Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Mấy người triển khai thân pháp băng tường vượt nóc, Triệu Vô Cực tranh thủ hướng Từ Tiểu Bạch giới thiệu:

“ vị này tỉ tỉ là Yên Vũ, ngươi có thể gọi nàng yên đương chủ hoặc yên tỉ tỉ đều được, Yên tỉ tỉ ngươi không ngại chứ?”

Yên Vũ đeo mặt nạ che dấu đi nửa trên khuôn mặt của mình, nàng nhẹ nhàng nói:

“ không sao!” 

Từ Tiểu Bạch cũng nhanh chóng làm quen:

“ yên đường chủ ngươi tốt!”

“Từ công tử thiếu niên thiên tài ở Hỏa Vân Thành vô cùng nổi tiếng, hôm nay được gặp thật vinh hạnh!”

Hai người nói chuyện rất khách sáo, có một khoảng cách nhất định, không hề thoải mái tự nhiên như Triệu Vô Cực cùng Yên Vũ nói chuyện với nhau.

Triệu Vô Cực cũng không chủ tâm đi giúp bọn hắn làm quen hắn hỏi:

“ yên tỉ tỉ, người của ngươi ở đâu?”

hắn nhìn quanh nãy giờ, cũng cảm nhận qua nhưng không hề cảm giác được bất kì sát thủ nào khí tức.

Yên Vũ mỉm cười nói:

“ bọn họ đã sớm bao vây Cát gia, ta đúng như ý ngươi trước ra tay với Cát gia sau tới Mộc gia. Mộc gia cũng đã được người nhìn kĩ, sẽ không xảy ra bất kì vấn đề gì!”

Triệu Vô Cực gật đầu, Yên Vũ làm việc rất chuyên nghiệp, hẳn cũng là vì thế Hỏa Vân Thành sát thủ công hội mới có thể ẩn nấp lâu như vậy, cũng ít bị người biết tới như vậy.

Thực chất bọn hắn không cần quá nhiều người biết tới, nhưng đơn hàng vẫn là nườm nườm không dứt.

Không chỉ trong thành đơn hàng thuê giết người, mà còn là ngoài thành chuyển tới.

Các phân đường của sát thủ công hội cũng có chia sẻ nhiệm vụ lẫn nhau, để bọn họ tự xử lí công việc ở vị trí mình quản lí.

Nhưng sát thủ công hội cho dù che dấu tốt thế nào cũng sẽ lọt tiếng gió ra ngoài, sẽ có người tìm đến cũng là bọn họ sinh ý khởi nguồn.

Đương nhiên nếu chỉ suốt ngày đi giết người cũng không thể duy trì một cái to lớn công hội vận chuyển, bọn họ nghiệp vụ còn bao trùm một số ngành nghề khác ví dụ như buôn bán tình báo, tự mình tổ chức thám hiểm đoàn thám hiểm rừng rậm tìm kiếm cơ duyên, buôn bán một số vật phẩm quý hiếm, bảo vệ người khác,... đủ loại nghiệp vụ.

Sát thủ công hội cũng không phải chỉ biết giết người, nếu có người nhờ bọn hắn bảo vệ tới một nơi nào đó, bọn hắn cũng sẽ rất vui vẻ đi làm.

Bởi vậy sát thủ công hội mới ngày càng phát triển, ở trong hắc ám ngành nghề có một chỗ đứng chân.

Yên Vũ lúc này cười khẽ nói ;

“ đệ đệ lát nữa nhớ phải chủ công bảo vệ tỉ tỉ a, tỉ tỉ liễu yếu đào tơ, không chịu nổi đám kia thô hán võ lực a!”

Triệu Vô Cực tự tin cười nói ;

“ ta nói được sẽ làm được, tỉ tỉ không cần quá lo lắng, ta cảm giác tỉ tỉ nên nhắc nhở một chút đám thuộc hạ kia, ta không muốn bất kì con cá lọt lưới nào!”

Yên Vũ mỉm cười nói:

“ ta lúc nãy đã nói lại một lần rồi, đệ đệ yên tâm, bọn hắn làm việc cũng rất tận tâm,sẽ làm theo những gì ngươi căn dặn!”

Triệu Vô Cực đạt được khẳng định có chút yên tâm, hắn tăng lên tốc độ lao nhanh, chẳng mấy chốc đã đến Cát gia cửa lớn.

Bây giờ đã là giữa đêm, mọi người đều đã đi ngủ, Cát gia đại môn cũng là đóng chặt, nhưng đối với bọn hắn những cái này cao thủ không là vấn đề gì.

Dồn sức nhảy mạnh một cái Triệu Vô Cực lập tức vọt vào bên trong, tiếp theo chính là Từ Tiểu Bạch, nhưng Yên Vũ thì không hề xuất hiện.

Triệu Vô Cực cũng không sợ nàng lâm trận bỏ trốn, hẳn là nàng đang ở đâu đó ẩn nấp chờ đợi thời cơ.

Bọn hắn vừa nhảy xuống không lâu, bên trong hộ vệ liền phát giác ra động tĩnh hô lên:

“ ai đấy, thật to gan. nửa đêm dám đột nhập Cát gia, các ngươi là đạo tặc phải không?”

Nói xong một cái đồng bạn của hắn cũng đứng lên, hai người nhanh chóng rút đao hướng Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch xông tới.

Triệu Vô Cực không nói hai lời, tay cong thành ưng trảo, lập tức xuất thủ.

Phập!

Một cái lao tới trước tiên hộ vệ lập tức bị Triệu Vô Cực nhất trảo xuyên đầu, hắn trợn ngược mắt lên, ánh mắt lóe lên vẻ mờ mịt quang mang sau đó là sinh cơ nhanh chóng trôi đi.

Tên kia đồng bạn thấy thế lập tức sợ hãi dừng lại bước chân, hắn muốn quay đầu bỏ chạy bởi vì hắn hiểu người tới không phải cái gì giang hồ đạo chích bình thường mà là cao thủ, hắn không thể đối phó nổi.

Người này rống to:

“ có kẻ...!”

“ xâm nhập” hai chữ còn chưa kịp nói xong, phía sau âm phong đã bôn tập mà đến, Triệu Vô Cực lạnh lùng xuất thủ kết thúc đi sinh mạng của hắn.

Nhưng như thế cũng đã đủ để cho bên trong Cát gia người phản ứng lại, lập tức không ngừng có tiếng la hét, đèn đuốc sáng lên chiếu rọi Cát gia sáng rực như ban ngày.

Triệu Vô Cực cũng không vội tiến công, hắn biết chẳng mấy chốc Cát gia toàn bộ cao tầng sẽ tề tựu đông đủ tại đây, hắn cũng không cần mất công tìm kiếm từng chỗ một.

Quả nhiên không mất bao lâu thời gian, Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch đã bị Cát gia người bao vây, ánh đao ở trong màn đêm lấp lóe không ngừng, bầu không khí cực kì căng thẳng.

Đám người này hiển nhiên cũng thấy rõ ràng người tới là ai, Hỏa Vân Thành đại danh đỉnh đỉnh thiếu niên thiên tài như tân tinh quật khởi, giết người như nghóe hung danh vang xa.

Không ai dám liều lĩnh tiến công, bọn hắn ăn ý đối với Triệu Vô Cực hình thành vòng vây chờ Cát gia trưởng lão tới xử lí việc này.

Bên trong dồn dập truyền tới tiếng bước chân, Cát gia cao tầng nhanh chóng tập hợp đông đủ, Cát Hân dẫn đầu đoàn người đi tới đối với Triệu Vô Cực chắp tay nói:

“ đêm hôm khuya khoắt, Triệu công tử viếng thăm phải chăng muốn hưng binh vấn tội?”

Triệu Vô Cực gật đầu, chính là có ý này.

Cát Hân dù sớm biết sẽ có chuyện này, nhưng đối mặt với Triệu Vô Cực hắn vẫn là áp lực lớn vô cùng. dù sao Triệu Vô Cực có thể giết chết nhất lưu cao thủ, không phải hắn một cái nhị lưu đỉnh phong có thể đối phó nổi.

Bây giờ nếu đối với Triệu Vô Cực khiêu khích Cát gia chính là đang tìm đường chết.

Hắn quay mặt lại đối với hạ nhân nói:

“ Đưa tên nghiệt đồ kia lên đây!”

“vâng!”

đám người đáp lời, phía sau nhanh chóng tránh ra một con đường, một cái bị thương toàn thân băng bó vải trắng nằm trên cáng được đưa lên trước mặt Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực nhận ra, đây không phải là Cát Liễu sao?

Chậc, không ngờ ở Cát gia lại thảm tới như vậy, lúc trước còn tự xưng Hỏa Vân Thành tam đại công tử đây, đúng là thế sự biến đổi khôn lường, lên voi xuống chó mà! 

Cát Liễu nằm im bất động, giống như là đã bị điểm huyệt vậy, song ánh mắt tức giận cùng tràn đầy cừu hận nhìn về phía Triệu Vô Cực thì không giả tí nào. giống như là nếu hắn có thể động lập tức sẽ lao lên cùng Triệu Vô Cực quyết một phen sống mái vậy.

Cát Hân cười lấy lòng nói:

“ Triệu công tử, ta đã điều tra rõ, tất cả chỉ là hiểu lầm. mà hiểu lầm lại từ tên nghiệt đồ này mà ra. Nay Cát gia đã đối với hắn giáo dục, phụ thân của hắn cũng đã chết trong tay ngươi, chúng ta đã sớm muốn giao hắn ra cho công tử, đáng tiếc công tử đang bế quan nên chúng ta chưa kịp tìm tới cơ hội, mong Triệu công tử giơ cao đánh khẽ!

Triệu Vô Cực hiểu, đám này chính là muốn đẩy Cát Liễu ra làm cờ thế mạng, cho hắn hả giận đây mà.

Nhưng Cát Liễu từ trước tới nay Triệu Vô Cực không hề để trong mắt, một cái thằng hề nhảy nhót mà thôi, không đáng hắn quan tâm.

Mục đích hắn đến đây hôm nay, nếu làm xong thì cũng không cần Cát gia lấy lòng làm gì nữa.

Triệu Vô Cực lạnh lùng nói:

“ người của Cát gia các ngươi, ta lười quản. Nếu cảm thấy không thích hợp không phải là nên thanh lí môn hộ sao?”

Cát Hân sắc mặt chậm lại một chút, Triệu Vô Cực câu nói này hắn không thể đoán được suy nghĩ của hắn ra sao. vô cùng khó làm.

Nhưng Cát Liễu chết đã là sớm dự định, hắn nói:

“ nếu Triệu công tử không muốn ra tay, vậy để lão hủ giúp ngươi hả giận vậy!”

Nói xong, hắn đi hướng tới Cát Liễu, Cát Liễu lập tức từ trạng thái cừu hận trở nên sợ sệt nhìn về phía Cát Hân.

Tộc thúc của hắn đang hướng về hắn tới, lại là muốn giết hắn!

Cát Liễu trước nay đều đang dưỡng thương, cũng không ai nói cho hắn biết Cát Hổ đã bị chết, bởi vậy hắn đối với chuyện hôm nay càng thêm mộng bức.

Cha hắn đâu? vì sao không xuất hiện bảo vệ hắn? vì sao lại để đám người này chuyên quyền độc đoán quyết định sinh mệnh của hắn? hắn không phải thiếu chủ sao? sao đám người này lại dám ra tay với hắn?

Đáng tiếc Cát Liễu không thể động cũng không thể nói, Cát Hân dần đi tới trước mặt hắn, Cát Liễu trong ánh mắt chỉ còn lại mê mang khó hiểu cùng sợ hãi.

Cát Hân đưa ra tay của mình chụp lấy đầu của Cát Liễu, Cát Liễu lúc này mới như tỉnh lại.

Hắn cố sức vùng vây cùng nói chuyện, nhưng đáng tiếc không thể làm gì được.

Trong miệng hắn chỉ có thể tru lên từng hồi nho nhỏ rên ri không cam lòng, sợ hãi cũng thống hận.

Nôi công phát động, Cát Hân đánh thẳng vào não bộ của Cát Liễu.

Bóng ma tử vong phủ xuống, Cát Hân tự tay kết thúc Cát Liễu, Cát Liễu từ thất khiếu lập tức tràn ra máu tươi, chết vô cùng thảm.

Cát Hân hướng về Triệu Vô Cực cúi đầu nói:

“ Triệu công tử không biết đã hài lòng hay chưa?”

Triệu Vô Cực lạnh lùng đứng ở đấy, tuy chỉ có hắn cùng Từ Tiểu Bạch nhưng lại không khác gì thiên quân vạn mã, khiến Cát gia đám người run sợ.

Triệu Vô Cực nhìn Cát Hân, lạnh lùng lắc lắc đầu, một chữ cũng không nói.

Cát Hân thở dài, xem ra phải ra đòn sát thủ rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui