Hệ Thống Đang Báo Hỏng

Không có ngoại lệ, tất cả bọn họ đều đi về tuyến bên kia.

Ở đại lục dị năng, dị năng giả số lượng thuộc ba giai đoạn thấp trung cao là nhiều nhất, từ hậu kỳ cao cấp bắt đầu giảm dần, dị năng giả cấp vương, hồn là ít nhất. Còn cấp thần… Đó là truyền thuyết, không cần xếp hạng, bởi vì nó quá là biến thái rồi.

Mười người hôm nay đến, hơn phân nửa là dị năng giả hậu kỳ cấp cao, trong đó còn có hai gã cấp vương —— nhiều người như vậy chỉ vì giải quyết hai tên dị năng giả trung cấp là Đường Du cùng Lăng Mâu, có thể thấy đối phương tốn công sức không nhỏ.

Một điểm tốt là, cao giai cùng đê giai chỉ chênh lệch ở mặt tốc độ, lực lượng, thể năng cùng phạm vi công kích, cũng không có uy áp, ngược lại Đường Du cùng Lăng Mâu cũng không cảm thấy khó chịu. Hai người ở trong quốc gia quy luật đã cùng nhau làm qua không biết bao nhiêu nhiệm vụ, sớm đã phối hợp ăn ý, chỉ cần một ánh mắt cũng hiểu nên hành động thế nào.

Đường Du nhanh chóng tránh đợt công kích, phát hiện tay áo bị cắt đứt, hô lên:

“Yểm hộ, bên trái.”

Tiếng nói vừa dứt, hai người đồng thời thúc dục dị năng, nhưng không phải để tấn công, mà là để cho ngọn lửa đâm vào hàn băng, bên tai vang lên tiếng xì xì, hơi nước trong phút chốc không ngừng dâng lên, tầm mắt đột ngột bị che khuất. Gương mặt một vị dị năng giả vương cấp trong đó biến đổi:

“Chú ý cửa, không để cho họ xông ra! Nổi gió, nhanh!”

Trong lúc nói chuyện, trong đám người liên tiếp vang lên tiếng kêu rên, khi dị năng giả thuộc tính phong thổi tan sương mù, nhìn thấy hai tên đồng bạn ngã xuống đất không dậy nổi, hai vị thiếu niên kia mỗi người cầm một thanh kiếm, đứng tựa lưng vào nhau.

Trong lòng bọn họ lạnh run.

Khi họ xem tài liệu điều tra đã biết được tài kiếm thuật của hai người này, trong đó video của một người còn được lan truyền rầm rộ trên mạng, bộ dáng thích huyết khát máu đúng là khiến người rung động tâm can.

Tên cầm đầu lập tức ra lệnh: “Dùng dị năng, tốc chiến tốc thắng!”

Nói xong gã dẫn đầu xông về phía hai người, những người còn lại theo sau, đủ loại dị năng cùng kết hợp, ầm ầm lao đi, hoàn toàn che kín đường rút lui của họ. Lăng Mâu đột nhiên ngẩng đầu, nắm chặt tay Đường Du lùi về phía sau, trực tiếp nghênh đánh, khoảnh khắc tiếp theo,bóng dáng hai người nháy mắt bị năng lượng to lớn nhấn chìm, ngay cả mặt đất đều rung động.

Bất ngờ tới được quá nhanh, mọi người còn chưa phản ứng gì, quay mặt nhìn nhau.

“… … Chết rồi…?”

“Chắc chắn rồi, dù lợi hại cũng mới chỉ là giai đoạn trung cấp, làm thế nào có thể chống đỡ được một đòn này?”

“Ừm, chỉ có kiếm thuật mạnh cũng vô dụng, ở trước mặt cao thủ vẫn phải quỳ xuống, tao đã nói tụi bây không cần phải quá lo lắng.”

Tên cầm đầu vẫn giữ im lặng, thần kinh luôn buộc chặt, nhìn chằm chằm vào trung tâm, chuẩn bị tùy lúc đánh thêm một đòn, nhưng khi ánh sáng tan hết, chỉ thấy một lô cốt hình tròn do băng tạo thành đứng ở nơi đó, vững vàng chặn đòn tấn công lúc nãy, vẻ mặt của gã có chút thay đổi.

“FML, làm sao có thể như vậy!” Những người khác cũng hoảng sợ.

Phải biết rằng, cao giai có ưu thế năng lượng hơn đê giai, bọn họ còn chưa bao giờ nghe đê giai có thể chống đỡ công kích của cao giai!

Tuy nhiên tình hình lúc này hoàn toàn không cho người ta thời gian suy nghĩ, bọn họ chưa kịp hiểu gì, đã thấy tường băng nhanh tan chảy, ngay sau đó ngọn lửa cực nóng xông đến. Đường Du nhìn bọn họ, chậm rãi bước về phía trước, ngỏn lửa hừng hực nháy mắt bốc lên bốn phía, nóng đến nỗi không khí đều biến đổi.

Mọi người thầm hít vào.

Khai giảng cho đến nay, hai người họ cũng thỉnh thoảng tạo ra ngọn lửa và băng, có thể để mọi người biết là thuộc tính gì, nhưng tình huống chính thức dùng dị năng quyết đấu thì chưa bao giờ có, bởi vậy người ngoài đều không hiểu lai lịch của bọn họ, bây giờ nhìn thấy, năng lực của bọn họ so với dị năng giả thông thường cao hơn rất nhiều, lẽ nào đây là điểm tốt từ trong Cổ duy độ ra?

Hai tên dị năng giả cấp vương liếc nhau, không nói lời này nào đồng loạt nghênh chiến. Lúc nãy họ sợ gây ra tiếng động quá lớn, không dám sử dụng toàn lực, nhưng bây giờ rõ ràng là không thể trì hoãn.

Đường Du cùng Lăng Mâu bị gia tăng áp lực, dù cho dị năng của bọn họ có mạnh thế nào, đối mặt với vị cường giả cao hơn một bậc vẫn có khó khăn, chưa kể xung quanh còn có các dị năng giả như hổ rình mồi khác.

Dị năng giả cấp vương chọn đúng thời cơ nhanh chóng tấn công, cuối cùng cũng tách hai người họ ra, bắt đầu chia ra công kích. Tấn công mạnh mẽ ngay lập tức phá hủy căn phòng thành một mớ hỗn loạn, ngay cả nóc nhà đều bị dị năng giả hệ phong đánh thủng nhiều lỗ.

Đường Du hiểu rõ bọn họ muốn dồn mình vào đường chết, e là dị năng giả cấp chẳng mấy chốc sẽ mở rộng phạm vi công kích… Tâm trí cậu chỉ vừa lóe lên, quả nhiên thấy gã cấp vương mặt trước ấn tay lên mặt đất, đây là dị năng hệ thổ, trong nháy mắt chỉ thấy những ngọn măng đá bén nhọn từ mặt đất đột ngột mọc lên, đâm về phía bọn họ.

Cậu nhảy lên thoát được, liếc thấy một bóng đen, lại nhanh chóng né tránh, nhưng vẫn chậm một chút, bất ngờ bị đao phong sắc bén mạnh mẽ quét qua bả vai, máu đột ngột tràn ra. Hai mắt đối phương sáng ngời, tiếp tục tấn công dữ dội, Đường Du trong lòng tức giận, lần này ngay cả dị năng cũng không dùng, xem những thứ này là giống nọc độc vương miện xà phun ra, sau khi tránh được lao đến người gần nhất ở trước mặt, dùng sức bẻ gãy tay của gã, sau đó chém mấy kiếm, cắt gã thành từng khúc.

“Anh hai!” Người cách đó không xa hai mắt đỏ sậm, điên cuồng nhào về phía cậu:

“Mẹ, tao  liều mạng với mày!”

Dị năng giả cấp vương quát: “Đừng kích động!”

Đường Du quét mắt, sẵn sàng cắt gã luôn, lúc này lại đột nhiên phát hiện Lăng Mâu bị thương, mà một người đang muốn vọt đến phía sau, không nghĩ ngợi phóng tới đạp bay gã, dị năng giả đang đuổi theo cậu cũng đến cùng lúc, cậu chỉ cảm thấy một luồng khí nóng rát cuộn lại đây, lập tức xoay người, may mắn bảo vệ thân thể trong gang tấc, ngay sau đó bị lực lượng to lớn đánh bay, đập rầm vào tường.

Hai mắt Lăng Mâu co rụt lại: “Đường Đường!”

Đường Du ho khan, cảm giác máu trượt vào hốc mắt, cậu nhìn người đang lao tới, vẻ mặt nặng nề.


Dị năng giả cấp vương đang muốn đánh một kích trí mệnh, đột nhiên nhìn thấy ngọn lửa lan tràn, diện tích càng lúc càng lớn, bọn họ vội vã lùi về phía sau, nhìn lửa không ngừng bủa vây, một người trong đó rốt cục không nhịn được lẩm bẩm:

“Hình như cậu ấy tiến cấp …”

Lời còn chưa dứt, ngọn lửa to lớn bỗng nhiên lắng lại, Đường Du cầm kiếm đứng lên, liếm vết máu trên môi, lệ khí quanh thân nhìn còn đáng sợ hơn trong video.

Trong lòng mọi người run rẩy.

Lúc này Ân Triển vẫn còn đang quan sát một số học viện quân sự liên kết tổ chức các trận đấu đối kháng, trước mắt trận đấu còn lại ba ngày, sau ba ngày, hắn xác định danh sách với nhà trường xong thì có thể trở về thủ đô, khi đó học viện của Đường Du chắc đang tổ chức đại hội thể dục thể thao, chờ tức phụ tham gia trận đấu xong, hắn có thể mang người về nhà rồi.

Giám khảo lần này còn có các tướng lãnh khác, lúc này là thời gian ăn tối, Ân Triển vui vẻ cùng bọn họ ngồi chung một bàn, vừa ăn vừa nói chuyện. Phó tướng ở bên cạnh nhận điện thoại, ánh mắt chợt thay đổi, vội vã đi đến bên tai hắn thì thầm mấy câu.

Ân Triển trong lòng căng thẳng, phản ứng đầu tiên là quét mắt nhìn mấy người chung bàn, sau đó mới đứng lên, cáo từ rời đi.

Thiếu tướng từng cùng hắn đánh trận hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Có việc cần xử lý.”

Ân Triển trả lời qua loa, cùng phó tướng rời đi. Những người còn lại ngạc nhiên, nhưng cũng không nghĩ nhiều, một lát sau mới lục tục nhận được tin tức, một trung tướng mở cuộc gọi  video, trầm giọng hỏi:

“Xảy ra chuyện gì, nói cho rõ ràng! Đối phương là ai?”

“Bây giờ vẫn chưa biết.”Người bên kia nói:

“Chỉ biết có mười người ra tay, tám người cấp cao, hai người cấp vương, quân đội và trường học đang điều tra bọn họ đi vào bằng cách nào.”

Trung tướng vội vàng hỏi: “Hai đứa nhóc kia đâu? Bọn họ có sao không?”

Bên kia người nói: “Đều bị thương nhẹ, không sao.”

Mọi người trong phòng thở phào, ngay sau đó trung tướng giận dữ nói:

“Phản rồi! Có bắt được mấy gã đó không?”

“Không cần bắt, mười người chết bảy, còn sống sót đều bị thương nặng, nếu không phải học viện phát hiện kịp thời, có lẽ bọn họ cũng sẽ bị cắt thành từng khúc.”

Người bên kia do dự hỏi:

“Hình chụp hiện tràng máu me lắm, ngài đang ăn cơm à? Muốn coi không?”

Trung tướng tiêu hóa một chút, hỏi:

“Ý anh là hai đứa nhóc trung cấp, liên thủ làm thịt bảy người của đối phương?”

“Đúng vậy trung tướng.”

Mọi người: “…”

Tối 6h30, còi xe cảnh sát vang vọng trung ương học viện quân sự.

Ngoài sân động giăng dây phong tỏa, nhiều sinh viên chen chúc ở bên ngoài, duỗi cổ nhìn vào bên trong, chỉ thấy hiện trường bị lửa thiêu đốt một phần, vẫn đang âm ỉ, một phần khác thì bị đóng băng, tản ra hơi lạnh.

Đường Du cùng Lăng Mâu ngồi trên bậc thang, vẻ mặt đều lạnh lùng, trong đó Lăng Mâu vẫn tốt hơn chút, nhìn Đường Du ở bên cạnh, xoa xoa đầu thuận mao cho cậu. Mấy vị giáo viên và cảnh sắc căng thẳng bảo vệ họ, nhìn thấy xe cứu thương cuối cùng cũng đến, nhanh chóng đưa hai người đi.

Tin tức đã sớm lan tràn trên mạng, tất cả mọi người biết thiếu tướng phu nhân gặp chuyện, vừa bắt đầu là xích mích đánh nhau, giết người, chẳng bao lâu chủ topic lại phát tin:

“Tin tức mới nhất, nghe nói người đến là thành viên bên ngoài, đều là dị năng giảcao cấp, cố tình đến sân vận động ngăn chặn bọn họ, còn đánh bị thương vài học sinh.”

“Đây là bắt cóc hay là ám sát?”

“Tui cảm thấy ám sát khả năng lớn hơn?”

“Móa nó, dám đụng đến hai người bọn họ, muốn chết à!”

“Đúng là chết… thắp nén.”

Mọi người đã sớm cho rằng Lăng Mâu cũng ra từCổ Duy Độ, chủ đề liên quan đến  học viện hạng nhất và hai thiếu niên kia, trong một thời gian ngắn đã trở thành đề tài nóng, ngay sau đó có sinh viên học viện quân sự trung ương lên tiếng:


“Tôi và các giáo viên là những người đầu tiên nghe thấy tiếng động, đây là ảnh chụp lúc đó, bởi vì rất máu me, tôi che hết những thứ không cần thiết, thực ra trên mặt đất có rất nhiều mảnh thi thể, mọi người tự trải nghiệm đi, chân tôi đến giờ vẫn mềm nhũn.”

Mọi người vội vàng mở ra xem, chỉ thấy hai người kia cầm kiếm, cả người toàn là máu đi ra ngoài, mặt đất bị đổ nát thê thảm, đằng sau là căn phòng bị băng lửa hai tầng quấn lấy, toàn bộ hình ảnh giống như poster phim, uy nghiêm hùng tráng.

“Ôi trời ơi cứu mạng, tui thậm chí còn cảm nhận được sát khí!”

“Tui cũng vậy, những người đó đến cùng luẩn quẩn trong lòng thế nào mà lại muốn đi giết bọn họ?”

“Sát thủ chỉ là công cụ, quan trọng đứng phía sau là ai, nam thần biết lão bà đã xảy ra chuyện không?”

“Chắc chắn biết!”

Bình luận càng ngày càng nhiều, đủ loại suy đoán nổ ra, các cơ quan chính phủ cũng liên tục lên tiếng, hứa sẽnhanh chóng thông báo kết quả điều tra.

Lúc này hai nhân vật chính của sự việc đã được đưa tới bệnh viện, bọn họ đều bị thương, nhưng không nặng lắm, sau khi xử lý vế thương xong thì đến phòng bệnh đôi.

Người của quân đội, học viện và cảnh sát người vẫn luôn đi theo bọn họ, nhìn họ trong tình trạng này, người quân đội lên tiếng trước, ngập ngừng hỏi:

“Đói bụng chứ? Có muốn ăn chút gì không?”

Lăng Mâu gật đầu: “Tôi muốn ăn sườn ram mặn, canh củ sen, cà-ri bò, dưa leo trộn chua ngọt, ba tô cơm. “

Cậu ta dừng một chút: “À, thêm canh nấm hương anh đào.”

Mọi người: “…”

Được nha, khẩu vị tốt vô cùng, hoàn toàn nhìn không ra vừa mới giết người xong.

Bọn họ nhìn về Đường Du: “Còn cần gì nữa không?”

Đường Du nghĩ: ” Thêm một dĩa rau salat trộn, cho nhiều mayonnaise.”

Mọi người: “… Được.”

Hai người rốt cuộc đã trải qua những gì ở trong cổ duy độ!

Bọn họ tách ra hai người đi mua cơm, còn lại nhìn nhau, người của quân đội bắt đầu hỏi họ những gì đã xảy ra, khi nghe Lăng Mâu kể lại, hỏi:

“Bọn họ không nói gì khác?”

Lăng Mâu ừ một tiếng.

Bọn họ không hỏi thêm nữa, trong phòng đột nhiên im lặng, lúc này đột nhiên máy liên lạc vang lên, Đường Du nhìn màn hình hiển thị, ấn nhận cuộc gọi, thấy hình ảnh của ca cậu nhanh chóng xuất hiện trong không trung, tâm tình đột nhiên cảm thấy tốt hơn.

Ân Triển ngay lập tức phát hiện trên vai cậu quấn băng vài, hỏi: “Ngươi sao rồi?”

Đường Du nói: “Không có việc gì, vết thương nhỏ.”

Ân Triển quan sát một vòng, thấy sắc mặt của cậu vẫn ổn, lúc này mới cảm thấy yên tâm.

Lúc hắn đến trời đã tối đen, Đường Du vừa định nghỉ ngơi, nhìn thấy hắn hơi ngạc nhiên, chạy vội đến. Ân Triển không dám dùng sức ôm cậu, chỉ ôm một cái rồi buông ra, kéo cậu trở về giường, ôm người vào lòng dỗ cậu ngủ, sau một lúc thấy cậu đã ngủ say, mới xuống giường đi ra ngoài.

Phó tướng chấp hành mệnh lệnh của hắn đi dò hỏi tiến độ, lúc này đem mọi chuyện từ đầu đến cuối nói cho hắn, lần này tới đều là những gương mặt mới, bởi vì bị thương nặng hôn mê, tạm thời vẫn không thể hỏi gì, nhưng một vị dị năng giả cấp vương trong đó trên người có ấn ký gia huy của Liễu gia, mà Liễu gia và Chu gia luôn quan hệ rất tốt, hai vị thiếu gia cũng là thanh mai trúc mã, quan hệ rất thân thiết.

Ân Triển hỏi: “Tên nhãi Chu gia này hình như hay bị Lăng Mâu đánh?”

Phó tướng lên tiếng trả lời, nhìn hắn: “Ý thiếu tướng là?”

“Ta hỏi đại thôi mà.” Ân Triển nói.

Việc này nhìn qua có vẻ là Liễu thiếu gia vì muốn xả giận cho Chu thiếu gia mà làm, nhưng cũng có thể là người khác cố ý muốn họ nghĩ vậy, muốn hắn nghĩ người ra tay là Chu gia. Hắn bảo phó tướng trở về nghỉ ngơi, mình thì trở về phòng bệnh.


Đường Du sáng hôm sau đã bị đánh thức bởi những tiếng ồn ào, không khỏi mở mắt ra, thấy ca vẫn ôm cậu, theo thói quen chui vào trong ngực của hắn cọ cọ, mơ hồ hỏi:

“Chuyện gì thế?”

Ân Triển thấp giọng nói: “Không có gì, ngươi ngủ đi.”

Đường Du vựng hồ hai phút, ngẩng đầu: “Ưm?”

Ân Triển hôn cậu một cái: “Ngủ đi.”

Đường Du vẫn cảm thấy có việc gì đó, bò dậy. Ân Triển hết cách, kéo cậu trở về, nói cho cậu biết sát thủ ngày hôm qua đã bị người diệt khẩu. Đường Du sửng sốt:

“Chết hết? Không phải cảnh sát và quân đội luôn canh gác à?”

Ân Triển nói: “Dung dịch tiêm bị đánh tráo, bên trong có độc.”

Đường Du hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Ân Triển nói: “Để ta lo.”

Đường Du yên tâm, lại chui vào trong ngực của hắn. Ân Triển cười cười, ôm cậu vuốt ve. Lăng Mâu ở bên cạnh liếc nhìn, cảm thấy quan hệ của hai người họ còn tốt hơn trước rất nhiều, mặc dù trước đó đã kết hôn, nhưng về cơ bản cũng không thấy bọn họ hành động quá thân mật,còn bây giờ thì lúc nào cũng sẵn sàng phát sáng chói mù mắt.

Ân Triển phát hiện tầm mắt của cậu ta, hỏi: “Giường không nhỏ à?”

Ngụ ý là, ngươi đổi sang phòng bệnh đơn đi, giường sẽ rộng rãi hơn, nhưng Lăng Mâu vốn chẳng biết tự giác là gì, nói: “Không nhỏ.”

“…”

Ân Triển mỉm cười trả lời, dụ tức phụ đổi phòng bệnh còn hơn. Đường Du cảm thấy không hay lắm, nghĩ bụng cũng không thể bỏ lại mình Lăng Mâu, vẫn là ở chung tốt hơn. Ân Triển thâm sâu nhướng mày:

“Ngươi chắc chứ?”

Đường Du mặt không đổi sắc nhìn hắn, áp chế dự cảm nào đó không tốt lắm, nói chắc chắn rồi, kết quả đêm đó liền bị ca cậu mò đến suýt rên rỉ ra tiếng, móng vuốt run rẩy vội vã muốn đi qua ngủ với Lăng Mâu.

Ân Triển ấn cậu lại, cắn vành tai cậu thấp giọng cười nói: “Cứng thế này rồi, ngươi muốn qua đó cách nào?”

Đường Du hai má ửng đỏ lên, phát hiện ca lại muốn sờ cậu, không nhịn được vùng vẫy. Lăng Mâu ngủ không sâu, nghe có tiếng động  thì ngồi dậy, nhìn họ trong bóng tối:

“Hai người làm sao vậy?”

Ân Triển cười nói: “Không có việc gì, cậu ấy mơ thấy ác mộng.”

Lăng Mâu a một tiếng, nằm xuống tiếp tục ngủ.

Đường Du: “…”

Sáng sớm hôm sau Đường Du thức thời cùng ca cậu chuyển đi, tuy rằng thế này càng dễ dàng cho ca đùa giỡn cậu hơn, nhưng ít nhất không phải lo lắng bị người khác nghe thấy. Ân Triển hài lòng, xoa xoa đầu cậu. Đường Du duỗi móng vuốt đẩy tay hắn ra, đang định nhắc nhở hắn một câu mình đang bị thương, thì nghe tiếng gõ cửa, cậu lên tiếng mời vào.

Người tới là Chu thiếu gia va Chu gia quản gia, người trước nhìn thấy Ân Triển, hai mắt sáng ngời, chưa kịp chào hỏi đã thấy Đường Du nhìn mình chằm chằm, lập tức sợ hãi, trốn sau lưng quản gia:

“Tui đến thăm… thăm cậu, cậu không sao chứ?”

Đường Du gật đầu: “Cậu đi được rồi.”

Chu thiếu gia vô cùngtủi thân, đến phòng kế bên tìm Lăng Mâu, sau đó lại bị đánh, khóc chạy trở về. Quản gia kiên nhẫn an ủi thiếu gia như đóa hoa của bọn họ,  lễ phép xã giao với Ân Triển vài câu, đứng dậy tạm biệt. Ân Triển tiễn người ra ngoài cửa,trở về cùng tức phụ, Lăng Mâu và Vân Hồng đến thăm bệnh chơi bài cả ngày, dán một đống giấy lên mặt bọn họ, sau đó cùng bọn họ dùng cơm tối, rồi đến Chu gia một lúc, khi trở về đã vào đêm.

Đường Du đang buồn chán xem ti vi, hỏi: “Ca tra được việc do ai làm?”

“Vẫn chưa.” Ân Triển dựa vào đầu giường, kéo cậu vào lòng:

“Nhưng chắc sẽ nhanh thôi.”

Đường Du hỏi: “Ca biết là ai à?”

Ân Triển tạm dừng một lát, nói với Đường Du nguyên chủ của khối thân thể này bởi vì đắc tội kẻ quyền thế, cha hắn không có cách khác mới phải vứt hắn vào Cổ Duy độ, giờ hắn đã ra, những người đó chắc chắn sẽ lo lắng. Tuy rằng hắn chỉ ra rằngtừ nay về sau nước giếng không phạm nước sông, nhưng bọn vẫn nghi ngờ, quan trọng nhất là người dự tuyển nguyên soái không  chỉ có một người.

Đường Du hiểu rõ: “Cho nên bọn họ muốn ca và Chu gia đánh nhau?”

Ân Triển gật đầu: “Hơn nữa bọn họ càng sợ một ngày nào đó ta sẽ càng mạnh hơn.”

Đường Du nhịn không được hỏi bao gồm những ai, phát hiện các thế lực gia tộc liên quan phức tạp, dẫn đầu là Hàn gia, chiếm một phần ba vị trí cao tầng, cậu hỏi:

“Nhưng chúng ta không có chứng cớ, phải làm sao?”

Ân Triển nheo lại mắt: “Ta sẽ có.”

Đường Du thấy thế biết hắn lại muốn thiết kế người khác, vô thức vuốt ve gương mặt của hắn, ngay sau đó mới nhận ra mình đã làm gì, thấy hắn mỉm cười nhìn mình, lập tức lủi ra phía sau, rồi không ngoài ý muốn bị đè trên giường, bị trêu chọc đến cả người mềm nhũn, nếu không phải trên người còn bị thương, Đường Du cảm thấy chắc chắn sẽ bị ăn tươi.


Cuộc sống như thường lệ, từ hôm đó Ân Triển chỉ tập trung chăm sóc tức phụ, thỉnh thoảng đến quân đội một chuyến, rồi cũng nhanh chóng trở về, nửa tháng trôi qua nhanh chóng, Đường Du cùng Lăng Mâu dần dần khỏi hẳn, làm xuất viện thủ tục. Chuyện lúc ấy là bọn họ phòng vệ chính đáng, sẽ không  bị truy cứu trách nhiệm hình sự, nên trở về học viện.

Ân Triển trở về quân đội tiếp tục công việc, bình tĩnh giống như không còn nhớ gì đến chuyện đã xảy ra, nhưng tin tức trên mạng đã bị áp chế, chỉ còn người của học viện quan tâm tiến triển, dù sao sự việc xảy ra ngay tại bên cạnh bọn họ, nhưng mà chẳng bao lâu bọn họ cũng không còn tinh thần để ý nữa, bởi vì rạng sáng hôm nay tin tức từ biên giới truyền về, trùng người nhân đột nhiên mạnh mẽ tấn công nhân loại, đến lúc hừng đông, đối phương đã đánh ngã một thành phố.

Cả nước tức giận, hy vọng Cố thiếu lại đánh cho bọn họ một trận, tốt nhất đánh đến khi bọn họ kêu cha gọi mẹ.

Quân đội cấp cao cũng  muốn cho Ân Triển cùng đi với thiếu tướng lần trước, hai người không ý kiến, dưới sự chờ đợi của toàn dân dẫn quân đến tiền tuyến, nhanh chóng cùng đối phương đánh nhau, chiến sự giằng co. Tất cả mọi người đều cảm thấy đối phương sẽ bị đánh thê thảm, nhưng sự thật ngược lại, bên thua lại là Cố Ngạn.

Hai người không có cách nào, đành lui về phòng thủ, ba ngày sau lại tiếp tục giao chiến, vẫn thất bại như cũ, đành tiếp tục lui lại, hai ngày trôi qua, hai người thương lượng kế hoạch chủ động tấn công, kết quả không chỉ một vị thiếu tướng khác bị thương nặng hôn mê, còn bị đối phương gậy ông đập lưng ông, bao vây chặt chẽ.

Mọi người nhìn tin tức từ tiền tuyến, cảm thấy mê mang, tiếp sau đó không ngừng chửi mắng.

“Chuyện gì xảy ra? Tụi bây có biết đánh giặc hay không! Không biết thì nhanh chóng trờ về, đừng làm mất mặt!”

“Lúc vừa bắt đầu tôi còn cho rằng thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, nhưng bọn Cố Ngạn cũng thất bại thì không cách nào tin được? Sắp xếp chiến thuật gì thế này? Lẽ nào những thần thoại lúc trước đều là thêu dệt nên?”

“Tôi đã nói một tên nhị thế tổ làm sao mà chỉ nháy mắt trở thành chiến thần được, nhất định là quân đội thấy hắn từ trong Cổ Duy Độ ra, cố ý bảo người thay hắn bày mưu kế nâng hắn lên cao.”

“Tôi cảm thấy không thể đoán mò, còn phải xem xét.”

“Còn xem xét cái gì, quân đội bây giờ đều bị bao vây, trùng nhân rất hung ác, lần này phải chết bao nhiêu người đây, ni mã, tội đồ của nhân loại!”

Đường Du cũng đang xem tin tức, vô cùng muốn đi tiền tuyến giúp ca cậu, nhưng cha Cố đến, lấy danh nghĩ thăm người thân dẫn cậu và Lăng Mâu đi ra ngoài ăn cơm, sau đó ngồi xe chạy đến khu nhà của Chu gia. Đường Du ở trước mặt ông tính tình sẽ thu liễm lại, hỏi:

“Vậy là sao?”

Cố phụ nói: “Ở trong này vài ngày.”

Đường Du hoài nghi nhìn ông: “Có phải cha biết gì đó?”

Cha Cố thở dài: “Cha không biết, nhưng cha tin tưởng con cha.”

Đường Du im lặng, đành tạm thời nhẫn nhịn.

Lúc này quân đội đang mở cuộc họp, thảo luận có nên tăng viện hay không.

Hàn gia nói: “Phải tăng viện, hơn nữa phải nhanh, nếu quá trễ, bọn họ đừng mong trở về!”

Chu gia mỉm cười: “Bọn họ vốn không có báo cáo, tăng viện cái gì?”

“Đó là bọn họ tự cao! Nguyên soái, tôi tự nguyện xin đi giết giặc!”

Nguyên soái khẽ nhíu mày, cũng hiểu được nên tăng viện, nhưng còn chưa lên tiếng, chỉ thấy tiền phương gửi một yêu cầu gọi video, vội vàng bảo người tiếp nhận, gương mặt Ân Triển xuất hiện, ngoài ra trên mặt đất phía trước hắn còn đang đè vài người, đều là cấp bậc đại tá, đều có người của hai quân đội, trong đó còn có một vị phó tướng của thiếu tướng khác.

“Video này là phát trực tiếp cả nước, ta cho người chiếm kênh tin tức, bởi vì ta có một việc quan trọng cần công bố. “

Ân Triển chậm rãi nói:

“Ta vốn cho rằng người nào đó ở cấp cao nhìn ta không vừa mắt, sẽ ở trên đường âm thầm ra tay với ta, nhưng ta nghĩ sai, sự thật càng khiến người ta bàng hoàng khiếp sợ, người nào đó lại âm thầm cấu kết với trùng nhân, muốn hy sinh mạng sống của đồng bào.”

Vừa nói hết câu, tất cả mọi người hít ngược một hơi.

Ân Triển nói: “Đưa chứng cớ cho bọn họ.”

Phó tướng vâng lệnh, đưa ra toàn bộ chứng cứ bọn họ thu thập được, mọi người nhìn kỹ, phát hiện có video, máy thu âm đầy đủ mọi thứ, không thể là gian lận, chỉ nghe phó tướng tức giận nói:

“Chính là đám nồng cốt này, báo kế hoạch của chúng tôi cho trùng nhân, vì muốn giết chết chúng tôi!”

Ân Triển xua tay ngắt lời gã, đứng lên:

“Bằng chứng như núi, giết hết cho ta, tất cả hậu quả ta sẽ gánh vác, niêm phong tất cả các bằng chứng, nếu chúng ta có thể sống sót trở về, giao cho toà án quân sự xử lý. ” Hắn nhìn màn hình.

“Trước khi điều tra kỹ lưỡng đám sâu nhọt của quân đội, ta không chấp nhận bất kỳ quân tiếp viện nào, ta sẽ dẫn binh phá vòng vây, nếu như bất hạnh hy sinh, hy vọng quân đội coi đây là lời cảnh báo, cứ vậy đi.”

Video đến đây hoàn toàn kết thúc, mọi người vẫn ngồi đơ ở đó, không có phản ứng gì, một lát sau mới bắt đầu bùng nổ, ồn ào ăn năn xin lỗi, đồng thời cầu nguyện bọn họ an toàn thoát ra.

Ân Triển chỉ nói đùa thôi, trận chiến này hắn không hoàn toàn nắm chắc, sẽ rất khó khăn, nhưng quân đội không biết, đồng loạt tái mét, Nguyên soái đang định phái người thân tín tăng viện, chỉ thấy một thiếu tướng đột ngột đẩy cửa ra:

“Nguyên soái, cổ duy độ dò ra được có ánh sáng, có… có mấy chục luồng!”

Mọi người kinh ngạc: “Thiệt không đó?”

Thiếu tướng nói: “Thật sự! Không hề sai!”

Giờ phút này Nguyên soái đâu có tâm trạng để ý việc đó, chỉ qua loa ừ một tiếng: “Sai người dò tìm.”

“Dò tìm rồi, phương hướng là tiền tuyến.” thiếu tướng run giọng nói: “Không có ngoại lệ, tất cả bọn họ đều đến bên kia tiền tuyến!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận