Sau khi hái xong mấy cái lá thảo dược kia, Lê Hạo Thành cùng Trường Lạc trở về.
Suốt chặng đường, Trường Lạc đều bày ra vẻ mặt bất mãn, không phục mà khó chịu với Lê Hạo Thành.
" Hừ! Anh ta dám nhân cơ hội lúc người khác gặp nạn mà trêu cười! Thật tức chết mà! ".
Trong đầu Trường Lạc lúc này đang nghĩ ra đủ câu mắng chửi người đàn ông đi phía trước.
Cô phải xả giận cho bõ tức.
Mà Lê Hạo Thành đi phía trước cô vẻ mặt bình thản lúc này lại đột nhiên nghiêm túc đến lạ.
Anh trông thấy một đám người lạ mặt ở phía đằng xa, mà quan trọng hơn là trên tay đám người đó còn có cả súng.
Trường Lạc đang đi bỗng dưng đầu lại đúng trúng một tấm lưng rắn chắc.
Cô giật mình nhíu mày nói.
" Nè! Đang đi sao anh lại tự nhiên dừng lại? ".
Lê Hạo Thành không rõ đám người kia là người tốt hay xấu, nhưng nhìn bọn chúng không giống như người ở đây, lại còn đang nhìn ngó lùng sục xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.
Anh quay người lại đưa tay bịt miệng cô, thấp giọng nói.
" Nhỏ tiếng thôi, có một đám người phía trước ".
Trường Lạc cau mày kéo tay anh ta ra khỏi miệng mình, hằn giọng nói.
" Anh bị làm sao vậy? Người thì người thôi, có gì mà phải sợ! ".
" Cô chắc chứ? ".
Anh đứng chếch ra, để cho cô nhìn thấy đám người kia.
Trường Lạc còn đang nhăn mặt, khó hiểu, vừa nhìn đến đám người phía đằng xa thì không khỏi thất kinh.
Cô cất giọng lắp bắp chỉ tay về đám ngươi đó.
" Bọn..bọn họ...!".
" Nếu tôi đoán không lầm, đám người này là đang truy tìm cô ".
Trường Lạc tất nhiên biết.
Nhìn mấy người kia vẻ mặt hung hãn nhìn quanh tứ phía, lại còn mang theo súng nữa, còn không phải là cái bọn đã bắt cóc cô mà đem vứt tới đây sao.
Nhưng mà cũng phải công nhận một điều.
Đám người này làm ăn rất có uy tín nha! Nhận tiền của nữ chính xong là muốn xử cô đến cùng.
Phương Lan Nhi đã trốn thoát rồi mà bọn này vẫn còn muốn đuổi cùng giết tận.
" Xem ra nữ chính này cũng thật tàn nhẫn! Dù sao Phương Lan Nhi cũng là bạn thân của cô ta, vậy mà còn thuê cả đám người diệt trừ tận gốc ".
Trường Lạc nói chuyện với hệ thống.
Hệ thống nó cũng cất giọng đồng tình.
[ Kí chủ, nữ chính này đúng là không thể xem thường ].
Tiếng động chỗ Trường Lạc và Lê Hạo Thành đã thu hút sự chú ý của đám người kia.
Một tên trong số đó la lên.
" Đại ca, đằng kia có người! ".
Tên đại ca cũng nhìn thấy hai người, hắn không nghĩ nhiều ra lệnh cho đám đàn em.
" Bên đó có một cô gái, nhìn dáng người rất giống người chúng ta cần tìm, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, bắt chúng nó lại! ".
Thế là đám người đó bắt đầu hành động.
Lê Hạo Thành thấy bọn chúng đang chạy sang chỗ này thì cầm lấy tay cô, kéo Trường Lạc bỏ chạy.
Trường Lạc vừa chạy vừa ngoảnh đầu ra sau thấy đám người kia đang dí sát thì lo lắng quay ra nói với Lê Hạo Thành.
" Phải làm sao đây, bọn chúng sắp đuổi kịp chúng ta rồi! ".
Lê Hạo Thành vẫn bình tĩnh kéo cô chạy.
Lúc đi đến chỗ bìa rừng, anh liền nhanh chân kéo cô cùng nhảy xuống sườn dốc phía dưới.
Thế là hai người trốn ở dưới đó.
Đám người kia chạy đến tận chỗ này thì bị mất dấu.
Bọn chúng lại không hề hay biết người bọn chúng tìm đang ẩn nấp ngay phía mỏm đất dưới.
Tên đại ca quay sang chửi thề một câu với đám đàn em.
" Khốn kiếp! Lại để cho con nhỏ đó chạy mất! ".
Một tên đàn em liền lên tiếng đề nghị.
" Đại ca, hay là thôi đi.
Giết người là phạm pháp đó! Em vẫn chưa muốn vào tù đâu! ".
Tên đại ca thấy đàn em nhát gan như vậy thì đánh đầu hắn một cái, miệng mắng chửi.
" Mày quên là chúng ta đã nhận tiền của Lý tiểu thư rồi à.
Lý tiểu thư nói chúng ta phải giết bằng được Phương Lan Nhi kia.
Không thể để cô ta sống sót mà quay trở lại Phương gia ".
" Nhưng mà đại ca...cô ta chạy thoát rồi còn đâu.
Hay là..chúng ta cứ về báo lại cho cô Lý Ái Ninh đó biết là chúng ta đã trừ khử người xong đâu đấy rồi.
Dù sao...cô ta cũng không thể kiểm chứng ".
Tên đại ca kia nghe thằng đàn em của mình nói cũng có lí.
Vả lại hắn cũng không muốn phạm tội giết người, suy đi tính lại vẫn là nên làm như vậy.
" Haizz được rồi! Tao cũng chán ngáy cái chỗ rừng hoang này lắm rồi.
Con nhỏ kia ở trong rừng vắng vẻ như này cũng chưa chắc tự về được thành phố.
Cứ làm như vậy đi ".
Đám người kia thảo luận xong thì rời đi.
Thấy phía trên đã không còn âm thanh gì nữa, lúc này Lê Hạo Thành mới kéo Trường Lạc đi ra.
Trường Lạc còn đang phủi sạch bụi đất dính trên áo lại nghe Lê Hạo Thành cất giọng hỏi cô.
" Cô có quen người mà bọn họ vừa nhắc tới không? Chính là chủ mưu đứng sau muốn hại cô đó ".
Trường Lạc ngẩng đầu nhìn anh mà trầm ngâm một lát, mới khẽ nhún vai nói rất thản nhiên.
" Ý anh là Lý Ái Ninh sao? Cô ta là bạn thân của tôi ".
Lê Hạo Thành nghe xong lại cảm thấy biểu cảm của cô rất không phù hợp.
Đáng lí ra khi biết bạn thân mình đâm sau lưng mình, người ta phải mất bình tĩnh, kinh ngạc, không dám tin mới phải.
Còn cô thì ngược lại.
" Cô không cảm thấy ngạc nhiên chút nào sao? ".
" Có gì mà phải ngạc nhiên ".
Cô rất thản nhiên như vậy mà trả lời anh, thực khiến cho Lê Hạo Thành càng lúc càng sinh ra hứng thú về cô.
Anh rất tò mò muốn biết mọi thứ về cô.
[ Ting.
Chúc mừng kí chủ, điểm hảo cảm của phản diện đã tăng lên.
Hiện tại là 30% ].
Nghe thấy thanh âm hệ thống, Trường Lạc trong lòng không khỏi khó chịu.
" Mới có 30%.
Cái tiến độ này cũng chậm quá đi! Lê Hạo Thành anh đúng là keo kiệt! ".
Mà Lê Hạo Thành vốn không thể nghe được tiếng lòng của cô.
Chỉ thấy cô đang trừng mắt nhìn mình đầy bất mãn thì khó hiểu vạn phần.