lê Hạo Thành khi nãy thấy người đàn ông này tự dưng xuất hiện, còn đụng vào người cô, điều này thực khiến cho anh rất không thoải mái mà nhăn mày khó chịu.
Nhưng bây giờ thấy cô đánh dấu chủ quyền thế này, con không ngại công khai anh là chồng cô trước mặt người yêu cũ, nội tâm Lê Hạo Thành không biết có bao nhiêu là vui sướng.
Anh hơi mỉm cười nhìn cô, trong mắt đều là sủng nịnh.
" Kh..không! Anh không tin! Hai người....!".
Trần Gia Khương vẫn nhất mực muốn cứu vãn mối quan hệ này.
Anh ta không thể mất đi cô được.
Phương Lan Nhi là người phụ nữ mà anh ta yêu, anh ta không thể sống thiếu cô.
Có điều, bây giờ anh ta mới chịu nhìn nhận vấn đề có phải là đã quá muộn rồi hay không?
Trường Lạc mặc kệ anh ta khựng lại tại chỗ, kéo tay Lê Hạo Thành cùng mình rời đi.
Chỉ là khi hai người đi ra đến rìa đường, từ đằng xa bất ngờ có một chiếc ô tô với tốc độ nhanh đang tiến thẳng về phía của đôi nam nữ.
[ Kí chủ, cảnh báo! Cảnh báo! Nữ chính hắc hóa đang tính ám sát cô kìa.
Cô ta đang lái xe định tông chết cô đó! ].
Trường Lạc vừa nghe được hệ thống cảnh báo mình, theo phản xạ nhanh nhẹn kéo Lê Hạo Thành cùng người mình cả hai đổ ngã lên vỉa hè.
Cùng lúc chiếc xe kia phóng tới, thành công tránh được việc bị Lý Ái Ninh kia tông trúng.
" Hệ thống, ta muốn cảnh sát nhanh chóng có mặt bắt lấy cô ta, không để cho cô ta trốn thoát.
Có trong khả năng của ngươi làm được không? ".
Trường Lạc trong đầu có dự tính, liền hỏi dò hệ thống.
Hệ thống cũng rất nhanh hồi đáp.
[ Không thành vấn đề ].
Lý Ái Ninh ý định tông xe không thành, vì tốc độ quá nhanh mà phải phanh gấp, đầu theo quán tính nghiêng về phía trước khiến cho trán đập vào tay lái.
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn, hai tay còn đang run rẩy.
Chính là bởi lần đầu tự mình đi hại người.
Ngay khi cô ta còn chưa kịp định thần lại hành vi vừa rồi, trong lúc thất thần thoáng nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ phía sau.
Lý Ái Ninh bị làm cho giật mình, qua gương chiếu hậu nhìn lại liền thấy cảnh sát đang đến, cô ta không khỏi hốt hoảng, sợ hãi mà bắt đầu luống cuống đạp phanh xe hòng bỏ chạy.
Chỉ là cảnh sát đã nhanh chân hơn một bước lái xe chặn trước xe của cô ta.
" Mời cô bước xuống xe.
Hành phi phóng nhanh vượt ẩu của cô vừa rồi lại giống như có ý định đâm người đi đường.
Chúng tôi cần cô hợp tác về đồn một chuyến ".
Một viên cảnh sát thông qua cửa sổ xe của Lý Ái Ninh mà nói với cô ta.
Lý Ái Ninh có thể là do quá sợ hãi, sắc mặt tái xanh, tay chân run rẩy liên tục lắc đầu.
" Không! Không phải tôi! ".
Thấy cô ta mãi không chịu xuống xe, cảnh sát buộc phải động tay lôi cô ta từ trong xe ra.
Vừa rồi Trần Gia Khương đứng cách đó không xa đều đã trông thấy toàn bộ sự việc.
Anh ta nhìn rõ người lái xe là cố tình nhắm vào chỗ Phương Lan Nhi đang đứng cùng Lê Hạo Thành mà lao tới.
Vẻ mặt hung tợn của người ngồi trên xe lúc đó anh ta nhìn rõ hơn ai hết.
Chỉ là anh ta không ngờ, người muốn hại Lan Nhi lại là người bạn tốt của cô ấy Lý Ái Ninh.
Ngộ ra điều này, Trần Gia Khương vẻ mặt đờ đẫn đứng dại tại chỗ.
Mà Trường Lạc bên này đã được Lê Hạo Thành đỡ dậy.
Cả hai người cùng lúc hướng mắt nhìn ra chỗ cô gái đang bị hai viên cảnh sát bắt giữ.
Lê Hạo Thành tiến lên mấy bước, nói với hai viên cảnh sát kia.
" Đề nghị các anh xem xét kĩ tội danh của cô gái này.
Vừa rồi các anh cũng chứng kiến rồi đó, suýt chút nữa thì vợ của tôi đã bị tông trúng.
Lê thiếu tôi không hi vọng người phạm tội được thả tự do ngoài vòng pháp luật đâu ".
Hai vị cảnh sát kia nghe đến Lê thiếu liền nghĩ ngay đến tập đoàn Lê thị nổi danh khó chọc giận.
Bọn họ không hẹn mà gật đầu răm rắp, trả lời.
" Anh yên tâm.
Chúng tôi sẽ điều tra thật kĩ chuyện này ".
Tưởng chừng như mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp thì ngay lúc này, một con dao sắc nhọn đâm từ phía sau lưng Trường Lạc đâm tới, cắm thẳng vào một bên thắt lưng của cô.
Trường Lạc kinh hãi hơi quay đầu lại, kết quả liền nhìn thấy gương mặt quỷ dị lại có chút quen thuộc.
Cô đã tính toán rất kĩ để tránh được bản thân bị thương tổn.
Nhưng nào có nghĩ đến bản thân tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.
Đằng trước vừa thoát được một Lý Ái Ninh bất chấp mọi thứ vì tình, đằng sau lại gặp ngay một Tuyết Anh hóa điên này.
Phải rồi.Trường Lạc không có nghĩ tới bản thân ở thế giới này lại bất cẩn như vậy.
Đáng lẽ cô phải nên nghĩ đến chứ, một Tuyết Anh lúc trước bị cô vạch trần bộ mặt giả tạo ngay tại công ty, lại còn bị đuổi việc hại cô ta không còn đường kiếm sống.
Không hắc hóa mới là lạ.
Có điều bây giờ còn nghĩ được gì nữa.
Thời điểm này nhìn Tuyết Anh tay cầm con dao, trong mắt tràn ngập hận thù, lại nhìn sang vết thương bị đâm sâu bên mạng eo của mình máu bắn tung tóe.
Trường Lạc chỉ cảm thấy cả người đang mất rất nhiều máu, trước mặt lờ mờ không rõ, cả cơ thể mất dần sức lực.
Lê Hạo Thành vừa ngoảnh đầu liền nhìn thấy cảnh tượng cô ngã ra đất, máu me loang lổ bắn ra mặt đường thẫm một mảng.
Trong phút chốc anh như bị ngộp thở, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt mà không ngừng run lên vì sợ hãi.
Anh chạy thật nhanh về phía người con gái mình yêu, đỡ cô để cô tựa đầu vào lòng mình, giọng nói vang lên run lẩy bẩy, môi răng va đập vào nhau mà kinh hãi.
" Lan..Lan Nhi, em...em đừng có chuyện gì! Em nhất định sẽ không sao đâu! Nhất định!...!".
Có thể nghe ra người đàn ông này đang rất sợ hãi, hoảng loạn, bất an trong lòng không yên.
Giống như anh sắp mất đi một thứ quan trọng nhất trong đời mình.
Mất đi người con gái mình yêu, hứa hẹn trọn đời trọn kiếp sẽ ở bên.
" Hừ! Con khốn, chết đi rất đáng! ".
Tuyết Anh tay đầy máu me đứng đó nhìn Trường Lạc đang dần mất máu mà cười như điên như dại.
Hạo Thành ôm cơ thể yếu ớt đang thoi thóp của Trường Lạc vào lòng, quay ra trừng mắt đầy sát khí với Tuyết Anh kia.
Hai viên cảnh sát lúc này còn chưa kịp loát tình huống bất ngờ vừa xảy ra.
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy, trong tay bọn họ còn đang giữ một người giờ lại có thêm một tội phạm giết người nữa.
Mà trùng hợp đều là phụ nữ mới hay.
Một viên cảnh sát ngay lập tức chạy lại lấy còng tay ra bắt giữ Tuyết Anh.
Cô ta cũng không có phản kháng, chỉ cười điên loạn mà không ngừng chửi rủa.
" Hahah...Đó chính là kết cục của mày, con khốn! ".
Cuối cùng cả cô ta cùng Lý Ái Ninh đều bị đưa lên xe đem về đồn cảnh sát.
Trường Lạc lúc này nằm trong lòng người đàn ông, nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của anh đang tái mép, lo sợ nhìn mình, môi còn hơi run lên.
" Em...em đừng...lo...anh đã gọi 115 rồi, rất nhanh xe cứu thương sẽ đến! ".
" Không...không cần.
Em...em biết rõ tình trạng của mình bây giờ.
Em...có lẽ không qua khỏi...Thành! Có lẽ...không thể cùng anh trọn đời ở bên nhau...rồi! ".
Trường Lạc cố gượng mình, đưa tay sờ lên gò má của người đàn ông.
Lê Hạo Thành rất sợ phải nghe được câu này.
Anh liên tục lắc đầu phản bác.
" Không! Em sẽ không sao! Hãy tin anh! ".
Trường Lạc khẽ mỉm cười, sắc mặt nhợt nhạt dùng chút hơi thở cuối cùng để nói nốt những lời cuối cùng.
" Thành! Được gặp anh...là điều...may mắn nhất...trong cuộc đời...của em ".
Lê Hạo Thành lúc này càng thêm xúc động, mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại bị cô ngăn lại.
Cô ghé sát vào tai anh, thì thầm một câu.
" Thực ra...em không phải là người của thế giới này.
Nhớ kĩ...em tên Cố Trường Lạc...Nếu như...nếu như anh có thể đi tìm em...ở nhiều thế giới khác....!".
Lê Hạo Thành nghe được đến đây lại không thấy người bên tai nói thêm câu gì, chỉ cảm giác bàn tay bé nhỏ mềm mại đặt trên gò má mình đã buông thõng xuống.
Anh sững sờ tại chỗ, cả khuôn mặt cứng đờ.
Khẽ nhếch đầu sang nhìn thấy người con gái đã sớm nhắm mắt, không còn cảm nhận được hơi thở từ cô.
Anh không muốn tin, cả người đau đớn hét lên.
" Khôngggg! ".
Trần Gia Khương đứng gần chỗ đó, chứng kiến vị hôn thê ra đi, anh ta khẽ nhắm chặt mắt, siết tay mà nhói lên một tia đau lòng.
[ Ting.
Độ hảo cảm của phản diện đã đạt 100%.
Nhiệm vụ ở thế giới này đã hoàn tất.
Bắt đầu tiến hành rút linh hồn ở thế giới này, chuẩn bị tiến vào thế giới tiếp theo ].
Thanh âm cứng ngắc của hệ thống vang lên.
Xem như kết thúc một thế giới.........