Dương Nhiễm không có để hắn chờ lâu lắm.
Điện thoại gọi tới, đối phương lời ít mà ý nhiều: “Em đem kịch bản gửi qua đây, nếu kịch bản không có vấn đề gì quá lớn, chúng tôi sẽ nhận.”
Tần Nham khó có thể tin, thất thanh hỏi:“Cái gì? Lục Hằng Phong hắn……Hắn nói hắn nguyện ý diễn?”
Dương Nhiễm cười nói:“Đương nhiên còn phải xem qua kịch bản, bất quá cậu ấy nói có thể.”
“Vì, vì cái gì……” Cũng không trách Tần Nham thất thố như vậy, trong nghề đều biết, Lục Hằng Phong từ khi 24 tuổi lấy được giải ảnh đế liền cùng công ty quản lý ban đầu xé rách mặt, không tiếc bồi thường tiền đền bù kếch xù cũng muốn rời đi công ty quản lý đen tối kia, những năm đó, hắn bị bắt quay chụp rất nhiều bộ phim thương mại mình không muốn, về sau khi đã hủy hợp đồng, Dương Nhiễm trở thành người đại diện mới của hắn, Lục Hằng Phong liền đối với kịch bản tương đối kén chọn, những bộ phim mời hắn diễn, nếu kịch bản không có chất lượng tốt liền ngay cả Dương Nhiễm đều không thông qua, càng đừng nói để Lục Hằng Phong nhận.
Nhưng hôm nay…… Hắn không nói hai lời đã đồng ý.
Đương nhiên điều kiện là muốn xem trước kịch bản, nhưng hắn nếu đã đáp ứng, chỉ cần kịch bản không có vấn đề gì quá lớn, trên cơ bản việc này liền định ra rồi.
Dương Nhiễm nhàn nhạt nói: “Lục Hằng Phong nói, bộ phim lúc hắn xuất đạo kia là được cậu giao cho nhân vật, hắn cũng tiếp nhận ân huệ của cậu.
Bộ phim này, cứu cậu lúc nguy cấp, cũng coi như là trả lại ơn tri ngộ lúc trước của cậu.”
Tần Nham cảm khái, thì ra là thế.
Không nghĩ tới Lục Hằng Phong hiện tại có địa vị như thế, còn có thể nhớ rõ ân tình nho nhỏ năm đó, điều này cũng làm Tần Nham cảm thấy có lỗi, lập tức đem kịch bản gửi qua, mặt khác hắn còn cùng nhà đầu tư trò chuyện, đem thù lao đóng phim Lục Hằng Phong tăng thêm một bậc, hắn chịu diễn, bộ phim này liền ổn.
Hơn mười ngày qua, Thịnh Hạ mỗi ngày chạy diễn xong về nhà, đều sẽ ở trong không gian hệ thống rèn luyện một thời gian rất lâu, ngay cả Diêu Vi Vi đều phát hiện biến hóa của cô.
“Thịnh Hạ, cậu sẽ không phải là giấu mình đi phòng tập thể hình đi?” Diêu Vi Vi nhìn chằm chằm Thịnh Hạ từ trên xuống dưới rồi đánh giá, vẻ mặt hoài nghi hỏi.
“Nào có, phòng tập đắt như vậy, làm sao mà mình đi nổi.”
Diêu Vi Vi: “Nhưng là cậu không phát hiện sao, tay chân này đường cong cơ bắp so trước kia rõ ràng hơn nhiều.
Cậu đi chạy diễn còn có hiệu quả này sao? Cậu trước kia cũng thực gầy, nhưng là không có cơ bắp gì, hiện tại nhìn qua đường cong so trước kia càng đẹp mắt.”
Thịnh Hạ: “Phải không? Mình thật đúng là không cảm thấy, có khả năng gần đây chạy diễn thật sự là quá mệt mỏi, đều luyện ra cơ bắp.”
Diêu Vi Vi kêu rên một tiếng: “Ngao, thật là hâm mộ cậu quá đi! Rõ ràng cậu ở đoàn phim chạy diễn, không chỉ có không bị phơi đen, còn càng ngày càng trắng, hiện tại dáng người còn càng ngày càng tốt, cậu nhìn xem mình đi, ở nhà hàng của Quản lão bản làm việc một thời gian, thức ăn so trước kia ăn tốt hơn nhiều, mình cũng thường xuyên đi ra ngoài đưa cơm, theo lý thuyết cũng là có vận động, nhưng mình lại mập lên! Trời ạ……Gương mặt này của mình lên hình khẳng định càng thêm béo!”
Diêu Vi Vi thuộc về kiểu nữ sinh đáng yêu, nguyên bản là khuôn mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, một đôi mắt to, rất linh động đáng yêu, gần đây mặt trứng ngỗng đã biến thành mặt tròn, cả người liền càng đáng yêu.
Thịnh Hạ nhưng thật ra cảm thấy cô ấy như vậy khá xinh đẹp, chẳng qua, làm diễn viên chính là tàn khốc như vậy, TV sẽ làm gương mặt bẹt ra, gương mặt tròn trong TV sẽ càng lộ béo, cô ấy như vậy, cũng chỉ có thể làm diễn viên quần chúng bình thường, muốn phỏng vấn diễn viên tiềm năng đều thực khó khăn, càng đừng nói đến diễn viên khách mời có màn ảnh hoặc là vai phụ nhỏ.
Thịnh Hạ đem tin tức mình sắp tham gia phỏng vấn thế thân nói cho Diêu Vi Vi, làm cô ấy hưng phấn không thôi.
“Oa, Thịnh Hạ, mình vẫn luôn liền rất xem trọng cậu, không nghĩ tới cơ hội lại nhanh như vậy thật sự tới! Cưỡi ngựa? Cậu thật sự sẽ cưỡi ngựa sao? Cậu rốt cuộc học được chưa? Luyện tập có tốt không? Đến lúc đó nhất định phải phỏng vấn đậu đó!”
Thịnh Hạ cười nói: “Trước kia mình có biết một chút, đến lúc đó ở trường thi phát huy, mình cũng không biết có thể vượt qua phỏng vấn hay không".
Diêu Vi Vi nghe cô nói như vậy, quả thực lo lắng rớt mồ hôi: “Phát huy ở trường thi…… Trời ơi, cơ hội tốt như vậy, cậu đây chính là muốn phỏng vấn làm thế thân cho Hướng Lam đó! Nếu là hợp tác vui vẻ mà nói, tương lai nói không chừng cô ấy diễn bộ khác cũng sẽ chọn cậu.
Cậu ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ! Mình từng nghe nói qua, thu nhập khi làm thế thân cũng không tệ lắm.
Không được không được, đến lúc đó mình phải đi cùng cậu, là ngày nào? Mình đi xin nghỉ trước.”
Diêu Vi Vi vẫn luôn nhiệt tình như vậy, nhọc lòng cho chuyện của Thịnh Hạ giống như của mình.
Thậm chí thấy cô có cơ hội còn quan tâm hơn cả bản thân cô, còn vì Thịnh Hạ bày mưu tính kế, nếu phỏng vấn chính là thế thân cho phim tiên hiệp, kia tốt nhất trang điểm mặt đồ cổ trang đi phỏng vấn.
Chi tiết này Thịnh Hạ cũng không nghĩ tới, nhưng cô cảm thấy Diêu Vi Vi đề nghị không tồi.
hai ngày cuối cùng trước phỏng vấn, Diêu Vi Vi một khi có rảnh liền giúp cô chuẩn bị cho trang phục và trang điểm khi phỏng vấn, mà Thịnh Hạ lại chạy diễn rất nhiều, mỗi ngày cũng đều tiến vào không gian hệ thống luyện tập.
Chương trình học cưỡi ngựa có rất nhiều, mỗi ngày cô tiến bộ thật nhanh, bây giờ cô đã có thể ở sau khi con ngựa chạy nắm giữ một số kỹ xảo khống chế nhất định., Không chỉ phải khống chế con ngựa xuất phát, dừng lại, phương hướng cùng tốc độ, còn phải căn cứ tình huống xóc nảy mà chính xác sử dụng sức mạnh lưng eo của mình.
Đến giữa chương trình học, Thịnh Hạ thậm chí còn có thể học được các loại phương thức cưỡi ngựa, bất quá thời gian có hạn, Thịnh Hạ chỉ lựa chọn phương thức cưỡi ngựa mà phim ảnh quay chụp hay dùng đến, về sau nếu còn có hứng thú, thậm chí có thể học phương pháp cưỡi ngựa của Anh hoặc là Mông Cổ.
Chờ đến ngày phỏng vấn, Thịnh Hạ đến cửa hàng trang phục mà Diêu Vi Vi trước đó tìm giúp cô, thuê một bộ cổ trang, lại nhờ chủ tiệm hỗ trợ trang điểm qua một chút.
Đương nhiên, cô cũng không có lựa chọn bộ váy mà Diêu Vi Vi giúp cô chọn trước kia, bởi vì bộ váy kia đối với cô mà nói thật ra là khá bất tiện.