Trường Lạc hơi nhướn mày đi tới, khoảng cách bây giờ rất gần Võ Đoàn Khởi.
Cô khẽ nhấc tay lên không trung, Võ Đoàn Khởi liếc mắt nhìn lên cánh tay đang đưa lên thì từ từ nhắm mắt lại, chờ đợi một cái tát giáng xuống mặt mình.
Chỉ là, mọi chuyện lại không như những gì cậu nghĩ.
Võ Đoàn Khởi thoáng cảm giác được khóe miệng mình có những ngón tay mềm mại chạm vào, lại có chút gì đó man mát.
Chính là tại thời điểm này, Võ Đoàn Khởi bất giác mở mắt kinh ngạc, nhìn thẳng vào mắt người đối diện.
Lại nghe thấy giọng nói trong trẻo, dịu dàng của người phụ nữ đứng trước mặt vang lên.
"Sao lại để bị thương rồi? ".
Trường Lạc vừa nói, ánh mắt dừng lại ở vết thương trên khóe môi Võ Đoàn Khởi mà khẽ nhíu mày.
Võ Đoàn Khởi đứng rất gần cô, liền có thể ngửi thấy hương thơm trên người cô rất dịu nhẹ, thoang thoảng đặc biệt mang lại cho người ta cảm giác dễ chịu, không
qua์ nong.
Ngay khi Võ Đoàn Khởi bị động tác của Trường Lạc làm cho sửng sốt, nhất thời cả người ngây ra không phản ứng gì.
Trường Lạc không để ý biểu cảm kì lạ trên mặt Võ Đoàn Khởi, cầm tay cậu ta kéo vào gian trong, mở cửa đi vào trong phòng ngủ của mình.
Lúc Võ Đoàn Khởi kịp phản ứng lại bèn giật mình đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng một lượt.
Đây là lần đầu tiên cậu bước chân vào phòng của con gái, đã vậy còn là người phụ nữ đã nhận nuôi mình.
Căn phòng của Trường Lạc đặc biệt gọn gàng, lại bày trí rất giản dị, không có quá nhiều màu sắc, nếu tắt đèn đi còn làm cho người ta có cảm giác hơi tăm tối.
Thực ra lúc trước phòng của nguyên chủ Úc Thanh đúng là được trang trí lòe loạt đủ màu sắc.
Có điều từ lúc Trường Lạc xuyên tới, cô vốn là người không thích những gam màu quá bắt mắt, liền thay hết mọi vật thành những màu trắng, xanh.
Võ Đoàn Khởi cau mày, trong lòng khó hiểu.
Úc Thanh này đem cậu vào đây là muốn làm gì? Đổi hình thức tra tấn khác sao?
Nhưng tất cả đều không giống như những gì cậu suy đoán.
Người phụ nữ này sau khi buông tay cậu ra, lại đi đến bên kệ tủ lấy thứ gì đó.
Lúc trở lại chỗ Võ Đoàn Khởi đang đứng, trên tay chính là lọ thuốc sát trùng cùng bông khử khuẩn.
Trường Lạc không nói nhiều mà đem Võ Đoàn Khởi đặt xuống giường.
Bản thân ngồi một bên từ từ khử trùng vết thương trên mặt cho Võ Đoàn Khởi.
Võ Đoàn Khởi không kịp tiếp thu loại tình huống bất ngờ này, cơ thể hơi khựng lại muốn cự tuyệt mà hơi nhích người lùi về phía sau.
Trường Lạc thấy Võ Đoàn Khởi như vậy thì hơi mỉm cười, vẻ mặt cười trêu chọc.
" Sao vậy? Tôi đáng sợ đến thế sao? Mà cậu phải phản ứng dữ như vậy? Tôi chỉ đơn giản là muốn xử lý vết thương, không có ý định xấu đâu ".
Nói rồi, cô lại nhẹ nhàng dịch người lên trước, tiếp tục động tác ban nãy.
Võ Đoàn Khởi hai mắt mở to, không ngừng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của cô gái.
Trường Lạc không nhìn đến cậu ta, chỉ chăm chăm xử lý vết thương trên khóe miệng cho cậu ta.
Hành động này lại bất giác tạo cho Võ Đoàn Khởi cảm giác dễ chịu, thoải mái nhìn tới từng đường nét trên gương mặt cô ở cự li gần.
Không hiểu sao tầm mắt không kiểm soát được lại tự động nhìn xuống phần phía dưới của cô.
Trường Lạc lúc này chỉ mặc cỏn con một chiếc áo phông trắng trong suốt, nhìn thấy rõ áo lót bên trong, khiến cho cả vành tai của thiếu niên bỗng chốc đều đỏ ửng hết lên.
Trường Lạc biết được suy nghĩ của cậu ta lúc này, trong đầu không khỏi cảm thán sức chịu đựng của Võ Đoàn Khởi này thật tốt.
Nếu là thanh niên khác e là đến cả khuôn mặt đều đỏ bừng cả rồi.
Võ Đoàn Khởi tự khắc chế bản thân, không cho đầu óc mình được suy nghĩ lung tung.
Ngẩng đầu liền quay mặt đi chỗ khác.
Trường Lạc thấy bộ dáng Võ Đoàn Khởi giống như nhóc con đang ngượng ngùng thì không khỏi buồn cười.
Tay hơi dịch xuống muốn cởi chiếc áo đồng phục trắng nhìn thấy màu đỏ loang của máu ở vị trí bả vai ra.
Võ Đoàn Khởi còn đang rối loạn lại cảm nhận được một bàn tay thon dài đang cởi từng cúc áo của mình, lúc này tâm trí mới trở lại, tay giữ lại áo, dáng vẻ nổi nóng gắt lên.
"Định làm gì? ".
Trường Lạc thấy tên này phản ứng dữ dằn như vậy, trong lòng có hơi tức giận.
Rõ ràng là cô đang có lòng tốt bôi thuốc cho cậu ta, vậy mà còn gắt gỏng với cô.
Thật là tức chết mà!
" Hệ thống, ta muốn đánh hắn! ".
Hệ thống bên trong không khỏi cười gượng khuyên nhủ cô.
( Kí chủ xin cô bình tĩnh! Đánh đối tượng công lược điểm hảo cảm sẽ giảm đó ].
Trường Lạc cố đè nén cơn giận trong người, khẽ nói với hệ thống.
" Được! Ta nhịn ".
Nhìn thiếu niên ánh mắt cảnh giác lại như không tin tưởng mà nhìn mình, Trường Lạc khóe miệng hơi cong, vừa cười nói với Võ Đoàn Khởi.
" Tôi thì có thể làm gì cậu được chứ.
Nhìn xem, áo đều dính máu rồi.
Tôi chỉ muốn giúp cậu thay ra lau vết thương bên trong thôi mà! ".
Ánh mắt sáng lấp lánh lại rất chân thành nói thành lời khiến cho Võ Đoàn Khởi cả khuôn mặt anh tuấn đều ngây ra, ngờ nghệch mà thả lỏng cơ thể.
Bàn tay đang giữ áo cũng khẽ buông ra.
Trường Lạc cảm thấy có lẽ Võ Đoàn Khởi đã cho phép mình, cô liền tiếp tục cởi nốt hai cúc áo dưới cùng.
Áo vừa cởi ra liền để lộ cơ bụng săn chắc đủ múi của thiếu niên.
Trường Lạc trước nay không phải hạng mê trai nhưng bây giờ cũng phải công nhận loại này là hàng cực phẩm nha!
Nhìn đến cái body không thể cưỡng lại này, thật quá là hấp dẫn rồi!
Thấy người phụ nữ hai mắt sáng quắc cứ nhìn chằm chằm vào cơ bụng của mình, Võ Đoàn Khởi hơi nhướn mày nhìn xuống, hằn giọng hỏi.
" Chị không định xử lý vết thương sao? ".
Trường Lạc bị giọng nói hơi lãnh đạm này làm cho giật mình, dần bừng tỉnh mà ngẩng đầu cười gượng.
Đem bông với thuốc khử khuẩn bắt đầu bôi lên vai người đàn ông.
Trường Lạc mới chỉ cởi nút áo.Võ Đoàn Khởi lại cảm thấy có chút khó chịu, mạnh mẽ cởi hẳn áo trắng vứt sang một bên giường.
Lúc này cả cơ thể trần trụi phía thân trên của cậu ta đều trọn vẹn đập vào mắt Trường Lạc.
Cô vừa lau vết thương, tầm mắt không nhịn được lơ đãng liếc xuống phía bên dưới.
Cơ thể khỏe mạnh, săn chắc của Võ Đoàn Khởi lộ ra vô số các vết sẹo cũ mới có đủ.
" Um!".
Võ Đoàn Khởi vì sự mất tập trung của cô mà bên vai khẽ đau xót.
Trường Lạc lúc này biết bản thân vừa ấn mạnh vết thương của cậu ta nên nhanh chóng ngẩng đầu, động tác nhẹ lại, vừa ân cần lại dịu dàng khiến cho Võ Đoàn Khởi có chút gì đó không quen.
Đột nhiên cậu ta lại nghe được giọng nói ôn nhu mềm mại cất lên rất khẽ.
"Xin lỗi! ".
Võ Đoàn Khởi giống như không tin được vào tai mình, mặt ngẩn ra quay sang muốn hỏi lại.
"Chị...vừa nói gì?".
Trường Lạc lại khẽ lặp lại một lần nữa.
"Xin lỗi vì trước đây đã làm tổn thương cậu! Tôi xin lỗi! Sau này sẽ không đánh cậu nữa, cũng sẽ không quát mắng cậu! Tôi nói thật đó! Võ Đoàn Khởi, có thể một lần này..tin tưởng tôi có được không? ".
Trường Lạc ngước mắt, dùng sự chân thành cùng ấm áp mà chạm đến vị trí mềm yếu nhất của cậu ta.
Võ Đoàn Khởi cũng là chính lúc này, trái tim đập nhanh hơn bao giờ hết.
Chẳng hiểu vì sao bản thân lại không nhịn được muốn đặt niềm tin một lần nữa.
Muốn tin lời người phụ nữ này.
Cậu không tự chủ được mà gật đầu một cái, mở miệng nói ra một câu " được ".
Trường Lạc nhận được câu trả lời của Võ Đoàn Khởi, nụ cười trên khóe miệng càng thêm đậm.
Tâm tình vui vẻ mà đối với Võ Đoàn Khởi cười tươi.
Hệ thống cũng cùng lúc vang lên thanh âm trong đầu cô.
[ Độ hảo cảm của phản diện tăng 30%, hiện tại là 10% ].
Trường Lạc chính là cảm thấy, tuy độ hảo cảm trước đây của Võ Đoàn Khởi dành cho Úc Thanh này là số âm, lại khiến cho cô bây giờ mới tăng lên được một chút, nhưng vẫn là ở con số 10%, còn chưa bằng mức thân thiết.
Nhưng Võ Đoàn Khởi cũng không phải là một khúc gỗ cứng nhắc.
Từ từ cảm hóa hắn, cô không tin là không đạt độ hảo cảm.
Lúc này ánh mắt lại đột nhiên chú ý đến vị trí trước ngực của Võ Đoàn Khởi, không nhịn được một tia kinh ngạc mà đưa ngón tay chạm nhẹ vào nơi đó.
Cô có chút ngạc nhiên mở miệng hỏi.
" Cậu...tại sao ở chỗ này lại có một vết bớt hình sấm sét? ".
Võ Đoàn Khởi nghe người phụ nữ nói, cũng tự động cúi mặt nhìn xuống ngực trái đúng là có
xuất hiện một vết bớt hình sấm sét .
Cậu nhàn nhạt trả lời.
"Lúc nhỏ không có, nhưng mấy tháng trước liền xuất hiện ".
Câu nói của cậu ta khiến cho Trường Lạc không khỏi cảm thấy kì lạ.
Người có vết bớt trên cơ thể rất nhiều, nhưng vết bớt hình tia sét lại nằm ngay vị trí tim thì cô chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Thật kì lạ!