Lúc trở về nhà, Võ Đoàn Khởi trong đầu chợt nảy sinh nghi hoặc.
Làm sao mà Úc Thanh có thể biết được mà tìm tới đám người Dương Lâm kia?
Ngay khi bản thân còn đang rơi vào trầm tư, Võ Đoàn Khởi liền bắt gặp Dương Hoa Hoa đang ngồi ngay chỗ ghế sofa ngoài phòng khách.
Dáng vẻ ngồi chống cằm, nhăn mặt chăm chú cố gắng giải bài tập trước mặt.
Nghe thấy tiếng động, Dương Hoa Hoa ngẩng đầu liền nhìn thấy Võ Đoàn Khởi đứng ngoài cửa.
Cô liền mở miệng a một tiếng ngạc nhiên.
" Anh Đoàn Khởi, anh đi về rồi sao? ".
"Ừm ".
Võ Đoàn Khởi khẽ gật đầu, điềm đạm trả lời lại cô nhóc mình luôn coi như em gái, lại có chút gì đó giống như thích người ta.
Một chốc, Dương Hoa Hoa liền kéo Võ Đoàn Khởi lại ngồi cùng mình, vẻ mặt vô tư hớn hở mà kể với cậu ta.
"Anh Đoàn Khởi, chị Úc Thanh đang làm bánh ở trong bếp đó, lát nữa chúng ta sẽ được thưởng thức bánh do chị ấy lần đầu làm.
Nghĩ là lại thấy thèm! ".
Vẻ mặt háo hức mong chờ của Dương Hoa Hoa không khỏi khiến cho Võ Đoàn Khởi kinh ngạc.
Cậu ta khẽ quay ra ngập ngừng hỏi khẽ.
"Em...có vẻ như đối với chị ta rất có thiện cảm.
Chẳng phải lúc trước....!".
Dương Hoa Hoa chưa nghe hết câu liền đoán được ý Võ Đoàn Khởi muốn nói gì.
Dương Hoa Hoa dáng vẻ kích động vội vàng cắt ngang lời Võ Đoàn Khởi.
"Mặc dù...lúc trước đúng là chị ấy có đối xử hơi tệ với chúng ta, nhưng mà...chẳng phải bây giờ rất tốt không phải sao ".
Dừng một lát, Dương Hoa Hoa lại trông vô cùng nghiêm túc mà quay sang nói với Võ Đoàn Khởi.
" Anh Đoàn Khởi, con người có thể thay đổi tâm tình mà! Em thấy chị Úc Thanh không phải người xấu.
Nếu không phải chị ấy nhận nuôi em từ cô nhi viện, có lẽ bây giờ em vẫn chỉ là một đứa không được đi học, phải ngày ngày đi làm đủ các công việc, còn bị mấy đám trẻ trong đó bắt nạt...Cuộc sống bây giờ của em đã rất tốt rồi!
Đều là nhờ chị ấy mang lại ".
Phải rồi! Những lời Dương Hoa Hoa nói không hề sai.
Nghĩ lại, nhớ ngày ấy lúc hắn mới chỉ là nhóc con 15 tuổi, nếu không phải vô tình gặp được cô, hắn đã không thể thoát khỏi đám người kinh tởm kia rồi.
Sẽ mãi mãi bị bắt lao dịch khổ sai, trải qua những tháng ngày bị bóc lột sức lao động.
Là cô, Úc Thanh.
Đã cùng đám người kia trao đổi mua lại hắn.
Đáng lí ra hắn phải mang ơn cô mới phải.
Nhưng chẳng biết từ bao giờ, tình cảm cảm kích mà hắn dành cho cô liền biến thành lòng căm hận.
Hận cô đã thay đổi.
Hắn cô cũng chả khác gì đám người thổ dân kia, hành hạ hắn, đánh mắng hắn.
Nhưng đến chính hắn cũng phải thừa nhận một điều.
Lúc trước hắn đã từng có thứ tình cảm không nên có với Úc Thanh.
Có lẽ cũng là vì yêu nên mới sinh hận.
Thấy Võ Đoàn Khởi cứ ngồi ngây ngốc đờ người ra tại chỗ như đang suy nghĩ điều gì.
Dương Hoa Hoa ở bên cạnh liền đưa tay chạm khẽ vào cánh tay hắn mà lay khẽ.
" Anh Đoàn Khởi! Anh cũng đừng có thành kiến với chị Úc Thanh nữa.
Bây giờ chị ấy thực sự thay đổi rồi.
Hôm trước em kể với chị ấy chuyện anh ở trường hay bị một đám nam sinh khi dễ.
Chị ấy nghe xong vẻ mặt rất bức xúc, còn nói ra lời mắng chửi mấy nam sinh kia nữa.
Xem chừng là rất quan tâm đến anh ".
Võ Đoàn Khởi bị lời nói của Dương Hoa Hoa làm cho sửng sốt, quay sang không tin nổi mà cao giọng.
"Em nói...là em đã nói cho chị ta biết chuyện đó sao? ".
Dương Hoa Hoa cũng thành thật gật đầu.
"Vâng! ".
Mọi cảm xúc hỗn loạn trong đầu Võ Đoàn Khởi lúc này như một mớ rối tung.
Suy nghĩ đăm chiêu lại không biết bản thân thực sự là đang bị cái gì.
Trong lòng vừa có chút gì đó vui mừng khi biết được người phụ nữ đó quan tâm hắn, đi tìm đám người hay chèn ép hắn ở trường mà giáo huấn một trận.
Lại dường như mông lung khó hiểu.
Úc Thanh! Con người chị thật khiến cho tôi khó hiểu! Rốt cuộc thì đâu mới là con người thật của chị?
Võ Đoàn Khởi khẽ đưa mắt di chuyển đến phía trong nhà bếp, nửa thân ảnh bóng lưng thấp thoáng của người phụ nữ nhỏ nhắn, hơi gầy.
Võ Đoàn Khởi nhìn đến dáng người nhỏ bé ấy, vòng éo thon gọn kia chỉ bằng hơn một bàn tay to khỏe của cậu.
Trái tim Võ Đoàn Khởi bỗng chốc rung động.
Đúng lúc này, Trường Lạc ở trong phòng bếp liền nghe được hệ thống thông báo với mình.
[ Kí chủ, cô thật giỏi! Mới đi bắt nạt đám nhóc kia trước mặt Võ Đoàn Khởi, liền chiếm được cảm tình của hắn.
Hiện tại độ hảo cảm đã tăng lên 10%, tổng hảo cảm là
50% ).
Nghe thấy lời của hệ thống, khóe miệng Trường Lạc khẽ nhếch lên.
Cô cầm đĩa bánh quy mình vừa làm xong, bỏ từ trong lò nướng ra, quay người bưng ra bên ngoài.
Võ Đoàn Khởi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng kia đang càng lúc càng gần.
Không hiểu sao bản thân lại bất giác xấu hổ mà tránh né chạm mặt cô.
Quay mặt nhìn đi hướng khác.
Dương Hoa Hoa nhìn đĩa bánh Trường Lạc đặt xuống mặt bàn.
Bản thân nhịn không được nuốt nước miếng, thật nhanh cầm lấy một miếng đưa lên miệng thưởng thức.
Miệng vừa ăn nhồm nhoàm vừa đưa ngón cái ra nói với Trường Lạc.
"Chị Úc Thanh, món bánh chị làm sao mà ngon quá đi! ".
Dương Hoa Hoa không ngừng tán thưởng cho món bánh cô làm.
Trường Lạc thấy Dương Hoa Hoa ăn ngon như vậy, còn tấm tắc khen ngợi, tâm tình tất nhiên vui vẻ không ít.
Mỉm cười dịu dàng mà nhẹ giọng nói.
" Thích là được rồi! Sau này chị sẽ thường xuyên làm cho hai đứa ăn.
Đổi lại, Hoa Hoa mỗi ngày đều sẽ nấu bữa sáng và tối giúp chị nhé! Cơm của em làm thật sự rất ngon! ".
Vừa nói, Trường Lạc vẫn là không nhịn được mà liếm nhẹ môi một cái, vô tình khiến cho Võ Đoàn Khởi lúc này đã sớm quay lại nhìn thấy.
Không hiểu sao, Võ Đoàn Khởi lại cảm thấy bộ dáng lúc này của Trường Lạc rất đáng yêu.
Trường Lạc khẽ đưa mắt nhìn tới Võ Đoàn Khởi, làm cho cậu thiếu niên này bị chú ý đột ngột, cả mặt ngay lập tức đỏ bừng vội cúi mặt xuống.
Trường Lạc thấy vậy chỉ khẽ mỉm cười nhẹ, bưng đĩa bánh lên đem đến trước mặt Võ Đoàn Khởi mà mời mọc.
" Đoàn Khởi, cậu thử ăn xem! ".
Võ Đoàn Khởi nhìn thấy đĩa bánh trước mặt, cảm giác bản thân trước nay không dễ gì thỏa hiệp vậy mà giờ đây cánh tay không tự chủ được cầm lấy một miếng bánh, từ từ đưa lên miệng nếm thử.
Vị ngọt mềm mại lại bùi bùi.
Rất hợp khẩu vị của cậu ta.
"Thế nào? ".
Trường Lạc hơi nghiêng đầu, ánh mắt trông chờ nhìn cậu mà dò hỏi.
Võ Đoàn Khởi ngẩng đầu lên chính là nhìn thấy bộ dạng này của cô, vẻ xinh đẹp, yêu mị lại rất mê hoặc người khác.
Vành tai lại bất giác ửng đỏ.
Võ Đoàn Khởi một bộ dạng thiếu niên ngượng ngùng, ho khụ mấy cái, thấp giọng trả lời.
"Ừm.
Cũng tạm được ".
Lại cảm thấy bản thân trả lời hơi qua loa, không có tâm, cậu ta liền nói lại.
" Rất ngon ".
Trường Lạc nghe được lời này của Võ Đoàn Khởi, cả gương mặt ửng hồng nở nụ cười càng thêm tươi tắn, đặc biệt rạng rỡ, khiến cho trái tim thanh niên nào đó không ngừng đập loạn.
" Tôi...tôi còn có bài tập, lên lầu đây ".
Võ Đoàn Khởi kiếm cớ bỏ lên phòng mình.
Chỉ sợ nán lại thêm, bản thân sẽ để lộ ra tâm tư bị cô nhìn ra.
Trường Lạc thấy thiếu niên có vẻ hấp tấp bỏ chạy, trong lòng không khỏi buồn cười, khóe môi khẽ cong lên.
Cô nàng Dương Hoa Hoa lại giống như không để tâm biểu hiện kì lạ của Võ Đoàn Khởi, chỉ chăm chăm ăn phần bánh do Trường Lạc làm một cách ngon lành.
Thật là môt cô nhóc ham ăn mà.
" Rất ngon ".
Trường Lạc nghe được lời này của Võ Đoàn Khởi, cả gương mặt ửng hồng nở nụ cười càng thêm tươi tắn, đặc biệt rạng rỡ, khiến cho trái tim thanh niên nào đó không ngừng đập loạn.
"Tôi...tôi còn có bài tập, lên lầu đây ".
Võ Đoàn Khởi kiếm cớ bỏ lên phòng mình.
Chỉ sợ nán lại thêm, bản thân sẽ để lộ ra tâm tư bị cô nhìn ra.
Trường Lạc thấy thiếu niên có vẻ hấp tấp bỏ chạy, trong lòng không khỏi buồn cười, khóe môi khẽ cong lên.
Cô nàng Dương Hoa Hoa lại giống như không để tâm biểu hiện kì lạ của Võ Đoàn Khởi, chỉ chăm chăm ăn phần bánh do Trường Lạc làm một cách ngon lành.
Thật là một cô nhóc ham ăn mà.
Võ Đoàn Khởi trở về phòng liền đóng chặt cửa lại, lưng tựa vào cửa phòng, tay bất giác đặt lên vị trí đầu tim bên ngực trái, hô hấp không đều.
Trong lòng như tự nói với chính mình.
"Mình bị làm sao vậy? Tại sao...lại xuất hiện loại cảm giác này? ".