Hệ Thống Đang Báo Hỏng

Đường Du sâu sắc cảm nhận được cánh cửa thế giới mới đến với cậu.

Những tiểu thuyết ca cậu xem bên trong đủ các loại “play”, còn có quyển viết tay trong viết cậu là một con thỏ tinh lông xám với đôi tai dài, trong Cổ Duy Độ bị sói đuổi giết, kết quả được Cố Ngạn đi ngang qua cứu giúp. Cứ thế giơ móng bám lấy ống quần người ta đòi đóng gói đem đi cùng, không những vậy còn mỗi tối biến thành hình người nằm ngủ bên cạnh người ta. Sau đó bị Cố Ngạn phát hiện, không hề báo trước mà bắt đầu lột sạch áo quần “thịt” cậu, còn bị đòi hỏi hết lần này đến lần khác không thôi. Đường Du thấy vậy ném thẳng điện thoại về chỗ cũ ngay lập tức.

“Không xem nữa à?”-Ân Triển cầm máy để sang một bên cười nói-“Mấy thứ này viết biết bao đáng yêu, đoạn sau còn miêu tả trong lúc nguơi đang cao trào để lộ đôi tai thỏ nữa kìa”.

Đường Du: “…”

Thiết nghĩ ca cậu hẳn là nhàm chán quá thể. Cậu hỏi: “Ca không ra viện à?”

Ân Triển kéo cậu lại gần, ôm hôn cậu một cái rồi trả lời:

-Ra viện gì chứ. Bây giờ ta đang là bệnh nhân, nếu như có chuyện gì bọn họ sẽ không cần đến tìm đến ta. Lại càng không có người gọi điện đến, hiểu không?

“Tùy”

Đường Du rầm giọng đáp lại một câu rồi chợt nhớ đến chuyện ngày xưa, cậu thức thời không mở miệng thêm nữa, ngoan ngoãn ngồi lại bầu bạn bên ca cậu, và quả nhiên không ngoài dự liệu bị ca cậu ăn đậu hủ mấy lần. Ân Triển thấy cậu thu móng mặc hắn chòng ghẹo thậm chí không hề trốn tránh liền tiện thể cúi đầu hôn lên môi cậu. Hắn phát hiện cậu ngẩng đầu khẽ hé miệng đón lấy liền cười:

“Đường Đường”

Đường Du nhìn hắn.

Ân Triển hỏi cậu: “Đã hiểu thích ta là loại tình cảm gì rồi chứ?”

Đường Du trong lòng run lên, mắt đối mắt nhìn hắn mấy lần. Rốt cuộc cũng giơ tay lên ôm lấy cổ rồi vùi đầu vào trong lòng hắn. Ân Triển vòng tay ôm cậu, đôi môi cọ xát lên gáy Đường Du. Đường Du trầm mặc vài giây sau mới thấp giọng “ừm” một tiếng.

Ân Triển biết người này từ trước đến nay đều không đem tình yêu treo trên miệng, dù thực ra hắn cũng không thường nói. Hai người bọn hắn bên nhau không cần nói năng chi nhiều cũng có thể hiểu rõ tình cảm của đối phương với mình như thế nào. Hắn nở nụ cười, động thân đặt người lên giường, thân mình cũng áp lên trên cậu.

Đường Du ngẩng đầu cùng hắn hôn môi, không lâu sau đã bị hắn vuốt ve nổi lên phản ứng. Áo cậu bị Ân Triển cởi ra, Đường Du hổn hển thở dốc cố né tránh: “Giờ là ban ngày đó”.

Phản ứng đầu tiên của Đường Du là sợ hãi thế nhưng tiếp theo đó trong đầu chỉ còn lại hàng đống hình ảnh mơ mơ hồ hồ lướt qua. Mặc dù ngay sau ấy lại biến mất hệt như những lần trước tuy nhiên cũng thành công khiến cậu thay đổi lực chú ý. Đường Du rên rỉ:

“Ca…..”

“Hửm?”-Ân Triển hôn cậu, thuận tiện cầm “đồ vật” cương lớn bên dưới đưa đẩy một cái-

“Giúp ca sờ sờ với nào”.

“Không sao, ta cho người đi hết rồi”

Ân Triển tay cầm lấy cằm kéo cậu ngẩng lên rồi tiếp tục hôn. Đường Du miệng “ưm” một tiếng, trong lúc Ân Triển nhanh nhẹn cởi quần áo, chỉ biết hỏi: “Từ……từ lúc nào vậy?”

Ân Triển tay mở cúc áo liếc cậu một cái, cười nói: “Trưa nay lúc ăn cơm xong ta nói bọn họ từ nay đến tối mai không cần lại đây,  chờ ngày mốt hãy đến.”

Đường Du nhìn nhìn đồng hồ lúc này, chợt nhận ra. Đôi tay run rẩy rụt lại về sau chằm chằm nhìn hắn. Ân Triển thuận tay ném chiếc áo bệnh nhân đi, híp mắt cười ngoắc ngoắc ngón tay với cậu. Đường du do dự mất vài giây, cậu nghĩ ca cậu từ trước đến giờ vẫn luôn thương yêu mình, chắc sẽ không làm mấy cái chuyện mất tiết tháo thế đâu thành thử lại rề rà quay về.

