Cấp dưới của Laurie thấy được tin tức mà Cá Heo 66 đăng lên trước và gửi ngay cho Laurie, Laurie thấy xong vội ngắt ngay livestream, vỗ đùi mạnh một phát và nói: "Đệt, trúng kế rồi!"
Hắn biết rõ về kỳ lột xác của Kirates, dù là đế quốc hay Liên Minh, chưa có bất cứ tư liệu tuyệt mật nào đề cập tới chuyện Kirates của kỳ lột xác sẽ xuất hiện trên bầu trời với dáng vẻ như bây giờ cả. Rõ ràng con rồng lớn đang dang rộng đôi cánh bao trùm muốn nửa tinh cầu đó là một con Kirates đã trưởng thành, trông nó còn đáng sợ hơn lúc bọn họ nhìn thấy ở Sao Nguyên Thủy nữa. Nếu đã có một con rồng Kirates trưởng thành như vậy, Phong Liên Trúc còn muốn mẫu xét nghiệm của rồng non làm gì nữa, cái đống đó cũng vô dụng thôi! Nếu không phải vì muốn lợi dụng mấy mẫu xét nghiệm đó, Phong Liên Trúc lẻn vào Viện Khoa Học chỉ vì một lý do thôi —— phá hủy mẫu xét nghiệm, không cho phép gien của Kirates trôi dạt ở bên ngoài.
Cái vụ trao đổi mẫu xét nghiệm bằng vật liệu cả hai đã bàn trước đó chỉ là hắn nằm mơ giữa ban ngày thôi!
Sau khi biết mình đã bị tính kế, Laurie tức đến nỗi muốn hộc máu luôn, nhưng ngay cả sức lực để hộc máu cũng chẳng có nữa. Con rồng kia đang ở tít trên cao ít nhất chục nghìn mét, cách xa nó như vậy nhưng hắn lại cảm thấy hai chân nhũn ra, cả người không còn sức, đây là một chuyện chưa từng xảy ra bao giờ.
Dường như bản năng của gien di truyền đang nói với Laurie, đây là bản năng nằm sâu trong gien khiến con người ta tự khuất phục và chỉ có thể quỳ lạy khi đối diện với vua chúa. Những người Liên Minh vẫn có thể đứng thẳng là mấy kẻ tầm thường không có tư cách quỳ lạy dưới chân vua.
"Đụi đụi" vài tiếng, trong số những nghị viên được binh lính của quân đế quốc canh giữ, có bốn người không thể tự chủ mà quỳ rạp tay chân xuống đất. Laurie nhìn thấy dáng vẻ của họ mà cắn răng nói với tên chiến sĩ kế bên: "Đỡ ta ngay, bằng bất cứ giá nào cũng không được để ta quỳ xuống."
"Mấy người, mấy người bị sao vậy?" Nghị viên vẫn còn đứng thẳng duy nhất ngạc nhiên hỏi.
Nghị viên Liên Minh có thể tiêm một lượng thuốc tăng cường gien không giới hạn, đa số nghị viên đều là cấp A trở lên. Trong số năm nghị viên bị bắt giữ, có một người là cấp A, bốn gã còn lại đều là cấp A+, người cấp A này hoàn toàn không hiểu được cảm nhận của cấp A+.
Đó là những tên điên cuồng tưởng mình đã trở thành người siêu nhiên, có thể xông lên trời cao và khiêu chiến thần linh bằng chút sức mạnh ít ỏi. Nếu để cho đôi cánh đang rực lửa trên những tầng mây kia khơi dậy cơn đau trong người, điều họ có thể cảm nhận được là một nỗi tuyệt vọng vô lực thôi.
Hiện tượng này không chỉ xảy ra ở đại sảnh nghị viện Liên Minh thôi, ngay giây phút này, 3% những kẻ xuất sắc của các ngành đang đứng trên đỉnh cao của loài người ở Sao Lameil đều đang nằm sấp xuống, trán kề sát lên mặt đất và lắng nghe lời dạy bảo của vua chúa.
Bọn họ không dám ngẩng đầu và cũng không thể ngẩng đầu, bản năng trong dòng máu đang nói rằng bọn họ không thể dòm ngó sức mạnh thần thánh này!
Những ai còn lại cảm thấy tê dại cả người vì tiếng rồng ngâm, nguyên cả Sao Lameil rơi vào bể tuyệt vọng.
"Đệt, gớm chết tao rồi! Cuối cùng con rồng kia muốn làm gì thế?" Thằn Lằn đang lái chiến hạm lên trời hỏi.
Độc Giác vừa che lại chiếc sừng trên đầu vừa nói: "Hắn nói hắn muốn A Trúc, hắn muốn đồng vàng, hắn muốn ôm A Trúc nằm trên đồng vàng."
"Hớ?" Một đám người phản tổ đang cố chịu đựng sự khó chịu trước uy lực của rồng nhìn về phía Độc Giác.
"Tao có biết gì đâu! Lời hắn nhắn lại là vậy mà. Tao hâm mộ tụi bây muốn chết luôn đó, mày biết lực ý thức của hắn đáng sợ tới cỡ nào không? Bị ép phải đọc sóng điện não của hắn thôi mà đầu của tao như bị ai đó mổ ra rồi rót dung nham vào luôn đây nè, thằng nào lại đánh ngất tao giùm cái coi!" Độc Giác quỳ hẳn xuống sàn và chỉ còn biết che lại chiếc sừng của mình.
Không hổ là tuyển thủ với lực phòng ngự mạnh nhất võ đài dưới mặt đất, lúc này rồi mà Thằn Lằn vẫn có thể điều khiển chiến hạm và thông báo cho những chiến hạm khác phải sử dụng kiểu lái trí năng ngay, kẻ duy nhất có thể điều khiển được chiến hạm hiện giờ cũng chỉ còn lại Thằn Lằn mà thôi.
Lúc này, rồng béo đang lén xem tờ giấy nhỏ mà Phong Liên Trúc để lại, lặp lại mấy lần trong lòng. Chờ nửa tiếng sau để Liên Minh có thời gian tiêu hóa xong những tư liệu mà Cá Heo 66 đã đăng, anh lại nói bằng một chất giọng có thể truyền khắp cả tinh cầu: "Người phản tổ là... những kẻ... có chút gien... của ta, phải phục tùng... dưới chân ta, Liên Minh... không có quyền... quản chế. Ta... là kẻ dẫn đầu... người thân... của ta, ta sẽ dẫn dắt người phản tổ xây dựng... một đất nước mới, Liên Minh và đế quốc phải... cho tiền... và vật liệu, vẽ ranh giới trong vũ trụ, không được phép quấy rầy để người phản tổ có thể lập nước, nếu không, loài người, nhẽ... sẽ phải đối đầu với sức mạnh của rồng ta đây."
Để giúp rồng béo nói nghe thật truyền cảm, Phong Liên Trúc cố ý viết ra đoạn văn này bằng ngôn ngữ đế quốc của ba nghìn năm trước. Cậu học được thứ này từ trong trí nhớ mà Kirates truyền lại cho mình, vậy mà rồng béo lại đọc một cách khổ sở như thế.
Vừa nói xong, rồng đen khổng lồ dẫn những chiếc chiến hạm nhỏ bằng phân tử bên cạnh bay tới cảng tinh tế, cướp thêm mấy chiếc nữa, sau đó lại vọt tới viện mồ côi ở Sao Lameil rồi để đám người Thằn Lằn trực tiếp kéo tất cả người phản tổ trong đó lên chiến hạm, ngay cả đứa trẻ ba tháng tuổi cũng không tha.
Họ không quên mang những người phản tổ cải tạo đang được nuôi dưỡng ở bệnh viện theo luôn, rồng béo cũng cố ý chia cho họ chút năng lượng sinh mệnh để mấy người này có thể chịu nổi hành trình ngoài tinh tế.
Lăn lộn suốt nửa ngày, cướp một đống vật liệu, ngay cả công cụ dùng để đào đất của quân đội đóng giữ ở Viện Khoa Học cũng lấy đi mất, rồng béo dẫn thần dân là người phản tổ của mình rời khỏi Sao Lameil, còn tuyên bố tinh cầu tiếp theo mà mình sắp càn quét —— Sao Dagart, trung tâm thương nghiệp gần Lameil nhất.
Pang Kirates chăm chỉ tờ giấy nhỏ mà Phong Liên Trúc đã để lại cho mình, trên đó có viết anh phải đi một vòng từng tinh cầu của Liên Minh và mang hết tất cả người phản tổ về nhà.
Đây là một công việc rất lớn, làm mệt dữ lắm đó, ít nhất phải bay suốt mấy tháng trời, còn không được đòi lấy đồng vàng nữa chứ.
Giữa lúc bay lượn trong vũ trụ, rồng béo nhờ hệ thống gửi một tin nhắn cho Phong Liên Trúc: Chờ lúc em trở về, em phải xây lại cho ta một núi đồng vàng nữa, nói rõ rồi đó nha.
Phong Liên Trúc đang ở thế giới game xa xôi cười cười khi nhìn thấy tin nhắn này. Lúc bấy giờ, cậu đang đứng trong U Trúc Cốc của Núi Đồng Vàng và ngắm nhìn rừng trúc mà rồng béo đã trang trí cho mình.
Anh đã trả cho tôi một rừng trúc, tôi sẽ tạo ra một ngọn núi vàng hoe cho anh ngoài đời thực nhé.
Gió thổi lá trúc "sàn sạt", cuốn mái tóc dài của Phong Liên Trúc lên, để lộ khuôn mặt hơi cô đơn của cậu.
Lại phải xa rồng béo mấy tháng rồi...
[Kí chủ Phong Liên Trúc, về phần nhiệm vụ cuối cùng của ngài, hệ thống không hiểu rõ tại sao ngài lại muốn hoàn thành nó bằng một cách phiền phức như vậy. Nếu muốn sức mạnh của Pang Kirates, ngài cứ cướp lấy bằng vũ lực ngay từ đầu là được mà. chỉ là giấy vụn khi đối đầu với sức mạnh của bộ tộc Kirates thôi.]
Phong Liên Trúc lắc đầu rồi khẽ nói: "Tôi tưởng hệ thống cậu biết hết mọi thứ, không ngờ cậu lại không hiểu được lòng người."
Cậu để tay lên ngực mình và nói tiếp: "Tôi, Phong Liên Trúc, một NPC của game online, có hệ thống, có thể rời khỏi thế giới game và có một cơ thể chân chính thì đã được tính là một người hoàn chỉnh rồi à?"
[Không được tính, kí chủ Phong Liên Trúc phải nếm trải hàng trăm cung bậc cảm xúc của cuộc đời thì mới có được nhân tính ạ.]
"Cậu cũng nói được vậy rồi thì tại sao cậu lại cảm thấy tôi mang những người từ viện mồ côi đi bằng vũ lực như thế sẽ được tính là đã lập nước thành công cơ chứ?" Phong Liên Trúc hỏi ngược lại.
Hệ thống không trả lời lại.
Phong Liên Trúc nói: "Lý do là vì tôi là một NPC được tạo ra từ những quy tắc nên tôi biết rõ quy tắc và chế độ sẽ trói buộc một người tới cỡ nào. Người phản tổ cứ cho rằng mình là người Liên Minh trong khi lại bị giới hạn bởi , dù đưa họ tới Sao Nguyên Thủy, họ cũng tưởng rằng mình chỉ vừa bị bắt cóc thôi.
Rõ ràng quân đế quốc đã mất đi quốc gia nhưng vẫn cứ cho rằng mình thuộc về đế quốc và sẵn lòng đập đầu chảy mới để dựng lại đế quốc.
Nếu trái tim không được tự do thì bất cứ nơi nào cũng là ngục tù; nếu trái tim thoát khỏi trói buộc thì NPC cũng có thể là người thôi.
Tôi để đám người Thằn Lằn kể ra cách người phản tổ bị đối xử trước mặt công chúng, nộp đơn xin bãi bỏ , công bố lý do tại sao người phản tổ lại xuất hiện, kêu Pang Kirates tuyên bố người phản tổ ở Liên Minh có huyết thống của rồng, tất cả chuyện này đều có chung một mục đích thôi, đó là đập vỡ bức tường cao mà Liên Minh đã ép xây lên trong trái tim của những người phản tổ.
"Tôi hi vọng mỗi người phản tổ trên Sao Nguyên Thủy sẽ không bị ép phải đặt chân lên tinh cầu đó, mong rằng họ có thể cảm thấy bản thân độc lập, bình thường và có thể điều khiển số phận của mình từ trong tận trái tim. Chỉ có thế thì người phản tổ mới có thể tụ hợp và thành lập một quốc gia mới chứ sẽ không có tình trạng mỗi người một ngã.
"Nếu không, dù được Pang Kirates bảo vệ, quốc gia của người phản tổ cũng chỉ là một tòa lâu đài hư ảo được tạo nên từ mây bay, gió thổi vô một phát là tản ra bốn hướng, mưa rơi ào xuống thì đám mây đó sẽ biến thành những giọt nước thôi."
Phong Liên Trúc nghĩ đây đúng là nhiệm vụ cuối cùng của cậu rồi. Nếu không phải là cậu, người khác chắc sẽ không hiểu được cảm giác này đâu.
Đi ra khỏi U Trúc Cốc và nhìn tới công viên trò chơi đồng vàng mà rồng béo chơi đùa hằng ngày, Phong Liên Trúc xác định ngay lúc này đây rằng mình không còn là một con Boss trong U Trúc Cốc của nữa, cậu là một con người độc lập.
Người phản tổ cũng vậy, nếu không có ai đánh thức họ thì làm sao họ có thể tỉnh lại được đây?
Trong lúc đánh thức nguyện vọng độc lập của người phản tổ, bản thân Phong Liên Trúc cũng dần cảm nhận được rằng cậu là một cá thể riêng biệt và hoàn chỉnh, thuộc về chính cậu.
Khi hoàn thành nhiệm vụ cùng với rồng béo, cậu cũng tìm được cách duy nhất để trở thành người —— có một trái tim độc nhất vô vị.
Cậu không phải là một con Boss trong U Trúc Cốc mà là một sinh mệnh mang tên Phong Liên Trúc đang tự do rong ruổi trong lãnh thổ.
[Chúc mừng kí chủ Phong Liên Trúc đã trả lời chính xác, mặc dù chuyện lập nước sẽ cần nhiều thời gian, nhưng ngài đã trở thành một "con người" chân chính rồi ạ.]
"Vậy tôi có tư cách biết được tên của cậu rồi hả?" Phong Liên Trúc nói.
[Có vẻ ngôn ngữ của mấy ngài sẽ không thể miêu tả được hết bản thân hệ thống đâu ạ.]
"Vậy để tôi đoán thử một lần nhé. Nếu miêu tả bằng ngôn ngữ quốc tế Trung Quốc, chắc cậu sẽ được gọi là hệ thống Möbius, hệ thống độc đáo hoặc là hệ thống ngẫu nhiên nhưng lại tất nhiên phải không nhỉ?" Phong Liên Trúc nói.
[Kí chủ Phong Liên Trúc làm cho hệ thống ngạc nhiên lắm nhé, xem ra ngài đã hoàn toàn hấp thu được hết ký ức thừa hưởng của Kirates rồi đây, vậy mà cũng đoán được.]
Dải Möbius, cầm một tờ giấy xoắn nó 180° rồi nối hai đầu giấy lại với nhau để tạo thành một vòng, nó sẽ trở thành dải Mobius, hay còn được gọi là mặt cong đơn. Nó có một tính chất kỳ diệu, vòng giấy như vậy chỉ có một mặt chứ chẳng phân biệt trái phải, một con sâu nhỏ bò hết cả mặt cong mà không cần phải vượt mép
*giả sử lúc đầu mình không xoắn tờ giấy thì nó chỉ là một chiếc vòng hình trụ thông thường, con sâu đang ở mặt ngoài mà muốn bò hết mặt trong thì bắt buộc phải leo tường, nhưng với dải Möbius, con kiến có thể bò từ mặt ngoài vào mặt trong mà không cần phải leo tường vượt mép các kiểu nữa – các mẹ thử thực hành và nhớ đánh dấu đầu giấy để dễ hiểu hơn nhé (credit:Toán Mô hình Hà Nội).
Có người gọi nó là một lời nguyền, một cái vòng không thể nào thoát ra, nhưng cũng có người gọi nó là hình chiếu của một không gian bốn chiều trong thế giới 3D.
Còn Phong Liên Trúc lại cho rằng nó chỉ có một, một thứ độc đáo có thể vượt qua không gian và thời gian.
Sau khi có hệ thống, Phong Liên Trúc gặp được rồng béo. Rồng béo cộng hưởng cùng một hệ thống với Phong Liên Trúc, anh tới thế giới game và sử dụng năng lượng sinh mệnh trong lịch sử để trao hết ý thức cho Phong Liên Trúc. Họ là hai đầu cuối của mặt cong có thể vượt qua không gian và thời gian, đúng ra sẽ không thể nào gặp nhau, nhưng bởi vì tính chất độc đáo này, họ lại cộng hưởng cùng một hệ thống và tạo nên một cái vòng như vậy trong không gian và thời gian.
Nhiệm vụ cuối cùng của Phong Liên Trúc là rồng béo, nhiệm vụ cuối cùng của rồng béo là Phong Liên Trúc. Khi và chỉ khi họ đều làm xong nhiệm vụ cuối cùng và cùng đạt được thành tựu, cái vòng tình cảm không thể bị hóa giải và đã được vận mệnh an bài là phải dây dưa với nhau đời đời kiếp kiếp này mới có thể giúp hai người ở bên nhau mãi mãi.
Nếu hai người họ không thể hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của đối phương thì sẽ không đủ để tạo nên dải Möbius, hệ thống vốn xuất hiện để cho hai người có thể gặp nhau sẽ biến mất. Cứ như vậy, kết cục sẽ biến thành rồng béo thất bại trong việc trưởng thành, còn Phong Liên Trúc sẽ mãi mãi là một NPC của game online mà thôi.
Họ sẽ trở lại thế giới của mình, ở một không gian và thời gian cách xa nhau và không còn dính líu gì tới nhau nữa.
Dường như chưa có điều gì từng xảy ra, mọi thứ sẽ biến mất.
"Tôi và Pang Kirates là một trường hợp tất nhiên giữa vô vàn điều ngẫu nhiên," Phong Liên Trúc nắm chặt tay lại, "Nhưng may thay, anh ấy thu hút tôi, tôi cũng bắt sóng với anh ấy và hấp dẫn được cậu."
Ký ức thừa hưởng của Kirates nói với Phong Liên Trúc rằng thời gian vốn là một khái niệm một chiều về sinh mạng ngắn ngủi của loài người, chưa chắc gì nó đã là một đường thẳng, cũng chưa biết được có phải là hình vòng hay không, hình dạng của nó toàn tùy vào cảm nhận của bản thân ta thôi.
Còn về phần thời gian của Phong Liên Trúc và Pang Kirates, họ nhất định phải tạo nên một chiếc vòng không bao giờ kết thúc, vì bản thân họ cũng là hai đầu cuối nối tiếp với nhau nên họ tuyệt đối sẽ không buông đối phương ra.
"Cậu sẽ biến mất sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ hả?" Phong Liên Trúc hỏi.
[Nếu đã là vô tận thì dù hệ thống sẽ biến mất hay vẫn còn tồn tại, chỉ cần ngài có thể cảm nhận được hệ thống, hệ thống sẽ tồn tại, ngài không cảm nhận được thì có nghĩa là hệ thống không hề tồn tại thôi ạ.]
"Tôi hiểu rồi," Phong Liên Trúc gật đầu, "Thứ gọi là cơ sở dữ liệu và dữ liệu lớn là cảm nhận được sự tồn tại của hệ thống trông vô vàn điều ngẫu nhiên. Tôi và Pang Kirates có thể cảm nhận được hệ thống cũng là ngẫu nhiên, chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ nên giúp điều ngẫu nhiên trở thành tất nhiên, thế là chúng tôi cùng nhau tạo nên một điểm độc đáo. Chỉ khi điểm độc đáo đó sắp được tạo ra hoặc sắp biến mất, chúng tôi mới có thể cảm nhận được cậu thôi."
Phong Liên Trúc suy nghĩ một lúc lâu, tìm tòi vô số kiến thức lý luận trong đầu, nghĩ đến nỗi đầu óc choáng váng, càng nghĩ càng hiểu rõ, song cũng ngày càng mơ hồ.
Cậu lắc lư cái đầu, thôi không nghĩ nữa, bao nhiêu từ ngữ gói gọn trong một câu, cuộc gặp gỡ giữa cậu và Pang Kirates là một điều tất nhiên, ngay cả không gian và thời gian cũng không thể ngăn cản, như vậy là đủ rồi.
Tiếp theo, cậu chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi trong thế giới game, đợi rồng béo làm xong việc gom người ở khắp tinh tế và tới thế giới game đón mình thôi.
Đang ngồi trên buồng đu quay bằng vàng, Phong Liên Trúc điều khiển gió thổi mình tự bay lên thật cao để cảm nhận được cảm giác chơi trò này một mình và nỗi cô đơn của rồng béo.
Cậu chờ mong hai đầu cuối sẽ gặp lại nhau trong không gian và thời gian.
Lúc bay lên tới đỉnh, Phong Liên Trúc lướt nhanh qua buồng đu quay và chợt thấy có hai người đang bị cột lại trong một chiếc buồng ở chỗ cao nhất của cái vòng đu quay ngừng hoạt động này.
Phong Liên Trúc: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Phong Liên Trúc: Lý luận trong chương này toàn là mấy thứ mà tác giả bịa ra từ ý tưởng của chị ấy thôi nhé. Nếu bạn đọc không hiểu thì cũng bình thường thôi ạ! Dù sao cũng là nói bừa thôi mà.