Hệ Thống Đang Báo Hỏng

Đường Du: “Chàng trai chăn ngựa anh oai phong hùng tráng”  – Quy luật “6điểm”

Thiếu niên tên là Lăng Mâu, là một người nghiêm túc ít nói cười, khá ngầu, đôi lúc thần kinh hơi bị lệch pha, ví dụ như dùng khăn mặt màu hồng kem, lần trước còn tiện tay mua quần lót tình thú, đáng nói là sau khi mở ra thấy thế cũng không cảm thấy có gì sai.

Cậu ta còn đặt mua tạp chí định kỳ, nghiêm túc xem hết từ đầu đến cuối, sau đó thực hành dựa theo nội dung được đoán trước, tuy rằng nửa năm qua cũng chỉ đạt được có 2 điểm, nhưng vẫn kiên trì mua, không bỏ sót một kỳ.

Cậu ta vẫn không muốn phản ứng với Đường Du lắm, đối với điều này Đường Du tỏ vẻ hiểu được, dù sao nửa năm gần đây nguyên chủ gây ra rất nhiều phiền toái, Lăng Mâu còn chưa vứt bỏ mình là tốt lắm rồi.

Cậu nhìn thời gian, xách cần câu tự chế:

“Tớ đi câu cá.”

Lăng Mâu quan sát cậu, rốt cuộc lại chủ động cùng cậu nói chuyện:

“Chân khỏi rồi à?”

“… Hử?”

Đường Du vô thức quay đầu lại, sau đó mới nhớ ra việc này, nói cho cậu ta biết trước khi đi ngủ đã xoa bóp qua, sau  khi tỉnh dậy thì khỏi rồi, chắc là không tổn thương đến xương cốt.

Lăng Mâu ừ một tiếng, dựa vào trên giường chuyên tâm nghiên cứu thơ ca.

Bởi vì sợ nóng, cậu ta đã cởi quần ra, phía dưới chỉ mặc mỗi quần lót tình thú, trên thực tế chính là mấy sợi dây, mặt sau vẻn vẹn chỉ có một miếng vải nhỏ trên đó còn viết hai chữ:  fuck me.

“…”

Đường Du lặng lẽ đi ra ngoài.

Cậu dựa theo ký ức đến địa điểm câu cá lúc thường, treo mồi câu quăng xuống sông, vừa chờ cá mắc câu, vừa yên tĩnh suy nghĩ đến những sự việc không ngừng xảy ra.

Lẽ ra cậu phải ở trong Du Li chi cảnh, tại sao sau đó lại đến cô nhi viện? Đặc biệt còn trở thành trẻ sơ sinh cho đến lúc trưởng thành, cha mẹ của cậu đâu? Tư Nam đâu… Đúng rồi, lần trước cậu hình như gặp qua Tư Nam khi y còn là thiếu niên, tại sao lúc đó cậu lại quên mất y? ngay từ đầu tại sao Tư Nam lại làm như không quen biết cậu?

Chẳng lẽ tất cả những việc này là do ảo cảnh tạo ra?

Đường Du suy nghĩ một hồi, rất nhanh gạt bỏ vấn đề này, cảm thấy cho dù ảo cảnh lợi hại đến đâu, cậu cũng không có khả năng bị tẩy não, khả năng duy nhất chính là ký ức vụn vặt của cậu.

Cậu cố gắng suy nghĩ, kết quả cái gì cũng không nhớ ra được, lúc này phát hiện bong bóng cá động đậy, mới vội vàng giơ cần câu kéo cá lên, thấy cá không nhỏ, nhất thời thấy vui vẻ, đem cá bỏ vào trong túi lưới rồi lại tiếp tục câu, bắt đầu tập trung vào việc trước mắt.

Từ sau khi đến nơi này bọn họ vẫn luôn làm những việt vặt, nguyên chủ quá vô dụng, còn Lăng Mâu thì trước khi chưa vào đây chỉ biết toàn tâm vùi đầu vào việc tu luyện, cho nên việc gì cũng không biết làm, bọn họ chỉ có thể làm những việc tay chân, nhưng mấy công việc này không phải lúc nào cũng có, bởi vậy nửa năm trôi qua tiền kiếm được chỉ đủ miễn cưỡng trả tiền thuê nhà giải và giải quyết vấn đề ấm no, đôi khi gấp quá còn phải lấy điểm đổi tiền để xài, dẫn đến điểm không tăng được còn giảm bớt, hiện giờ điểm của Lăng Mâu khoảng hơn 30, lẽ ra cậu cũng có hơn 23 điểm, nhưng bây giờ chỉ còn có 7 điểm.

Nhiêu đây còn xa mới đủ.

Cậu nhìn pháp trận trên đỉnh đầu, bỗng nhiên đặc biệt nhớ thươngtrước “ông xã” kiêm anh trai ở thế giới trước, nếu có người nọ ở bên cạnh, nhất định có thể nghĩ ra rất nhiều cách, cho dù không thể đạt được điểm, ít nhất có thể kiếm rất nhiều tiền, dù sao người nọ luôn luôn vô địch.

Nhưng mà ca cũng đã dạy cậu rất nhiều điều… Đường Du lại nâng cần câu lên, thấy mồi câu bị ăn hết rồi, nên thay miếng mới rồi ném xuống, nghiêm túc suy nghĩ phương pháp kiếm tiền, sau đó nghĩ ra một chủ ý khá hay, xách đồ đạc vui vẻ chạy về.


Lúc này Lăng Mâu đang nấu ăn, bắt lên nồi bên trong ném một mớ rau xanh cùng khoai tây, sủi bọt ùng ục ùng ục, thấy cậu trở về thì bảo cậu đem cá ném vào luôn đi.

Đường Du nói:

“… Hay là nướng cá đi.”

Lăng Mâu nói:

“Lúc trước nướng xong chẳng thể nào ăn nổi.”

Đường Du nói:

“Lần này để tớ nướng.”

Nói xong cầm dao đánh vảy cá.

Lúc trước cậu luôn cùng Tư Nam đi bắt cá, bởi vì lòng tò mò nên cùng An Quân học nướng cá, huống chi khi còn là cô nhi cậu chỉ sống một mình, phải tự mình nấu ăn, chút chuyện nhỏ này không làm khó được cậu. Lăng Mâu nghi ngờ ở bên cạnh quan sát cậu, cho đến khi cậu mang cá đặt lên giá nướng, mùi thơm dần dần bay ra mới thay đổi thái độ:

“Học với ai thế?”

Đường Du nói:

“Tớ từng thấy người ta làm qua nên biết.”

Lăng Mâu gật đầu, đợi chín rồi thì ăn thử, cảm thấy ngon tuyệt vời, hiếm khi nhìn Đường Du vừa lòng hơn một chút. Hắn ăn vài miếng, hắng giọng bắt đầu đọc thơ, bởi vì nghe nói làm thơ lúc đang ăn cơm hay là ở dưới ánh trăng thì tỉ lệ được thưởng điểm sẽ cao hơn. Vẻ mặt của hắn lạnh lùng và nghiêm túc:

“A, cỏ đuôi chó xinh đẹp quá / mày vừa đẹp vừa mê hoặc lòng người / a, bánh sữa chiên bơ giòn tan  a / mày ăn ngon lại thơm nữa…”

“…”

Đường Du nghe xong mấy câu đó muốn câm nín luôn, nhịn không được nói

“Cậu làm thơ về cây roi ngựa còn hơn đó.”

Lăng Mâu không để ý tới cậu, chờ sau khi đọc xong toàn bộ bài thơ mà quy luật không thèm phản ứng hắn, mới quay qua nhìn cậu:

“Cây roi ngựa làm thế nào?”

“Chàng trai chăn ngựa anh oai phong hùng tráng…”

Đường Du đọc cho hắn nghe vài câu, bên tai vang lên âm thanh quen thuộc, thân thể lại phát sáng, cậu cúi đầu kiểm tra, thấy quy luật cho cậu 6 điểm.

Lăng Mâu:


“…”

Đường Du:

“…”

Theo các nguồn tin đáng tin cậy, sau khi quy luật cho điểm, nếu lập tức làm động tác tương tự hoặc nói câu tương đồng như thế, cũng có cơ hội đạt được điểm, nhưng Lăng Mâu há há miệng, trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra được câu nào hay, chỉ có thể im miệng.

Đường Du thì có chút sững sờ, nghĩ thầm thẩm mỹ của quy luật quả nhiên khiến người ta khó mà hiểu được, kế đó lập tức phản ứng, chạy vào trong nhà lấy giấy bút viết mấy câu đưa cho Lăng Mâu, bảo hắn đọc theo.

Lăng Mâu nửa tin nửa ngờ, nghiêm túc đọc:

“Em là quả táo nhỏ nhỏ của tôi …”

“Đinh!”

Đọc xong, quy luật cho 8 điểm.

Lăng Mâu:

“…”

Đường Du:

“…”

Lăng Mâu chưa bao giờ được cho nhiều điểm như vậy, hoàn toàn bị sốc rồi. Đường Du thấy thế bèn rèn sắt khi còn nóng vô sỉ viết thêm mấy câu thiên cổ tuyệt cú đưa cho hắn, kết quả quy luật không có phản ứng nào nữa, cậu nghĩ chắc là do nó nghe không hiểu cổ văn. Có điều Lăng Mâu vừa lòng lắm, tuy rằng vẫn lạnh lùng như trước, nhưng phá lệ gắp cho cậu một cọng rau.

Đường Du nhìn rau xanh, đột nhiên có cảm hứng, nhớ ra một bài hát chắc là quy luật có thể nghe hiểu, đọc thử:

“Một cọng hai cọng ba bốn cọng, năm cọng sáu cọng bảy tám cọng. Chín cọng mười cọng cọng cọng rau xanh, nuốt xuống miệng hết trơn luôn.”

“Đinh!”

Quy luật cho 5 điểm.

Lăng Mâu:

“…”

Lăng Mâu càng thêm khiếp sợ, bỏ bát xuống vọt tới, hỏi:


“Còn… Còn gì nữa không?”

Đường Du nghĩ nghĩ, yên lặng lắc đầu.

Hai bài hát hồi nãy đều là do ca cậu hay hát, sau đó cậu nhớ tới chuyện khi còn nhỏ nhưng mà chỉ là chuyện trong phút chốc, cho nên những việc ở thế giới trước cậu vẫn nhớ rõ, nhưng cũng có nhiêu đó thôi, những việc khác cũng không biết.

Lăng Mâu nhìn cậu:

“Cậu học ở đâu thế?”

Đường Du nói:

“Nói đại mà.”

Lăng Mâu hỏi:

“Sao trước đây cậu không lợi hại như vậy?”

Đường Du chớp mắt, bắt chướcbộ dáng thường ngày khi ca cậu gạt người nghiêm trang chững chạc nói lung tung:

“Có thể là lúc tớ nhảy sông tự vẫn đụng phải đầu sau khi tỉnh lại tự nhiên có rất nhiều linh cảm.”

Lăng Mâu cổ vũ nói:

“Tiếp tục nghĩ đi, không có việc gì thì nghĩ nhiều một chút.”

Đường Du ngoan ngoãn ừ một tiếng, ăn hết rau xanh, lau khóe miệng:

“Thật ra tớ có một cách để kiếm điểm, cậu nghe thử xem được không?”

Lăng Mâu bị cậu liên lụy nửa năm, đối với cậu vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, ra hiệu bảo cậu nói ra nghe coi sao.

“Khu huấn luyện này mỗi năm đều mở hai lần, năm ngày sau lại mở, khi đó sẽ có một đám người mới tiến vào, chúng ta như vậy…”

Đường Du giải thích đơn giản kế hoạch một lần. Lăng Mâu đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức nói:

“Cứ làm như vậy đi, tớ đi mua đồ vật cần dùng!”

Thời gian năm ngày thoáng chốc đã trôi qua.

Ngày hôm nay có rất nhiều người từ sớm tinh mơ đã khởi hành đến nơi, cũng dự định kiếm một khoản. Đường Du cùng Lăng Mâu nhàn nhã đi theo trong đám nguời, đến nơi đợi nửa tiếng, trên không trung bắt đầu tỏa sáng, đưa nhóm người mới tiến vào thế giới này.

Khoảnh khắc đó vô cùng náo nhiệt, có người khen ngợi nơi đây thật là đẹp, không khí tươi mát, không nguy hiểm như trong tưởng tượng, có người hoảng hốt la lên không sử dụng được dị năng, thế là dẫn đến càng nhiều tiếng la ó.

Ân Triển chen ở bên trong đám người, chỉ cảm thấy trán mình không ngừng co giật.

Hắn không muốn tới, nhưng người hắn xuyên qua lại là một nhị thế tổ, cả ngày gặp rắc rối, gần đây lại đụng phải phiền phức lớn, đắc tội người quyền quý, lão tử cua hắn rốt cục chịu không nổi nữa, quyết định đẩy hắn đưa vào nơi này, bởi vì đằng nào cũng sẽ bị người quyền quý đánh chết, không bằng vô đó thử một phen. Nhị thế tổ quá sợ hãi nên tự sát, đợi khi hắn hiểu rõ nguyên do, thì cha hắn đã sai người trói hắn lại.

Hắn chân thành nói:

“Ta sẽ nghĩ cách giải quyết việc này, về sau sẽ thay đổi, không bao giờ gây họa nữa, được không?”


Phụ thân lạnh lùng mỉm cười:

“Thay đổi? Lời này cha đã nghe cả ngàn lần rồi.”

Ân Triển nói:

“Lần này là thật đó…”

Hắn đang định sắc bén phân tích tình hình, rồi làm một ván lật ngược tuyệt vời, nhưng lão tử hắn căn bản không đợi hắn nói xong, trực tiếp dùng dị năng bịt cái miệng của hắn lại, sau đó sai khiến thủ hạ:

“Trói nó lại cho ta.”

Ôi chao ngọa tào, Ân Triển muốn phản kháng, nhưng thủ hạ của phụ thân đều là cao thủ dị năng, nhị thế tổ thì cái gì cũng không biết, hắn không hề ngoài ý muốn bị bắt.

Cha hắn nói:

“Nâng lên, ném vào cổ duy độ đi.”

Thủ hạ vâng lệnh, khiêng một đống lớn đồ vậttrong nhà chuẩn bị cho hắn, ngay hôm đó đem hắn ném vào, còn rất chu đáo mà cởi bỏ dây thừng cho hắn. Hiện nay mọi chuyện đã thành ra như thế, Ân Triển xoa xoa cánh tay, vác túi  chậm rãi đánh giá xung quanh.

Lúc này nhóm người mới đã phát hiện nhóm người cách đó không xa, thấy có rất nhiều gian hàngven đường, có giới thiệu nơi ở, có bán các bản quy tắc, cũng có người kéo xe ngựa. Bọn họ tò mò mà sáp qua xem, lúc này bỗng nghe thấy một giọng nói lạnh lùng xuyên qua loa truyền đến, nghe rất rõ ràng.

“3 điểm vào nhóm, bao phương pháp tăng điểm, bao giảng giải quy tắc thế giới, bao dẫn đường, bao trả lời câu hỏi cơ bản về sinh tồn, chỉ nhận 60 người, đủ người thì thôi, cơ hội khó có được, không cần bỏ qua!”

Ân Triển liếc mắt nhìn, thấy bên đó cái hai thiếu niên đang đứng, một người phụ trách rao, người còn lại thì giơ cao lá cờ nhỏ che mặt, rất dễ tìm, hắn cũng đi qua xem, định bụng tìm hiểu xem đây là nơi nào rồi mới tính tiếp.

Nhóm người mới rất hứng thú với bọn họ, ngay lập tức bao quanh họ, đối với việc người mới có 50 điểm mà nói, 3 điểm không thấm vào đâu cả, bởi vậy trả rất hào phóng, mặc dù có rất nhiều người cũng dè dặt, nhưng số lượng người mới quá đông, muốn gom đủ 60 người quả thực là quá dễ dàng.

Lăng Mâu kiểm kê số người rồi dẫn bọn họ đi.

Có mấy người đi theo phía sau, tính toán nghe ké, nhưng chẳng mấy chốc bị phát hiện đá ra ngoài, trong đó có một người định chơi xấu, nhưng thấy đám người mới chờ mất hết kiên nhẫn muốn đập gã, thế mới chịu bỏ đi.

Nhóm người mới rất hài lòng, nhìn sang Ân Triển ở cách đó xa xa.

Trước khi chưa hoàn toàn nắm được tất cả thông tin, Ân Triển sẽ không tùy tiện cho điểm, đương nhiên cũng có ý định chiếm tiện nghi, nhưng mà thính lực của hắn tốt lắm, khoảng cách này cũng có thể nghe rõ, tỏ vẻ chả có ảnh hưởng gì.

Mọi người thấy hắn sẽ không sáp vào, yên tâm bước đi, cẩn thận lắng nghe Lăng Mâu giảng giải, không kềm lòng được nhìn pháp trận trên không trung, Ân Triển cũng vậy, phản ứng đầu tiên liền là thấp giọng mắng:

” Ông nội ngươi,Tư Nam.”

Hắn đợi một lát, nhìn con số 50 trong lòng bàn tay, thấy không có thau đổi gì, cảm thấy vừa vòng, thầm nghĩ rằng nếu như ý thức của Tư Nam có thể điều khiển quy luật, vậy hắn cũng không cần đấu tranh nữa, nằm thẳng ra chờ chết cho rồi.

Hắn cười tủm tỉm ngâm nga tiểu khúc tiếp tục nghe, nhìn thấy có hai người đi về phía trước, chắc là cũng muốn đi đến nơi truyền tống tân thủ để làm ăn, lúc gặp thoáng qua, hắn nghe được một người trong đó nói:

“Nhìn thấy chưa, người cầm cờ kia chính là người mà mấy hôm trước tôi nói cho ông nghe đó, tắt thở rồi đó nha, đến giờ vẫn sống nhăn, chỉ nói có một câu mà quy luật luôn cho 6 điểm!”

“Chậc chậc, may mắn quá luôn…”

Ân Triển nghe được trong lòng khẽ động, không khỏi nhìn về thiếu niên ở phía trước.

Chết rồi sống lại… Là cậu nhóc đó?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận