Hệ Thống Đang Báo Hỏng

Đến lúc đó mọi người sẽ biết[mỉm cười]

Lồng thủy tinh được thiết lập chỉ cần có một người thoát khỏi khống chế thì bên trong dù có người hay không đều sẽ mở ra.Vì thế bọn Cố Kỳ nhanh chóng phát hiện bọn họ được tự do.

Lang Vương cùng Lam Điện nhìn nhau, cảm thấy lão Đại bọn họ suy nghĩ thật sự rất sắc bén.

Đương nhiên, người trước nghĩ đây là bản tính của người nào đó sau khi bộc lộ.Người sau lại cho rằng sau khi tỏ tình thất bại chịu kích thích nên tính tình thay nghiêm trọng hay là do ngoài ý muốn tìm được chân ái? Vì vậy, đây là sức mạnh của tình yêu à?

Người của bang Bạch Long cũng nhìn nhau, Phong Lương Dạ nói: “Chủ ý này thiệt là…”

Lão Tử Là Thích Khách nói: “Tốt!”

À vâng rất tốt, người bình thường không nghĩ ra được…bọn Phong Lương Dạ im lặng không nói.

Công ty game cũng bị việc này làm cho lộn xộn, bắt đầu thảo luận xem vấn đề có phải do bug.Quản lý hỏi ra mới biết cũng là đám người lần trước làm nhiệm vụ ẩn, sau khi nghe nói đến cách làm của người nào đó cũng im lặng. Quản lý lặng lẽ liên hệ với boss, sau đó lại nghe boss nói bọn họ liên tục phát hiện được hai chỗ bug nên được thưởng mới đúng.

Lúc này mấy người vẫn đang giết thời gian trong game.

Chắc là do số người không đủ, nên bé gái vẫn chưa nói gì. Đường Du ôm lấy con thỏ tìm một chỗ ngồi xuống: “Hắn sẽ bị nhốt bao lâu?”

Lang Vương nói: “Nếu là phạm tội lần đầu tiên sẽ bị nhốt mười phút, sau đó mỗi lần tái phạm sẽ tăng thêm mười phút, một tiếng là mức cao nhất.Cậu có thể hỏi hắn, trong phòng tối có đồng hồ đếm ngược.Đúng rồi, nhắn tin bằng thông tấn khí đi, trong phòng tối không dùng chat riêng được.”

Đường Du gửi tin nhắn cho ca cậu, biết hắn sẽ bị nhốt hai mươi phút.Cậu thông báo cho bọn họ biết sau đó treo máy cùng ca cậu trò chuyện video. Ân Triển nhìn cậu:

“Tại sao lại mặc đồ ngủ, cởi ra.”

“…” Đường Du: “Không cởi.”

Ân Triển cười nói: “Vậy ngươi nhúc nhích lỗ tai cho ta xem.”

Đường Du: “…”

Ân Triển nhướng mày, Đường Du lặng im một lát, nhúc nhích tai một chút.Cậu thấy ý cười trong mắt ca mình càng thêm sâu, biết mình đoán đúng rồi, chờ bọn họ gặp mặt tên lưu manh này nhất định sẽ không để yên cho cậu… Cậu nheo mắt ngẫm nghĩ, dứt khoát chủ động cởi áo ngủ. Ân Triển ngạc nhiên ngoài ý muốn kêu lên:

“Ngoan thế à?”

Đường Du thầm nghĩ dù sao em cũng chạy không thoát, chi bằng bây giờ gây sức ép ca cho sướng.Vì thế cậu cởi luôn cả quần lót ra, nằm ở trên giường chăn chú nhìn hắn, cậu liếm khóe môi:

“Ân Triển…”

Ân Triển hô hấp nháy mắt khẽ ngừng, biết rõ tức phụ cố ý, ý cười càng đậm:

“Quyến rũ ta như thế, ngươi nên biết rõ hậu quả.”