Ân Triển đưa tay kéo cậu vào lòng: “Ngoan nào.”

Thế là Đường Du chỉ biết ngoan ngoãn mặc cho hắn hôn mình, hôn đến nỗi toàn thân cậu trở nên mềm nhũn, nhịn không nổi rên rỉ thành tiếng, bất lực bám víu vào người hắn, hơi thở trở nên nóng cháy, dưới eo khó nhịn lắc lư liên hồi:

“Ca….”

“Hửm?”-Môi Ân Triển dán vào môi cậu, giọng nói đầy gợi cảm vang lên: “Chịu không nổi rồi?”

Đường Du cảm giác cả người mình như bị thiêu đốt, vừa hổn hển thở dốc vừa gật đầu. Thấy vậy hô hấp Ân Triển càng thêm trầm trọng, tay quàng phía sau gáy cậu càng thêm chặt tiếp tục đặt xuống môi cậu nụ hôn nóng bỏng. Một tay còn lại sờ soạng vuốt ve theo sống lưng cậu, dần dần xuống sâu bên dưới. Rốt cuộc cũng chạm đến động nhỏ, hắn khẽ khàng đè nhấn xung quanh mép động.

“Đường Du, thả lỏng nào”-Ân Triển vỗ về cậu nhưng tay thì không hề dừng lại tiếp tục dạo quanh, sau cùng lèn vào bên trong động nhỏ ấy.

Phản ứng đầu tiên của Đường Du là sợ hãi, tuy nhiên đột nhiên một loạt hình ảnh mơ mơ hồ hồ phiêu đãng hiện lên trong trí óc cậu. Mặc dù nó lại biến mất hệt như những lần trước, nhưng cũng vừa đủ để khiến cậu thay đổi trọng tâm của mình. Đường Du chỉ còn lại tiếng rên rỉ: “Ca…..”

“Hửm?”-Ân Triển hôn cậu, thuận tiện cầm “đồ vật” cương lớn bên dưới đưa đẩy một cái-

“Giúp ta sờ sờ với nào”.

Vật đó của Ân Triển trước đây Đường Du đã sờ mó không chỉ mấy lần rồi, thành thử lần này cậu rất ngoan ngoãn thò tay xuống sờ nó, tiện thể hé miệng cuốn đầu lưỡi của hắn mút mát. Hôn được một hồi lâu mới nhớ ra cần phải hỏi chuyện trước kia của hai người. Nhưng vừa hay là lúc ngón tay thứ hai của Ân Triển cắm vào bên trong, cậu cứ thế rên lên. Ngay lập tức cảm nhận được độ nóng lẫn mức cứng rắn không tưởng của vật đó truyền đến lòng bàn tay mình.

Ân Triển cảm nhận được cảm giác của cậu bèn khàn giọng cười đáp: “Lát nữa là cho cả vào nha”.

Đường Du có chút hãi: “Vào không nổi đâu….”

“Vào được hết”

Ân Triển đáp lại chắc nịch, tiếp tục lèn vào ngón tay thứ ba, khuếch trương kỹ càng mỗi một nơi bên trong. Thấy Đường Du co rúc lại trong lòng mình miệng không ngừng rên rỉ, một đoàn lửa nóng bốc lên toàn thân, đôi con người trở nên trầm đục, bất tri bất giác tăng thêm chút sức lực.

Đường Du chỉ thấy đầu ngón tay dường như chạm đến một nơi nào đó, cả người như bị dòng điện xẹt qua khiến cậu chịu không nổi hét lên: “Á!”

Ân Triển cười hỏi: “Nơi này?”


Đường Du muốn trả lời lại phát giác hắn đang không ngừng ở nơi đó quấy nhiễu, tức khắc hô: “Đừng đừng..ư ưm……..Ca……….”

Ân Triển lúc này đây đã nhịn không nổi nữa rồi, nhân lúc cậu thất thần rút tay ra, đỡ lấy cây gậy th*t của mình kề ngoài lỗ huyệt rồi chầm chậm đi vào. Đường Du theo bản năng vội vàng thít chặt chặn lại hắn. Ân Triển chỉ đành ôm lấy cậu, dùng thanh âm khàn khàn dịu dàng dỗ cậu:

“Đừng thít chặt ta thế chứ, ngoan nào, thả lỏng ra…..”

Đường Du nghe lời run run khẽ “ừm” một tiếng. Ân Triển hôn lên môi cậu hòng vỗ về yên lòng cậu, kiên nhẫn cuốn mút cậu một lúc lâu, sau khi thấy hô hấp cậu dần dà gấp rút lên liền đẩy thân mình vào trong thêm một chút. Thấy cậu không có dấu hiệu khó chịu hai tay hắn giữ chặt eo cậu đâm thẳng một nhát thật mạnh vào tận sâu trong cùng, “bẹp” một tiếng vang lên rõ ràng. Đôi mắt Đường Du trợn lên, ôm chặt hắn.

Ân Triển dừng lại hỏi: “Đau không?”

Đường Du khẽ nức nở nhưng vẫn lắc đầu, cậu không hẳn thấy đau, chỉ là cảm giác căng trướng cứ quẩn quanh trong người. Cậu hé miệng nhỏ hít vài cái rồi luồn mình vào trong lòng hắn, giữ vài giây mới ngẩng đầu lên, muốn hắn hôn cậu. Đôi con ngươi Ân Triển co rụt lại ngay lập tức đè môi mình lên hai cánh môi cậu mút thật mạnh, đôi tay mở banh hai cánh chân cậu, bắt đầu công cuộc di động dưới thân. Đường Du không kiềm được rên thành tiếng, đôi mắt nhanh chóng óng ánh ngập nước.

Ân Triển mới đầu còn giữ được lý trí chậm rãi di động, nhưng càng động càng không thể khống chế được bản thân càng trở nên hung mãnh, tựa như dã thú phát tình. Hắn chống người dậy, giữ eo cậu thật chặt ra sức đâm chọc vào trong cậu. Đường Du chỉ cảm thấy khoái cảm như điện giật từ xương chậu chạy thẳng lên não, ngón chân cuộn tròn, cổ họng càng không kiềm được rên lớn, nghe như sắp vỡ vụn.

Ân Triển nhìn cậu, thở dốc rồi cười trêu cậu: “Sướng rồi chứ?”

Đường Du không đáp lại, bất lực túm lấy cánh tay hắn.

Ân Triển kéo tay cậu xuống bên dưới, đi đến nơi hai người đang gắn liền với nhau. Hắn hôn lên khóe môi cậu khẽ hỏi:

“Vào hết cả rồi đúng không? Thấy sướng không?”

Đường Du chịu không nổi rù quến của hắn, rên rỉ: “…….Ca đừng nói gì nữa”

Ân Triển cười khàn, còn định nói tiếp lại bị cậu víu cổ xuống. Tiếp đó là cánh lưỡi mềm dẻo ướt át dò xét tiến vào, hắn đành tạm thời buông tha cậu, nhiệt liệt cùng cậu ôm hôn. Mạnh mẽ, khát khao chiếm lấy cậu, càng ngày càng sâu, cũng càng ngày thêm dùng sức.

Đường Du đã sớm mất không chế, chỉ còn biết “ư ưm” vài tiếng, cả người dâng trào lên cơn gió nóng bỏng hừng hực, nhanh chóng mất hồn mất trí. Trong lúc lơ đễnh bị ca hắn đổi sang tư thế khác, cúc nhỏ vừa mới trống không ngay lập tức căng đầy trở lại, cậu nhịn không được kêu thành tiếng.

Ân Triển từ sau lưng ôm lấy cậu, dịu dàng kề bên tai cậu cất tiếng: “Chặt thít làm sao, cứ quấn quýt anh mãi không thôi”

Đường Du cả người bị hắn ôm chặt trong lòng, bị hắn đâm chọc đến không biết trời trăng, căn bản nghe không rõ hắn nói gì. Cả người chỉ cảm thấy nóng, khó chịu di chuyển eo hông mình lên tiếng: “Ca…..”

Ân Triển hô hấp đình đốn rốt cuộc không trêu chọc cậu nữa, thay vào đó ra sức chuyển động đâm vào cúc nhỏ cậu.

Thời gian dường như nhoáng cái qua đi.

Ân Triển đánh mất cậu đã trăm năm nay rốt cuộc lúc này đây lại có được cậu, lại được cùng cậu thân mật thắm thiết, hoàn toàn mất khống chế với dục vọng dâng trào trong người mình. Lúc đầu còn miễn cưỡng giữ được chút lý trí, không lâu sau đã bó tay chịu trói thành tâm nghe theo trái tim mình, mãi đến khi phát tiết xong ba lượt mới hơi hơi đè được lửa tình, kéo người gói trọn trong lòng mình, hôn lên vầng trán mướt mồ hôi của cậu.

Đường Du sớm đã bị mồ hôi tẩm ướt toàn thân, ngực phập phồng kịch liệt, thở dốc một hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Liếc mắt nhìn về phía cửa sổ mới nhận ra đã vào đêm mất rồi. Cậu cứ nghĩ đến đây là xong ngờ đâu không lâu sau lại thấy ca cậu muốn đổi một cái tư thế khác đè lên người mình, mới giật mình phát giác vẫn chưa xong. Cơ thể cùng năng lượng của Ân Triển dũng mãnh vô cùng, đã thế trên giường còn rất lưu manh, Đường Du nhịn không được nhìn hắn: “Ca, đủ, đủ rồi…..”

Ân Triển kéo tay cậu đến bên cánh môi mình, in lên trên một nụ hôn: “Không đủ”

Đường Du lắc đầu: “Đủ rồi……..”

“Giờ mới đến đâu cơ chứ?”-Tâm tình Ân Triển lúc này trở nên khoan thai, giống như chậm rãi nhấm nháp thưởng thức mỹ vị, giữ chặt rồi hôn lên eo cậu rồi nói: “Biết Minh giới có một nơi gọi Cửu Xuyên không?”

Đường Du nghe chỉ thấy rất quen, nhưng cậu hiện tại không có tâm tình suy ngẫm kỹ càng, đành nói: “Không biết”

Ân Triển vừa cắn tai cậu vừa kể lại câu chuyện bằng thứ giọng trầm thấp: “Cửu Xuyên là một khu trực thuộc điện Lạc Hồn, bởi vị trí địa lý đặc biệt vốn chẳng có ai đến nơi đó. Ở đó có loài hoa Lạc Hồn trắng như tuyết, vô cùng đẹp. Lúc bấy giờ ta muốn có được em, chiếm lấy cơ thể em hoàn toàn liền dẫn em đi Cửu Xuyên, còn làm một cái kết giới ở bên trong………”, tiếp đó cười khẽ bên tai hỏi cậu: “Muốn biết trong mười ngày đó chúng ta làm bao nhiêu lần không?”

Tai Đường Du tê rần, vội né tránh: “………Không, không muốn biết”

Ân Triển lại đặt người nằm lên giường, cúi đầu nhìn cậu.

Đôi mắt hắn vì nhiễm dục vọng nhìn càng thêm thâm trầm sâu sắc, mồ hơi từ trên trán theo hai bên má chảy xuống càng khiến hắn trở nên gợi cảm hơn. Hắn cười nói:

“Có muốn biết ta cũng không cách nào nói cho nguơi biết, ta vốn dĩ không đếm. Ta chỉ nhớ được tiếng kêu rên gợi cảm của nguơi, cả người đều bị ta làm cho mơ màng, trên người một đống bừa bộn, y chang hồi nãy”

Đường Du thở không ra hơi: “Đừng nói nữa”

“Đúng là……”

Ân Triển tiến đến sát bên tai cậu nói nhỏ vài câu, tiếp tục quyến rũ cậu. Đường Du chỉ đành chủ động vòng tay ôm lấy cổ hắn, dùng môi mình lấp kín không cho hắn nói tiếp nữa, Ân Triển thấy thế mà lại vừa lòng. Đường Du tức tối cắn môi hắn:

“Ca là tên khốn mà!”

Ân Triển sung sướng cười:

“Trước kia nguơi cũng thường nói như vậy, và rồi lại phải chịu lấy hậu quả ngay sau đấy”

Đường Du bỗng hiện lên dự cảm xấu, đẩy tay giãy dụa muốn chạy thế nhưng sức lực cạn kiệt nhanh chóng bị Ân Triển đè lại, chỉ đành run giọng cầu xin:

“Không, Ân Triển, a…..ưm……..Ca……”

Ân Triển đáp lại: “Gọi tuớng công”


Đường Du thức thời: “Tuớng công”

Ân Triển chụt một cái lên môi cậu: “Ngoan hơn so với trước kia rồi”

Đường Du mong đợi nhìn hắn hy vọng hắn có thể dừng tay, nhưng lập tức biết mình quá ngây thơ rồi. Ân Triển ở trên giường luôn là thế cường, kiểu gì cũng sẽ không buông cậu ra. Đường Du lại một lần nữa bị cơn gió nóng hổi càn quét toàn thân mình, ý thức trở nên mơ mơ hồ hồ, bản thân nói những gì, làm những gì cũng không còn rõ nữa, chỉ có thể như cánh bèo trôi dạt trên dòng sông, hoàn toàn mặc người làm càn.

Đêm chẳng mấy thành khuya.

Đường Du căn bản chẳng rõ mình ngủ thiếp đi tự lúc nào, chỉ biết khi mở mắt ra trước mắt là một mảnh cỏ xanh. Bất ngờ là, cậu biết rõ mình đang nằm mơ.

Cậu nhìn một vòng khắp xung quanh rồi khẽ sửng sốt, theo bản năng cúi đầu phát hiện bản thân quả nhiên đang mặc chiếc áo bào trắng khi còn là tiểu bạch trạch liền hiểu mình không nhận sai, nơi đây quả thật là núi Côn Lôn. Cậu có chút hoài niệm chốn này. Bước về phía trước hơn chục bước đột nhiên thấy một bóng người ngồi dưới tàn cây, Đường Du không nghĩ nhiều bước về phía đó: “Tư Nam!”

Tư Nam vẫn mang hình dáng cũ y hệt trong trí nhớ của Đường Du. Tư Nam quan sát cậu một chốc rồi vỗ chỗ bên cạnh mình. Đường Du ngồi xuống rồi hỏi:

“Sao anh lại ở đây?”

Tư Nam vươn tay muốn sờ đầu cậu, thấy cậu không có tránh đi liền khẽ mỉm cười vuốt vuốt đầu Đường Du, nhẹ giọng nói:

“Ngươi tạm thời đừng nói gì, ngồi đây cùng ta một lúc đi”

Đường Du gật đầu, nghe lời y không lên tiếng. Chung quanh trở nên tĩnh lặng, một cơn gió lướt tới nơi hai người ngồi, mang theo mùi hương cỏ cây, mang theo hương vị của mùa hè. Đường Du thả lỏng dựa lưng vào gốc cây, đang định nhắm mắt lại bỗng nghe thấy Tư Nam hỏi:

“Sao ngươi lại thích hắn?”

Đường Du mê man không hiểu: “Hả?”

Tư Nam đáp lại: “Ân Triển”

Đường Du kinh ngạc hỏi: “Hai người quen nhau sao? Ý tôi à sau vụ ma thú anh có gặp lại hắn à?”

Tư Nam trả lời: “Gặp qua” rồi lại nói tiếp: “Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta”

Đường Du suy nghĩ một chốc xong nói: “Không có nguyên nhân, thích là thích thôi”

Tư Nam trở nên trầm mặc, Đường Du thấy vẻ mặt hắn có chút bệch ra liền hỏi:

“Có phải anh có chuyện gì không? Hai lần trước gặp ngươi là vì sao?”

Tư Nam vô cảm đáp lại: “Không có gì”

Đường Du lại hỏi tiếp: “Sao tôi lại đến nơi này?”

Rồi đột nhiên nghĩ đến một khả năng bèn nói: “Anh cũng mắc kẹt trong máy xuyên việt?”

Tư Nam không đáp lại câu hỏi của cậu mà chỉ đăm đăm nhìn cậu. Đường Du còn chưa mở miệng nói gì tiếp đã thấy quần áo mình từ màu trắng biến thành đỏ. Tư Nam lại vươn tay sờ đầu cậu, phán một câu:

“Nguoiư bây giờ mặc đồ đỏ vẫn là hợp hơn”

Đường Du bị sự thay đổi đột ngột này khiến đầu óc đơ ra, liên tưởng đến hai lần trước gặp y, nhíu mày:

“Lẽ nào anh có thể điều khiển máy xuyên việt kia?” Rồi rất nhanh nhớ ra một chuyện, biểu cảm có chút khó khăn, định hỏi: “Thế anh…..”

Tư Nam đánh gãy lời cậu: “Ta không có hứng xem”

Trên thực tế phần lớn thời gian của y là đánh cuộc với kính Bồ Đề, chủ yếu là truy tìm linh hồn của hai người. Thi thoảng mới có chút thời gian xem bọn họ đang làm gì. Mới nãy phát hiện Đường Du tiến vào giấc ngủ sâu, thần kinh đang trong trạng thái hoàn toàn buông lỏng hắn mới ước chừng đánh giá một chút, rồi mới đoán ra nguyên nhân và dẫn cậu tiến vào nơi đây.

Đường Du biết y sẽ không nói dối mình, lúc này mới thả lỏng, lại hỏi tiếp: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Nếu ta làm sai một chuyện, ngươi sẽ tha thứ ta chứ?”

Tư Nam không trả lời mà còn hỏi ngược lại, thấy cậu định mở miệng lại ngăn lại:

“Câu trả lời này chờ khi nguơi nhớ lại mọi chuyện hãy trả lời ta. Ngươi đã lâu rồi không xem qua cung Minh Trạch, có muốn đi xem không? Dù rằng trong cung không có ai”

Đường Du gật đầu đồng ý.

Tư Nam cười cười kéo cậu dậy, dẫn cậu đi đến cung điện nơi không xa kia. Đường Du nhớ lại khoảng thời gian khi xưa ở nơi đây khí tức cả người cũng theo đó dịu dàng nhã nhặn lại, vừa đi vừa cùng Tư Nam nói chuyện. Dần dà nói đến lúc đi tới Thiên Giới. Tư Nam im lặng một hồi rồi chợt nói:

“Nếu như chuyện đó không xảy ra ….”

Đường Du nghe không rõ hỏi lại: “Cái gì?”


Tư Nam lại im lặng như cũ, khẽ thở ra một hơi, mãi mới nói tiếp:

“Thái tử nghịch thiên, tất cả quỹ tích trước đó đều bị xáo trộn. Nếu như không có chuyện này Minh giới cũng không bị nhiễu loạn, ngươi cũng sẽ không đi tòng quân………”

Y đứng lại chăm chăm nhìn cậu, trong mắt hiện lên vài cảm xúc mà người khác xem không hiểu-“Vậy thì người cùng cậu trải qua quãng thời gian đó sẽ là ta, chứ không phải Ân Triển”

Đường Du ngớ ra muốn hỏi một câu “thế rồi sao?” rồi lại nhận ra lực hút quen thuộc kéo cậu đi, hình ảnh trở nên mơ hồ, không bao lâu sau mở mắt ra đã thấy quay lại phòng bệnh.

Ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ, Ân Triển đang dựa vào đầu giường đọc sách thấy thế liền ôm kéo cậu vào trong lòng. Hai người trần truồng da thịt dán chặt lấy nhau. Cậu có chút mê man không rõ tình hình.

Ân Triển trên môi vẫn mang nét cười hôn chụt lên môi cậu hỏi: “Nguơi ngủ ngon chứ?”

Đường Du xoay người lại nói với hắn: “Em nằm mơ gặp Tư Nam”

Ân Triển vốn còn định làm thêm hiệp nữa ngay lập tức bị dội nước lạnh lên đầu, nháy mắt định chửi thề một câu rồi lại kiềm chế lại, hỏi cậu: “Ồ, thế tên đó nói những gì?”

Đường Du ngẫm nghĩ rồi đáp: “Đại để cũng không nói gì quan trọng, chỉ nói chút chuyện linh tinh với em. À đúng rồi, anh ta dường như cũng ở trong máy xuyên việt”

“Không phải máy xuyên việt, là kính Bồ Đề”-Ân Triển dứt lời liền giải thích sơ qua cho cậu. Đường Du nghe xong chớp chớp mắt hỏi:

“Thế nên cái cây với cả cục bông lúc trước cũng là ca?”

Ân Triển đáp gọn: “Ừ”

Đường Du lại hỏi tiếp: “Thế còn Tư Nam?”

Ân Triển thực chất không muốn nhắc đến người này, hiện tại trí nhớ của Đường Du còn chưa hồi phục hoàn toàn. Đã vậy lần này trùng sinh mà vẫn còn nhớ rõ khi còn là tiểu bạch trạch, tình cảm đối với Tư Nam đang là lúc sâu đậm nhất. Nếu biết hắn có ý làm thịt tên Tư Nam kia cậu sẽ có cảm nghĩ gì cơ chứ! Quan trọng là hắn vẫn chưa đoán ra được tình trạng của Tư Nam rốt cuộc là sao, hiện tại hai người bọn họ còn đang ở trong kính Bồ Đề, lỡ như hắn nói ra rồi khiến Đường Du sinh ra chán ghét cùng cảnh giác Tư Nam liệu có đột nhiên nổi điên lên không?

Đường Du nhìn hắn: “Ca?”

Ân Triển hoàn hồn, nói đơn giản: “Tư Nam là thượng tiên của thiên giới, sau này lại tới Minh giới, làm người canh giữ kính Bồ Đề”

Đường Du vẫn không buông: “Rồi sao nữa?”

Ân Triển đành đáp: “Y vẫn luôn giữ chức trách canh giữ kính Bồ Đề”-cho đến khi tên đó chết.

Đường Du hoài nghi hỏi lại: “Thật chứ?”

Ân Triển làm dáng trịnh trọng: “Ừ”

Đường Du vẫn có chút không tin, chốc chốc lại liếc hắn. Ân Triển đưa tay ôm cậu vào lòng, nở nụ cười xấu xa: “Không tin hửm?”

Đường Du vội vã muốn chạy, kết quả vẫn cứ chậm, y hệt tối qua. Cậu căn bản không cách nào trốn thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, cuối cùng chỉ đành ngoan ngoãn ôm lấy cổ hắn, cam chịu bị hắn ăn sạch sành sanh.

Ân Triển lần này chỉ làm một hiệp, vẫn chưa đủ no nhưng cũng chỉ đành buông tha cậu, cùng cậu ăn đồ ăn sáng. Ăn xong lại ôm người vào lòng. Đường Du nhớ đến “mười ngày” hắn nói lúc trước, cảm giác có chút không ổn, tính bắt lấy quần áo đi học. Ân Triển kéo người trở lại, cười nói:

“Đi học làm cái gì, đi rồi không lo bị người ta vây xem à?”

Đường Du nói: “………..Em vẫn cứ đi”

Ân Triển nhăn mày: “Nguơi đành lòng bỏ lại một mình ta trong phòng bệnh?”

Đường Du vội đáp: “Ca có thể tìm người khác ở cùng”

Ân Triển làm một câu: “Ta không cần người khác, ta chỉ muốn nguơi”

Đường Du trầm mặc một hồi rồi lại theo thói quen chui vào trong lòng hắn. Ân Triển cười thơm cậu một cái, cũng không dằn vặt cậu thêm nữa, cùng cậu trải qua thế giới hai người. Đường Du thấy thế liền vui vẻ, ôm hắn cọ đến cọ đi, và rồi trời tối lại bị hắn ăn tiếp.

Ân Triển đối với cuộc sống hiện tại rất là vừa ý, vốn định ở thêm vài ngày, thế nhưng sóng gió vừa mới lắng lại không lâu, công việc sau đó cũng chất thành một đống. Phó tướng của hắn ngày ba cuộc điện tới làm bộ đáng thương, hắn thấy đối phương gần thắt cổ tự tử tới nơi rồi mới chịu ra viện.

Cuộc sống lại trở về như cũ.

Đường Du quay lại trường học, không ngoài ý muốn nhận được thêm một đống fans. Tuy nhiên cậu trước giờ không thích để ý người ngoài, mà trên mạng video clip về cậu toàn kiểu hung mãnh, chưa kể cậu còn có một ông chồng bá đạo kề bên. Thành thử không có tên mắt mù nào dám tiến đến chọc cậu, cùng lắm là trốn nơi xa xa chụp trộm vài tấm ảnh.

Chu thiếu gia trải qua chuyện này càng trở nên sợ cậu, bị chính cha mình giáo dục một trận rốt cuộc cũng dập tắt tâm tư đen tối. Ở học viện chỉ cần thấy bọn họ là thút thít chuyển đường khác mà đi, bọn họ cũng hết biết nói gì. Trong khi đó Vân Hồng dạo gần đây lại trở thành fan cuồng não tàn của Thiếu tướng phu nhân, vô cùng kỳ vọng hỏi liệu cậu ta có thể treo poster cậu lên khắp mọi nơi hay không, kết quả bị cậu liếc một cái đành thức thời ngậm miệng lại.

Lăng Mâu ở bên cạnh nghe thấy liền bảo: “Cậu ấy cũng là vì nhà ngươi thôi”

Vân Hồng đau lòng hỏi: “Là muốn tôi đừng rơi vào lưới tình quá sâu?”

Lăng Mâu đáp: “Không, là sợ ngươi bị đội trưởng của chúng ta thấy. Nếu thật sự bị ngài ấy thấy được, nhà ngươi chờ xuống âm phủ đi!”

Vân Hồng: “……….Ta mỗi ngày cẩu lương ăn đã đủ nhiều rồi, cậu có thể đừng cho thêm được không?”

Lăng Mâu: “…..”

Khóa học bất tri bất giác đến lúc kết thúc, Đường Du cũng đã trưởng thành. Chuyện đầu tiên cậu làm chính là bị ca cậu dẫn đi lĩnh chứng nhận kết hôn, còn hôn lễ thì hai người quyết định chờ đám người Thạch đoàn phó cùng ra thì làm một thể. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra phỏng chừng là cuối năm.

Bọn họ đoán không sai, một ngày trước Tết Ân Triển nhận được thông báo của bên quân đội rằng có vài người đi ra từ Cổ Duy Độ, hắn cong khóe môi:

“Giao cho ta đi”

Chu thượng tướng liếc hắn một cái hỏi: “Có quen biết sao?”

Ân Triển đáp lại: “Chắc thế”

Chu thượng tướng đoán chừng mấy người này chắc sẽ gia nhập binh đoán của Ân Triển, ông tưởng tượng một chút tư chất thần cấp của toàn bộ đoàn quân này, âm thầm hút khí nhìn hắn nói:


“Nếu như binh đoàn Thỏ Bông của cậu…..”

Ân Triển biết ông muốn nói gì liền cười: “Chắc không vấn đề gì đâu”

Chu thượng tướng gật đầu, nói một câu tốt lắm. Bọn họ là là quân chủ chiến, nếu như binh đoàn Thỏ Bông nâng cao đẳng cấp dị năng, bọn họ chắc chắn có thể mở rộng biên giới. Ân Triển nói thêm vài câu rồi rời đi, chuẩn bị triệu tập đội viên cùng đi tìm người. Ai người vừa mới ấn mở máy truyền phát tin đã thấy đối phương gọi đến, liền ấn nghe.

“Đội trưởng!”-Đội viên của hắn ra chiều phấn khởi hét lên-“Phó đoàn bọn họ ra rồi”

Ân Triển hỏi lại: “Anh ta liên hệ với các ngươi?”

Đội viên vội vã trả lời: “Không phải, bọn họ trực tiếp điều đến doanh trại chúng ta”

“…..”

Ân Triển lại lần nữa cảm giác được Quy luật đúng là đủ trò, đủ thú vị. Ân Triển dẫn vợ mình cùng đi tìm đám người kia, mọi người ngồi chung với nhau một bàn ăn uống tưng bừng. Ăn mừng xong về nhà ăn tết cùng cha Cố, tiếp đó rút chút thời gian rảnh đi Cổ Duy Độ một chuyến.

Đường Du chần chờ hỏi: “Hiện tại cũng không phải lúc mở cửa, có thể vào được không?”

“Ai biết được đấy, thử một chút cũng không sao”

Ân Triển tủm tỉm cười bước đến trận pháp trước vào, thò tay vào:

“Nguơi nói thử tết nhất thế này, nó liệu cô đơn không?”

Tiếng nói vừa dứt bóng dáng hắn liền biến mất, Đường Du cả kinh vội vàng đi tới. Ngay sau đấy cũng bị truyền tống vào pháp trận. Cậu ngẩng đầu, chỉ thấy xung quanh toàn một màu vàng sáng chói. Một bóng người sáng óng ánh đang kéo ca cậu ngồi xổm dưới đất, nghẹn ngào tám chuyện, khiến cậu chỉ biết trầm mặc.

“Vẫn là ngươi có lòng, biết đến thăm ta”-Quy luật nói tiếp: “Ta thật sự cô đơn”

Ân Triển nhìn nhìn đánh giá: “Ngươi là linh trận hay là bị người khác đẩy vào đây?”

Quy luật nói: “Ta cũng không biết, trong trí nhớ của ta luôn là ở nơi đây, cô đơn, lạnh lẽo, ngươi hiểu ta không?”

Ân Triển biết tất cả thế giới đều cùng chung một Thiên giới, trí tuệ cùng năng lực của Quy luật đến cấp này có lẽ là bị Thiên giới xử phạt tới nơi này. Cũng không biết nó có thể làm được những gì nữa. Ân Triển nhớ lại khoảng thời gian trăm năm ngồi trong nhà tù, chân thành nói: “Ta hiểu”

Quy luật nắm lấy tay hắn kêu lên: “Ta biết ngay mà, hai ta kết bái huynh đệ đi!”

Đường Du: “…..”

Hai người cứ thế trịnh trọng bái lạy, lại tán gẫu thêm một lúc. Ân Triển hứa hẹn sau này nếu có thời gian rảnh sẽ dẫn thêm cả đội viên đến đây thăm nó. Hẹn xong được nó đưa ra ngoài.

Đường Du đứng ngoài vây xem từ đầu đến cuối, bấy giờ mới nhịn không được mở miệng: “Ca!”

Ân Triển đang lúc tâm trạng vui vẻ: “Hử?”

Đường Du nói tiếp: “Thực ra em vẫn luôn muốn hỏi ca một điều, tính cách ca trước kia dường như không giống với bây giờ?”

Ân Triển không muốn đề cập lại những tháng ngày đau khổ xưa kia nữa, nhăn mày hỏi:

“Nguơi không thích ta bây giờ à?”

Đường Du vội đáp: “Thích”

Ân Triển thấy vậy lại cười: “Vậy được rồi, đi thôi, đi về nhà”

Đường Du nghe thế đưa tay ra cho hắn, hai bàn tay mười ngón nắm chặt lấy nhau, ngoan ngoãn theo hắn về nhà.

Học viện quân sự Trung ương một khóa học liền năm năm, biểu hiện của Lăng Mâu với Đường Du cực kỳ ưu tú chỉ mất có hai năm rưỡi đã tốt nghiệp. Xong rồi hai người trực tiếp tiến vào đội ngũ của Ân Triển. Trải qua khoảng thời gian tu luyện này dị năng của toàn đội viên đều có tiến bộ không nhỏ. Ân Triển thảo luận với thượng tướng Chu, quyết định dẫn toàn đội tiến thẳng nơi tiền tuyến.

Trận chiến này được ghi nhận lưu vào sử sách, lần đầu tiên trong cuộc chiến giữa nhân loại và trùng nhân, nhân loại rốt cuộc cũng toàn lực tiến công, đánh cho trùng nhân tan rã rải rác phải trốn biệt vào vực hoang, biên cảnh bởi thế hòa bình trăm năm. Binh đoàn Thỏ bông trở thành đội quân át chủ bài của chủ bài. Không một ai dám cười nhạo tên đoàn họ, thậm chí còn không ai nghĩ rằng tên này dở ẹc bởi vì cái tên này tượng trưng cho vô số chiến thắng vinh quang, biết bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn được gia nhập binh đoàn họ.

Ngoài ra thỏ xám tai dài không những là thú vật tượng trưng của đoàn nay còn trở thành báu thú của cả nước. Đáng tiếc nó chỉ có thể nhìn không thể sờ, mỗi khi nhìn thấy Đường Du ôm chú thỏ béo tròn trong tay mọi người đều ngưỡng mộ không thôi. Lúc này đây Ân Triển cũng trở thành Thượng tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử, lượng fan hâm mộ lớn vô cùng, trở thành người kế nhiệm lớn nhất chức vị Nguyên soái. Dù rằng chính hắn cũng chẳng thèm để ý, thay vào đó thích ngày ngày kề bên vợ hơn là chức vị kia. Trong khoảng thời gian này An phụ có tìm tới cửa muốn nhờ bọn họ xem có cách nào giúp đỡ đem An Tiêu rời khỏi Cổ Duy Độ hay không, vì hắn ta vào đó mãi chẳng thấy ra. Thấy bọn họ không cách nào giúp được đành hối hận không thôi, chỉ còn cách rời đi.

Cuộc sống dần dần yên ổn, tuy nhiên cuộc đời lần này khác lần trước. Thay vì chỉ có ấm áp càng nhiều hơn là ngọt ngào cùng với yêu thương khôn nguôi của hai người. Đường Du từ ngày đó trở đi không gặp thêm Tư Nam thêm lần nào nữa, đành chờ khi nào quay lại Minh giới lại tính sau. Cậu mỗi ngày đi làm, tan ca cùng Ân Triển, cho thỏ ăn, khi rảnh rỗi nghỉ ngơi thì câu cá hoặc là…..bị ca cậu đặt trên giường dùng đủ loại tư thế ăn sạch.

Cứ thế một năm, hai năm, ba năm……….hai người họ lại trải qua cả một cuộc đời dài đằng đẵng.

Hôm nay bên ngoài trời đổ mưa, Đường Du sau khi ngủ dậy rời giường mơ hồ cảm giác được sắp có chuyện gì đó xảy ra sắp tới, nhưng cậu là dị năng giả mức thần cấp, đâu ai có thể làm hại được cậu. Cứ vậy cậu ngồi ngẩn ngơ trước cửa sổ.

Ân Triển phát hiện ra sự khác thường của cậu, hỏi: “Làm sao thế?”

Đường Du trả lời: “Em cứ có cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó vậy”

Ân Triển giật mình, nghe xong liền di dí ở nhà không muốn đi đâu, cùng cậu đi dạo vườn hoa đào nở rộ, đột nhiên nảy lên dự cảm, bàn tay đầy nếp nhăn nắm chặt lấy tay Ân Triển: “Ca”

Ân Triển cũng nắm lấy tay cậu: “Ừm, ta đây”

Đường Du bày tỏ: “Em yêu ca”

Một đời này số lần cậu nói lời yêu với hắn rất ít, Ân Triển lập tức cười rộ:

“Ta cũng yêu nguơi”

Đường Du nghe thế liền vui vẻ, tiếp tục đi về phía trước ngắm cảnh dần dà cảm thấy có chút buồn ngủ. Đầu cậu nghiêng sang một bên, tựa vào vai Ân Triển. Ân Triển hoảng sợ dùng sức nắm chặt lấy tay cậu, cảm nhận được cảm giác linh hồn muốn rời đi như đời trước, cũng theo đó nhắm mắt lại.

Ngày này, chờ đến khi cô giúp việc phát hiện ra, chỉ thấy hai vị tướng lãnh huyền thoại song song lìa trần.

Quốc tang, cả nước tiếc thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận