Trường Lạc nhìn nam nhân gương mặt điển trai, khí tiết cao ngạo có vài phần lạnh lùng nhìn mình.
Người đàn ông đội một chiếc mũ len, mặc áo khoác đen, khuôn mặt trưởng thành lại giống như mấy tháng chưa có cạo râu, thành ra có ria mép trên mặt nhưng không những không mất thẩm mỹ mà ngược lại còn tăng thêm vẻ nam tính, cuốn hút.
Vừa rồi hệ thống nói mục tiêu công lược của cô là người này.
Cô dù không tình nguyện cho lắm nhưng vì nhiệm vụ, đành phải nhịn xuống mà mỉm cười đầy lịch sự, cất giọng nhẹ nhàng.
" Này anh, anh có thể..cho tôi vào nhà được chưa.
Tôi có chút mỏi chân! ".
Lê Hạo Thành nhìn cô gái làm động tác cúi xuống nắn nắn chân, miệng thì than thở nhưng khuôn mặt kia nhìn một cái liền biết là giả trân.
Cô gái này chẳng hề có ý định che giấu bản chất gì cả.
Giả bộ mà cũng lười nhác vậy sao!
Đây là lần đầu tiên anh gặp một người con gái tùy ý như vậy.
Rất khác biệt, rất mới mẻ.
" Vào đi ".
Lê Hạo Thành cất giọng nhàn nhạt, khuôn mặt không để lộ ra chút cảm xúc nào mà kêu cô vào.
Tuy anh rất ghét phiền phức nhưng cũng không phải là hạng người thấy chết mà không cứu.
Trường Lạc rất tự nhiên như ở nhà mà đi vào bên trong nhà Lê Hạo Thành nhìn liếc xung quanh một lượt, căn nhà sàn được làm hoàn toàn bằng gỗ, cách bày trí trong nhà cũng vô cùng giản dị lại mộc mạc nhưng không kém phần trang nhã, độc đáo.
Trường Lạc tùy tiện ngồi xuống một cái ghế gỗ đơn được đặt ở giữa nhà.
Dáng vẻ của cô rất thanh thản, ung dung, chẳng hề giống như người tị nạn chút nào.
" Tên? ".
Đột nhiên Lê Hạo Thành đứng gác chân, khoanh tay dựa vào một góc nhà mà nhướn mày, giọng nói điềm tĩnh hỏi cô.
Trường Lạc hơi ngây ra một chút.
Còn suýt nữa thì theo bản năng nói ra tên thật của mình.
" Cố...à không, Phương Lan Nhi ".Cô lại hỏi vặn lại anh ta.
" Còn anh? ".
Mặc dù cô nhờ hệ thống mà biết rõ tên của anh nhưng vẫn là nên hỏi cho có lệ.
Người đàn ông cũng thuận miệng nói ra tên của mình.
" Lê Hạo Thành ".
Trường Lạc nghe xong chỉ khẽ gật đầu giống như đã biết, sau đó cô cũng không có nói chuyện nữa mà chỉ chăm chăm nhìn ngắm mấy món đồ vật quái lạ thú vị trang trí trong ngôi nhà này, nào là sừng tê giác, sừng hươu,...được đúc thành vật trang trí nhà.
Lê Hạo Thành lúc này mới đặt ra nghi vấn mà hỏi cô, nhưng anh cũng chẳng mấy quan tâm, chỉ là thuận miệng mà hỏi thôi.
" Tại sao cô lại bị lạc đến đây? ".
Cánh rừng này tách biệt hoàn toàn với thế giới ngoài kia.
Vì nơi đây địa hình hiểm trở nên cũng không có ai nghĩ sẽ có một ngôi làng người sinh sống ở đây.
Mà cô gái này, nhìn cách ăn mặc rất hiện đại, lại có khí chất quyền quý, hẳn là người từ thành phố đến.
Trường Lạc quay ra, bắt đầu giả bộ đáng thương mà đưa tay lau lau những giọt nước mắt giả mà cất giọng than vãn.
" Haizz, tôi cũng là xui xẻo đi.
Đường đường là một đại thiên kim nhà họ Phương, lại bị một đám người xấu lạ mặt bắt cóc, bọn họ còn định dùng súng thủ tiêu tôi.
Hức..hức, giờ nghĩ tới mà vẫn còn thấy sợ ".
Lê Hạo Thành hơi nghiêng mặt nhìn cô gái đang giả bộ khóc lóc mà cái nết không hề giả trân một chút nào này, lần đầu tiên anh gặp phải người như vậy, nhất thời khóe mắt khẽ giật nhẹ, chớp mắt cười nhạt.
" Cô vì sao lại bị người ta ám sát? Hẳn là làm chuyện xấu gì đi? ".
Trường Lạc cô oan ức nha!
" Tôi làm gì có đắc tội với ai bao giờ.
Chắc là...có ai đó đã ghen tỵ với nhan sắc của tôi xong rồi mới sai người hại tôi.
Ừm! Nhất định là vậy ".
Nhìn cái bản mặt siêu cấp tự luyến của cô, hệ thống trong không gian cũng phải bó tay chấm com.
Nó từng thấy qua rất nhiều người tự luyến, nhưng mà người vừa tự luyến lại còn mặt dày như vị kí chủ này thì nó chưa gặp bao giờ.
Lê Hạo Thành nhìn cô tự biên tự diễn, lại nửa tin nửa ngờ những gì cô nói.
Đang lúc anh còn đang nghi hoặc trong lòng thì có ai đó gọi anh ta vọng từ bên ngoài.
Lê Hạo Thành nhìn cô một cái, dặn dò một câu mới dám đi ra xem xét.
" Cô ở yên đây cho tôi.
Đừng động lung tung vào đồ của tôi ".
Cô mới không thèm động đến mấy thứ đồ này của anh ta đâu.
Thấy Lê Hạo Thành đã đi ra bên ngoài, Trường Lạc ngồi khoanh tay ra trước mặt, hỏi hệ thống.
" Này hệ thống, ta thấy Lê Hạo Thành này chả có vẻ gì là nguy hiểm cả.
Vì sao hắn lại có thể là phản diện được chứ? ".
Điều Trường Lạc thắc mắc cũng có phần đúng.
Nhưng hệ thống lại từ tốn giải thích cho cô hiểu.
[ Kí chủ, đừng nhìn phản diện bề ngoài bình thường vô hại như vậy, thực ra Lê Hạo Thành còn có một thân phận không hề nhỏ.
Lê Hạo Thành thực chất chính là con trai độc tôn của Lê gia, một gia tộc lớn mạnh, danh tiếng trong giới kinh doanh.
Nghe nói có một khoảng thời gian vì đau buồn chuyện mẹ anh ta qua đời mà anh ta đã bỏ nhà đi, tới một nơi vắng vẻ ít người sinh sống ].
Ngừng một lát, hệ thống nó thở xong mới tiếp tục cung cấp cho cô thông tin đầy đủ về Lê Hạo Thành.
[ Lê Hạo Thành sau đó trở về Lê thị, tiếp nhận vị trí giám đốc điều hành, trên thương trường không ít lần làm đối thủ nặng kí, gây cản trở cho nam chính ở khắp mọi nơi.
Với cái năng lực trâu bò như thế, không làm phản diện thì uổng lắm! ].
Hệ thống nó cười cợt, nói nhiêu đó cũng đủ để một người thông minh như Trường Lạc hiểu.
Cô khẽ gật đầu, lên tiếng nhàn nhạt nói.
" Nhưng cuối cùng vẫn là thua nam chính phải không? ".
[ Chính xác! Hào quang của nam chính, cho dù phản diện có mạnh đến cỡ nào cũng khó mà địch lại được.
Sau khi thua nam chính trên thương trường làm ăn, công ty Lê thị phá sản, Lê Hạo Thành mất hết tất cả, cũng là một nhân vật có kết cục thảm hại, làm chất xúc tác cho tình cảm của nam nữ chính mà thôi ].