Mười ngày mười đêm đều trải qua rồi, Đường Du tỏ vẻ mình rất bình tĩnh, tiếp tục dụ hoặc hắn.Nhìn thấy hầu kết của hắn khẽ động, cậu câu môi cười bắt chước giọng điệu thường ngày của hắn:

“Như thế nào, ca muốn?”

Ân Triển sung sướng cười một tiếng, nhìn cậu từ trên xuống dưới, thật thà nói:

“Muốn chứ, trước tiên ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, dời tay của ngươi xuống dưới, sau đó như vậy…”

Đường Du: “…”

Ân Triển không biết xấu hổ nói hết, nhìn cậu: “Làm đi.”

Đường Du thầm nghĩ cuối cùng là tại sao cậu lại muốn so lưu manh với ai đó.Cậu im lặng một lát, ngoan ngoãn đồng ý, ngay sau đó kéo chăn qua chui vào trong cuộn tròn, chỉ chừa khúc đuôi ngắn ngủn ở bên ngoài.

Ân Triển: “…”

Đường Du vươn móng vuốt mò mẫm, lấy kính ảo đeo lên quay vào trong game.Cậu vừa vào liền thấy tin nhắn không ngừng nhấp nháy, mở ra xem thấy anh họ gửi đến rất nhiều thứ. Đầu tiên là hỏi cậu và Ân Triển là xảy ra chuyện gì, lúc trước Ân Triển giải thích quan hệ của hắn cùng Phong Khinh Trần Trần với cậu thế nào, cuối cùng là hỏi cậu đang treo máy à.

[ Chat riêng ] Nhạc Chính Hoằng: dạ, em đang treo máy.

[Chat riêng] Bạc Hà Hạ: thế giờ nói đi.

[Chat riêng] Nhạc Chính Hoằng: em và hắn yêu nhau, không liên quan đến Phong Khinh Trần Trần.

[Chat riêng] Bạc Hà Hạ: nói thế là xong với anh hả?

[Chat riêng] Nhạc Chính Hoằng: được rồi, sự thật là hắn và Phong Khinh Trần Trần quen biết trong hiện thực.Hắn là người thừa kế chính thống của gia tộc, nhưng hoàn cảnh khó khăn, xung quanh rất nhiều người muốn hắn chết.Rơi vào bước đường cùng chỉ có thể giả vờ che dấu bản thân mình, khiến bọn họ lơi là cảnh giác.Tỏ tình với Phong Khinh Trần Trần cũng là một trong các biện pháp.Gần đây hắn quyết định thu thập bọn họ, thời gian hắn biến mất là đang đối phó bọn họ. Phong Khinh Trần Trần phát hiện có chuyện không đúng, nên định thông qua game cứu vãn lại.

[Chat riêng] Bạc Hà Hạ: …

Cố Kỳ nghĩ quá rất nhiều khả năng, kết quả hiện thực lại đả kích anh một trận nặng nề.Anh hít sâu một hơi, nhìn em họ, kềm chế xúc động muốn ném con thỏ vào mặt cậu, tiếp tục gõ chữ.


[Chat riêng] Bạc Hà Hạ: chuyện nhảm vậy em cũng tin?!

[Chat riêng] Nhạc Chính Hoằng: em  nói thật mà.

[Chat riêng] Bạc Hà Hạ: chứng cớ đâu?

[ Chat riêng] Nhạc Chính Hoằng: không có.

[ Chat riêng] Bạc Hà Hạ: …

[ Chat riêng] Nhạc Chính Hoằng: hắn rất tốt, em rất thích hắn.

[ Chat riêng] Bạc Hà Hạ: nếu… anh nói là nếu, sau này hắn thích người khác rồi tìm một ký do qua loa đối phó em, em sẽ làm sao?

[ Chat riêng] Nhạc Chính Hoằng: anh họ, em sẽ không nhảy lầu nữa.

Cố Kỳ trong lòng thả lỏng, nghĩ dù gì em họ cũng đã trải qua cái chết một lần hẳn là sẽ kiên cường hơn.Anh đang định khen ngợi cậu vài câu, đã thấy cậu gửi đến thêm một tin, viết là: em sẽ chính tay giết chết hắn.

[ Chat riêng] Bạc Hà Hạ: …

[ Chat riêng] Nhạc Chính Hoằng: nói giỡn thôi [ mỉm cười ]

Cố Kỳ không biết đã là lần thứ mấy cảm thấy em họ mình thiếu đòn.Anh còn chưa nghĩ ra phải nói gì đã nhìn thấy Ân Triển trở lại.Lang Vương dẫn đầu nghênh đón, sùng bái nói:

“Lão Đại, anh thật lợi hại, mà thật ra lại có chuyện thế này hoàn toàn có thể giao cho Lam Điện, anh không cần thiết tự mình làm.”

Lam Điện: “…”

Đừng tàn nhẫn thế được không!

Ân Triển cười nói: “Không sao cả, chuyến này ta đi rất đáng giá.”

Nói rồi hắn nhìn về phía Đường Du, ngoắc ngoắc ngón tay.Đường Du mặt không đổi sắc liếc hắn nhưng cuối cùng vẫn theo thói quen lượn qua, thuận tay đưa con thỏ cho hắn. Ân Triển nhận lấy ném đi, ôm người vào lòng hôn hôn, ghé bên tai cậu thấp giọng nói:

“Bảo bối, ta không thể chờ đợi được muốn đi tìm ngươi.”

Đường Du: “…”

Bé gái lúc này mới lên tiếng, nói với bọn họ có thể về nhà, vui vẻ phấn chấn dẫn bọn họ đến nhà mình. Mọi người luôn cảm thấy không có dễ dàng như thế, nâng cao cảnh giác đi theo cô bé.Chẳng mấy chốc đi đến một ngôi làng nhỏ, bên trong có những loài động vật và con người, hơn nữa tất cả đều nói được tiếng người, có thể giao lưu với nhau.

Tử Lâm: “Tôi đã từng xem qua một quyển tiểu thuyết, trong đó có viết động vật nếu sống mấy trăm năm thì sẽ có đạo hạnh, dần dần có thể hóa thành hình người, được gọi là yêu, biết phép thuật, rất lợi hại.”

Lão Tử Là Thích Khách: “Đừng có đùa, sao mà sống lâu vậy được?”

Tử Lâm: “Đây là game mà, có phải thật đâu, lỡ như ở đây thiết lập vậy thì sao?”

Mọi người nghĩ đến mức độ hung ác của con thỏ, cảm thấy có thể lắm.Nhìn xung quanh đám động vật không biết chừng bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên, da gà da vịt đều nổi cả lên. Khuynh Thế Tiểu Hồ dán sát bên cạnh Lang Vương:

“Lang Vương ca ca, người ta hơi sợ.”

Lang Vương nắm chặt lấy tay cô: “Có anh ở đây, sẽ không để em gặp chuyện đâu.”

Khuynh Thế Tiểu Hồ ngượng ngùng muốn né gã: “Ôi chao, anh đừng có mà lợi dụng người ta, xấu xa, đồ lưu manh ~ “

Mọi người: “…”

Tui phắc không khí khẩn trương thoáng chốc đã mất sạch!

Miệng mọi người đều giật giật, không còn gì để nói tiếp tục đi.Cuối cùng đến trước một căn nhà gỗ, nghe bé gái nói đây là nhà của nó.Bọn họ cùng nó đi vào, sau đó nhìn thấy một bé trai nằm ở trên giường.

Con thỏ kêu một tiếng ba ba, nhảy lên trên yêu thương dụi vào bé trai.

Bé gái nói: “Đây là chồng của em, mấy ngày trước bị bệnh nặng, cả người không có sức lực còn sợ lạnh.Chúng tôi nghĩ mọi cách đều không thể chữa khỏi cho anh ấy, sau đó nghe nói Quy Vân Thảo có tiên thảo, nên mới đi ra ngoài hái.”

Cô bé nói xong lấy tiên thảo làm thành bột, nhìn bọn họ:”Tiên thảo rất linh, dùng xong có thể khỏi hẳn, sau đó chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.”

Nói dứt câu cô bé không động đậy nữa, mọi người chờ chờ chờ, cảm thấy dường như cô bé đã chuyển sang chế độ im lặng.

Lão Tử Là Thích Khách nói: “Vậy là sao đây?”

Diệu Vũ thản nhiên nói: “Vòng nhiệm vụ này chắc là chữa bệnh cho chồng nó.”

Bọn Cố Kỳ và Lam Điện cũng nghĩ như vậy, nhìn lọ thuốc bột trên bàn, lại nhìn bé trai hôn mê không tỉnh.

Tử Lâm: “Tiên thảo dùng như thế nào?”


Đường Du: “Uống hoặc là thoa ngoài da, chọn một trong hai.”

Khuynh Thế Tiểu cắn ngón tay ngẫm nghĩ một chút:

“Vậy… vậy nếu chọn một trong hai, rồi phát hiện không được đổi cách khác, mà thuốc không đủ thì sao giờ?”

Mọi người nghĩ cũng phải, không nhịn được nhìn về phía Ân Triển.

Ân Triển: “Khả năng là uống thuốc lớn hơn.”

Mấy người trăm miệng một lời: “Tại sao?”

Ân Triển chỉ vào người trên giường: “Các ngươi thử mở miệng nó ra xem.”

Mọi người đi qua thử, và thật sự mở không được.Thậm chí Lang Vương và Lão Tử Là Thích Khách đứng ở hai bên hợp lực mở thử, thế nhưng miệng của bé trai một chút cũng không nhúc nhích, ngay cả khe hở cũng không có.Bọn họ cảm thấy nó thực sự nó phù hợp với thuộc tính hố hàng của nhiệm vụ, lại nhìn tiếp về phía Ân Triển.

Cố Kỳ hỏi: “Làm sao anh biết?”

“Dễ lắm mà, manh mối game bày sẵn ra rồi, còn lại chỉ cần suy nghĩ theo hướng kỳ quái là được.”

Ân Triển cười nói:”Bé gái nói chồng nó sợ lạnh, nhưng các ngươi nhìn xem tuy bé trai đắp chăn bông nhưng lại lộ ra một nửa chân ở bên ngoài.”

Mọi người đồng loạt nhìn qua, thấy cái chân ở phía mặt trong giường đúng là bị lộ ra, nếu không nhìn kỹ, rất khó phát hiện.

Cố Kỳ hỏi: “Cho nên?”

Ân Triển nói: “Các ngươi gãi thử xem.”

Lam Điện đứng gần nhất, vươn tay gãi gãi, bé trai lập tức phì một tiếng rút chân về, miệng mở ra một chút, cuối cùng cũng có được cái khe.

Mọi người: “…”

Ni mã ai có thể nghĩ đến điều này nha!

Mọi người cảm giác tam quan của mình đều bị làm mới, há há miệng, lại há há miệng, yên lặng nhìn Ân Triển, đổ thuốc bột vào miệng bé trai.Chẳng mấy chốc bé trai đã mở mắt ra ngồi dậy. Cùng lúc đó, bé gái và con thỏ giải trừ hình thức im lặng, chúng nó vui sướng ôm lấy nhau, biểu diễn một màn ấm áp. Mọi người đờ đẫn nhìn nhau, tâm tình chẳng vui được chút nào.

Nhiệm vụ tiếp theo là ăn cơm, mọi người ôm trái tim lo lắng ngồi trên ghế, sợ giữa chừng xảy ra chuyện gì.Nhưng sau khi dùng cơm xong mọi việc vẫn bình thường.Bé gái dọn dẹp bát đũa, vào nhà lấy ra một cái hộp gỗ.Hai mắt mọi người sáng ngời nhìn đăm đăm, cho rằng đây là quà thưởng của nhiệm vụ.

Bé gái đặt hộp gỗ lên bàn, rót cho bọn họ mấy ly trà, ôm con thỏ ngồi xuống ra hiệu bọn họ uống trà.

Vì thế mọi người kiên nhẫn cuối đầu uống.

Bé gái nhìn về phía Đường Du: “Em thấy bím tóc anh thắt cho thỏ con, rất xinh đẹp.”

Đường Du nói: “Quá khen.”

Bé gái hỏi: “Anh còn trẻ lại đẹp như thế, có người mình thích chưa?”

Mọi người nhìn thấy màn hình hiện lên một hộp thoại, và sau đó Đường Du chọn “Có”.Bé gái bối rối nhìn cậu, ngập ngừng một lát mới nói:

“Thật ra tộc chúng tôi có một phong tục, tóc của con thỏ chưa lập gia đình chỉ có bạn lữ tương lai mới được chạm vào.”

“…” Mọi người ngẩn ngơ, sờ vào vũ khí, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Bé gái nói: “Em thấy anh còn chưa kết hôn, hay là kết hôn với thỏ con đi? Bây giờ nó không thể hóa thành hình người, phải ở lại trong thôn, sẽ không gây phiền phức cho anh đâu.Nhưng mà lúc anh ra ngoài phải tuyên bố đã kết hôn, hơn nữa không thể sử dụng hệ thống hôn nhân.”

Bé gái tạm dừng một chút, đẩy cái hộp qua, “Đây là đồ cưới của chúng ta, anh có thể suy nghĩ thử xem.”

Mọi người lại thấy màn hình xuất hiện khung đối thoài, viết mấy chữ “Đồng ý” cùng “Từ chối”, thời gian đảo ngược là một phút đồng hồ. Đường Du không chút nghĩ ngợi nói:

“Tôi không đồng ý.” Nói xong liền nhấn từ chối.

Bé gái vẻ mặt giận dữ: “Anh thật sự muốn từ chối?”

Khung đối thoại lại xuất hiện, mọi người căng thẳng đứng dậy, cảm thấy chắc chắn phải đánh một trận, nhìn về phía Đường Du. Đường Du nhìn thoáng qua Ân Triển, không đợi hắn mở miệng, chọn phải.

Thần kinh của mọi người đều căng thẳng, chỉ thấy bé gái thất vọng lắc đầu:

“Dưa hái xanh không ngọt, các anh đã giúp chúng tôi nhiều như vậy, chúng tôi cũng không thể lấy oán trả ơn, chúng tôi không giữ các anh lại, các anh đi đi.” Nói rồi bé gái khôi phục trạng thái im lặng.

“Thế… thế là xong?”


Mấy người bước về phía trước cố gắng đối thoại, kết quả vẫn là để cho họ đi.Bọn họ cho là nhiệm vụ thế là hỏng rồi, nhịn không được nhìn Đường Du. Ân Triển cũng nhìn tức phụ, vươn tay về phía cậu, cười hỏi:

“Chỉ là không được dùng hệ thống hôn nhân thôi mà, không tiếc à?”

“Không tiếc, em sẽ không kết hôn cùng người khác.” Đường Du nắm tay hắn, chui vào trong lòng ôm lấy hắn, nhìn những người khác:

“Tôi rất xin lỗi.”

Mọi người lắc đầu, nhiệm vụ này vốn là do cậu ấy nhận, đương nhiên do cậu quyết định. Cùng lắm thì đợi nhiệm vụ mở ra bọn họ làm lại là được. Ân Triển xoa đầu của cậu:

“Ngươi đi đi.”

Đường Du hỏi: “Hả?”

Ân Triển nói: “Ta cảm thấy làm nhiều vòng nhiệm vụ như thế, cũng sẽ thưởng cho gì đó, ngươi đi ra ngoài thử xem.”

Cho nên lúc nãy ca chỉ là muốn dụ em nói lời thật lòng? Đường Du im lặng liếc hắn một cái, xoay người đi ra phía ngoài.Bỗng nhiên nghe thấy bé gái gọi cậu quay lại, cho cậu một cơ hội cuối cùng, nhưng những gì cậu đã quyết định sẽ không thay đổi, từ chối ngay lập tức.

Bé gái ngẩn người: “Không ngờ anh lại chung tình với người yêu như vậy, vậy mà em lại định xúc phạm tình cảm của hai người, thật sự là…”

Bé gái nói rồi chạy vào phòng, lấy ra một hộp lớn hơn đưa cho Đường Du: “Thật sự là xin lỗi, tình yêu của hai người làm em rất cảm động, đây là quà xin lỗi của em, xin hãy nhận lấy.”

Mọi người: “…”

Nhiệm vụ ẩn có cần gây chuyện vô lý thế không!

Đường Du bèn nhận lấy, ngay sau đó mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt.Khi hoàn hồn thì thấy bọn họ đã rời khỏi phó bản trở về Vân Quy Thảo.Cùng lúc đó, trên kênh thế giới xuất hiện một tin tức.

[ loa ] Phi Thường Khoái Hoạt:Tin đặc biệt! Tin đặc biệt! Đám người làm nhiệm vụ ẩn ra rồi!!!

Bọn Đường Du đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó mới nhìn thấy gần đó có rất nhiều người chơi, rõ ràng đang chờ họ xuất hiện. Bọn họ còn chưa nghĩ ra cách gì đối phó, chỉ thấy một con trâu khổng lồ xuất hiện, dừng ở nơi cách bọn họ tầm năm mét, giận dữ nói:

“Đưa đồ cho ta!”

Quần chúng vây xem: “=口=”

Bọn người Đường Du: “…”

[ loa ] Phi Thường Khoái Hoạt: a a a có một con quái đi theo, hai nhóm người đánh nhau rồi!!!

Mọi người từ sớm đã chú ý bọn họ, nhìn thấy thế vội vàng chạy đến bên cạnh.Còn đám người chơi đang đánh phó bản thì nổi điên, kêu bọn họ phát trực tiếp đi.Vì thế chẳng mấy chốc loa soát không ngừng, nói cho mọi người biết hai nhóm đang giao đấu.

[ thế giới ] Đừng nói Người Hạnh Phúc: tui phắc cái người tên Nhạc Chính Hoằng cùng Ân Triển quá lợi hại!Thân thủ kiểu này, vốn là nhìn không rõ được!

[ thế giới ] A Đát: nhất định là dùng hình thức tự mình điều khiển.

[ thế giới ] Thu Thu Thu: sát, thiệt hay giả?

[ thế giới ] Không Muốn Nói Chuyện: tui xem qua video rồi, hình như… hơi giống?

[ thế giới ] Miêu Mễ Tương: chắc là vậy, mọi người nghĩ coi bọn họ đánh thắng boss thế giới cấp 70 đó.Tuy là không biết thắng cách nào, nhưng ít nhiều cũng có liên quan chứ?

[ thế giới ] Muốn Ăn Mì: khoan đã, chỉ có mình tui phát hiện vũ khí của Ân Triển sử dụng rất giống của Thâm Tình Nồng Nàn à?

Người chơi thảo luận sôi nổi, chăm chú theo dõi cuộc chiến.

Từ lúc quái vật trâu rống lên bọn Đường Du cũng đã giữ vững đội hình.Khuynh Thế Tiểu Hồ và Tử Lâm nhanh chóng rút lui, rời khỏi phạm vi tấn công, Ân Triển cùng bọn chiến thần như Diệu Vũ thì tiến lên nghênh đón.Do có Ân Triển khống chế cừu hận, Đường Du có thể yên thoải mái tấn công, nhanh chóng tiến gần.

Hầu hết mọi người đều là cao thủ nên vốn dĩ đã không tệ, sau khi trải qua mài dũa ở thuỷ vực cộng thêm có siêu cấp vú em như Khuynh Thế Tiểu Hồ, vì vậy thong thả đối phó, dần dần giành được thế thượng phong.

Quái vật trâu nổi giận gầm lên một tiếng, tấn công càng thêm sắc bén.Nhưng cuối cùng vẫn không phải là đối thủ của bọn họ, chân trước khuỵu đi ngã nhào trên mặt đất. Trong lòng mọi người vui vẻ, đang chuẩn bị cho nó một kích trí mệnh thì bỗng thấy nó vụt một phát nhảy lên, đầy máu, sống lại.

Mọi người: “…”

Lại bị hố!

Mọi người vừa mắng ầm ĩ, vừa tiếp tục đánh.Chẳng bao lâu lại đánh cho nó cạn máu.Quái vật trâu quái lại một lần nữa ngã xuống đất, ngay sau đó xoẹt đứng dậy, lần thứ hai sống lại.

Mọi người: “…”

Ni mã a!

Mọi người buồn bực, cố gắng duy trì tiết tấu, chẳng mấy chốc lại hạ gục nó rồi sau đó trơ mắt nhìn nó lần thứ ba sống lại.

Mọi người: “…”

Mày có biết xấu hổ hay không!!!

Đám người vây xem cũng giật mình.

[ thế giới ] Phong Lưu Thành Tính: ai có thể nói cho tui biết đây là chuyện gì?

[ thế giới ] Hôm Nay Cũng Là Manh Manh Đát: đại khái đây là trò “Chúng mày muốn giết chết tao, nhưng tao bất tử tao bất tử, tức chết tụi mày”?

[ thế giới ] Vô Tự Thiên Thư: hoặc là trò “Xem ai tiêu hao hơn ai”?

[ thế giới ] Hồng Điệp: Vậy thế này sao mà đánh?


[ thế giới ] Tiểu Đồ Đồ: thắp nến.

[ thế giới ] Thủy Phố: thắp nến.

Một nhóm người xếp hàng phía sau thắp nến.Còn những nhân vật chính trong chuyện này thì đang thương lượng khả năng giết được quái vật trâu là bao nhiêu.Bởi vì có một số nội dung nhiệm vụ là nhất định phải chết mới được. Lão Tử Là Thích Khách đã coi Ân Triển là nhân vật trung tâm, hỏi:

“Đại thần anh cảm thấy thế nào?”

Ân Triển tung một chiêu liên hoàn kích hạ gục quái vật trâu, rồi nhìn nó điên điên sống lại:

“Thông thường mấy con như vầy máu nhiều lắm, khả năng bị ngược hai ba lần thế này ít lắm, để ta nghĩ xem…”

Đang nói bỗng hắn liếc thấy trên cổ quái vật trâu có một dây chuyền.Mặt dây chuyền là một vòng tròn nhỏ, đột nhiên hắn nghĩ đến một cái gì đó:

“Đường Đường, món đồ chơi của con thỏ là ngươi giữ?”

Đường Du hơi ngẩn, vội vàng lấy ra đưa cho hắn.

Ân Triển thóang nhìn qua, quyết định thật nhanh tiến sát lại gần quái vật trâu.Hắn đem quả cầu đặt vào chính giữa vòng tròn,tiếng click vang lên vừa khớp.

Quái vật trâu đột nhiên ngừng tấn công, nó hầm hừ:

“Xem ở việc chúng bây còn biết trả lại cho ta, tạm tha cho chúng bây.” Nó nói xong thân ảnh liền biến mất.

Mọi người: “…”

Phắc… cmn…… …

Mọi người đã không còn hơi sức lải nhải “Là ai tha ai, rõ ràng có thể chơi rất vui sao không nói ngay từ đầu”.Bọn họ không hẹn mà cùng ngồi bệt trên mặt đất, tuy rằng trong game không cảm thấy mệt, nhưng bọn họ vẫn mệt lắm, mệt tim.

Quần chúng vây xem nhìn bọn họ, có mấy người da mặt dày sáp qua dò hỏi bọn họ làm cách nào mở ra nhiệm vụ. Đường Du nhìn đám người cách đó không xa, cậu quyết định gửi lên một thông tin.

[ loa ] Nhạc Chính Hoằng: đồng loạt trả lời, ngoài chủ thành có bầy thỏ, tùy tiện chọn một cái con thắt bím tóc cho nó sẽ mở ra được nhiệm vụ ẩn.

Người chơi toàn sever nhạc nhiên, không ít người hỏi sao cậu lại dễ dàng thẳng thắn như thế. Đường Du tâm tình sung sướng, gõ vài chữ.

[ loa ] Nhạc Chính Hoằng: đến lúc đó mọi người sẽ biết [ mỉm cười ]

[ loa ] Lão Tử Là Thích Khách: chúc mọi người chơi vui vẻ, mã đáo thành công!

[ loa ] Lang Vương: bọn tui là người hào phóng, đương nhiên không cần che giấu, đúng không tiểu hồ ly?

[ loa ] Khuynh Thế Tiểu Hồ: (^o^)/ Ừa, Lang ca ca nói thế nào thì chính là thế ấy ~

[ loa ] Ân Triển: đừng khẩn trương, mấy vòng nhiệm vụ này đều rất dễ dàng.

[ loa ] Lam Điện: để bảo đảm mọi người hể tận hưởng đầy đủ những niềm vui trog nhiệm vụ này, chúng tôi quyết định không tiết lộ bất cứ điều gì.Chẳng qua ấm áp nhắc nhở một chút…

[ loa ] Phong Lương Dạ: chỉ có mọi người không thể tưởng tượng được, không có bọn họ không làm được.

[ loa ] Không Phải Là Soái Ca: vỗ vai.

[ loa ] Tử Lâm: cố lên!

Người chơi nhìn mà sửng sốt, có thể đoán được nhiệm vụ này rất khó.Mấy người chơi gần đó không nhịn được lôi kéo làm quen, muốn hỏi rõ cụ thể tình hình.Ai dè bọn họ thật sự không nói một chữ,  có một người chơi nói:

“Tui biết được một điều, boss cuối cùng đánh bốn năm lần là được.”

Mọi người nhìn gã, bọn họ biết rõ là do động tác của Ân Triển quá nhanh, người khác không nhìn thấy cảnh hẳn trả lại quả cầu, thế nên hiểu lầm. Đường Du khen ngợi gã:

“Anh thật thông minh, thế mà cũng đếm được.”

Ân Triển cười tủm tỉm:

“Nhưng mà boss cuối cùng có nói một câu xem biểu hiện của chúng ta, sau đó liền xong.Có khi đến lúc đó các ngươi biểu hiện không tốt, nó sẽ tăng thêm số lần, hy vọng các ngươi có thể qua nhanh.”

Đường Du nói: “Thật ra nó không mạnh lắm, rất nhanh là xong.”

“…” Cố Kỳ thấy em họ mình cùng Ân Triển hố người khác không thương tiếc, vội ho một tiếng, ôn hòa nói:

“Chúng ta đến chỗ khác đi.”

Mọi người nhớ ra còn chưa mở bảo tương, bèn đứng dậy rời đi.Nhưng lúc này bọn họ đang nổi tiếng, đi đến đâu cũng bị vây xem.Khuynh Thế Tiểu Hồ ngượng ngùng nói:

“Sao ai cũng nhìn người ta nha, sợ quá đi.”

Lang Vương vội vàng đi qua chiếm tiện nghi.Lão Tử Là Thích Khách hỏi:

“Làm sao bây giờ? Không có chỗ nào yên tĩnh vắng vẻ à?”

Ân Triển cười nói: “Có đó, trong phó bản trong, đi thôi, chọn chỗ gần nhất.”

Trải qua đêm nay mọi người đều có hiểu biết với lối suy nghĩ của hắn, nhìn hắn rồi đi theo.

Spoid:

“Tôi mới 18 tuổi, các anh sao lại nhẫn tâm ra tay? Nếu nhứ tôi bị bóng ma tâm lý, vậy ngọn cỏ non nho nhỏ tương lai của đất nước là tôi đây đã bị các anh vô tình bẻ gẫy rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận