Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Từ Tiểu Bạch cùng Độ Hải lúc này cũng đã lên tinh thần, ở dã ngoại gặp mãnh thú tập kích không phải là cái gì mới mẻ sự tình.

Triệu Vô Cực cũng sẽ không ở chuyện này đùa bọn họ.

Bọn họ đã tiến sâu vào hoang dã, gặp phải mãnh thú cũng không có gì khó hiểu.

Trước đây tuyến đường này chính là Thiếu Vân Tự tuyến đường chính, thường xuyên có cao tăng từ Thiếu Vân Tự đi ra dọn dẹp một chút mãnh thú, tránh để nó gây hại ngươi khác.

Nhưng từ khi Thiếu Vân Tự li kì bị diệt, Luyện Thần tông cũng như là biến mất trên thế gian, mật độ của mãnh thú ở nơi này tăng mạnh đột biến.

Nếu Thiếu Vân Tự cao tăng trước đây có thể thanh trừ hết mà nói, bây giờ trừ khi xuất cả tự chi lực mới có thể mở ra một con đường mà thôi, nhưng chưa chắc đã thành công.

Từ Tiểu Bạch căng thẳng nhìn xung quanh, tình hình rất tệ a. 

Không chỉ một con mãnh thú vây công, trong lòng hắn đang suy nghĩ xem là loại nào mãnh thú thích sống theo số lớn lại đi là ăn thịt loại động vật.

Buồn cười, nửa đêm tới đây sát khí đằng đằng có thể là ăn cỏ loại động vật được sao?

Lòng suy nghĩ, mắt hắn thì không ngừng đảo xung quanh tìm kiếm, nhưng bị bóng đêm che khuất, không hề thấy rõ thứ gì!

Trong lòng hắn lại là ngạc nhiên, Triệu Vô Cực là làm sao phát hiện ra đối phương lại là phát hiện số lượng.

Hắn không hề cảm nhân được bất cứ thứ gì khác lạ, chỉ có màn đêm vô tận yên tĩnh mà thôi.

Triệu Vô Cực tất nhiên phát hiện bởi vì hắn có chỗ hơn người. là xuyên việt giả, hắn tinh thần lực vốn mạnh hơn người thường rất nhiều.

Trải qua không ngừng luyện tập, chiến đấu, hắn ý chí vô cùng cứng cỏi, đối với sát khí rất có nhạy bén khiếu giác, chỉ cần hơi lộ ra một chút, hắn đều có thể dễ dàng bắt lấy.

Gần nhất đả thông Nhâm đốc nhị mạch mở ra hai cái tiểu thần thông, hắn đối với ngoại giới cảm ứng càng là tiến thêm một bậc, ở trong không minh luôn luôn có cảm ứng. Giống như là người ta nói giác quan thứ sáu vậy.

Đến cảnh giới của hắn như vậy, nếu tiếp tục tu luyện tiếp, muốn đánh lén hắn gần như đã là chuyện không khả thi.

Triệu Vô Cực giọng càng là trầm ngâm nói:

“ đối phương số lượng càng ngày càng nhiều, ta cảm giác được rất nhiều cặp mắt đang theo dõi ra, rất khát máu loại này ánh mắt. Chúng ta gặp được số lượng lớn thế này đối thủ, ngoài lang quần ra ta không thể nghĩ ra loại gì có thể điều động số lớn như vậy đi săn! ”

Từ Tiểu Bạch mặt một trắng, lang quần! rất khó chơi! Hơn nữa đối phương là tổ chức đi săn, vậy mười phần chắc mười là có Lang vương điều khiển. Không có Lang Vương bọn chúng sẽ không có được cao như thế ý thức bao vây cùng kiềm chế, sợ là đã sớm lao vào cắn xé mà không phải ở trong đêm tối phục kích.

Lang quần bây giờ lấy thực lực của bọn hắn một đối một còn có thể, nếu gặp phải số lớn vây công thì có thể nguy hiểm tánh mạng, cửu tử nhất sinh.

Đấy là còn tính tiểu lang quần, nếu gặp đại hình lang quần thì chạy cũng không có chỗ mà chạy, nhất định phải chết.

Thảm nhất tình huống Lang Vương sẽ tự mình ra tay, vậy thì bọn họ thật sự chơi xong.

Độ Hải cũng rất âm trầm, đề cao tinh thần cảnh giác nhìn bốn phía.

Tuy hắn chưa cảm giác được gì, nhưng Triệu Vô Cực nói không hề sai.

Cao thủ võ lâm sẽ có cảm ứng đối với mình bất lợi hoặc có sát ý ánh mắt là không giả, ở Vạn Sơn Tự của hắn cũng không ít người làm được.

Nhưng bọn hắn đều là nhất lưu cao thủ trở lên, Triệu Vô Cực mới chỉ là nhị lưu mà thôi.

Độ Hải đối với Triệu Vô Cực càng là coi trọng một phần, người bằng hữu này, hắn giao định.

Triệu Vô Cực lúc này quyết đoán nói: 

“ Từ Tiểu Bạch ngươi thêm củi lửa vào, lập tức tăng cường tối đa đống lửa, chỉ cần ở xung quanh phạm vi nhỏ tìm củi đốt, không được đi xa. 

Độ Hải ngươi cùng hai người chúng ta đứng dựa lưng vào nhau tạo thành tam giác thế, đừng để kẻ địch có cơ hội công kích phần lưng chúng ta.

Nếu sau đó ta tách ra tấn công Lang Vương ngươi cùng Từ Tiểu Bạch nhất định phải dựa lưng nhau mà chiến. Chúng ta không hề có cơ hội bỏ chạy nữa rồi, đã bị vây kín! ”

Triệu Vô Cực lời nói ra, hai người sắc mặt đã vô cùng ngưng trọng. 

Từ Tiểu Bạch không nói hai lời lập tức chấp hành, lúc này ánh sáng càng lớn, đối với bọn hắn càng có lợi.

Nhân loại ở trong đêm tối không thể nào cùng sói đọ ánh mắt, phải có ánh sáng bọn họ mới có thể nhìn rõ ràng cảnh vật.

Độ Hải không nói hai lời, lập tức từ hành lí của mình lấy ra mấy cái đoạn sắt. Loay hoay lắp ra một chút lập tức biến thành một cái thiền trượng.

Đây chính là vũ khí của hắn, có thể tháo rời thiền trượng, mang đi vô cùng tiện lợi.

Từ Tiểu Bạch thì là dùng kiếm, một thân áo trắng phiêu phiêu hành hiệp giang hồ.

Triệu Vô Cực thì không phải nói, Ẩm huyết thủ sáo vốn là hắn binh khí, từ ngày ra giang hồ uống máu nuốt óc không ngừng nghỉ, hắn một trảo xuyên não thủ đoạn đến Mai Siêu phong còn phải quỳ gọi sư phụ.

Thoạt nhìn Triệu Vô Cực hình thức tấn công bất lợi nhất, nhưng Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch không hề dám xem nhẹ hắn, không cẩn thận bị Triệu Vô Cực đánh trúng một chưởng, hai người đều có tử vong nguy cơ.

Triệu Vô Cực chưởng pháp có bao nhiêu lợi hại, hai người xem hắn đánh cùng Lan Ngọc Tự cùng Độc trưởng lão liền đã hiểu.

Ánh lửa lập tức được thắp sáng lên, xung quanh cảnh vật cũng bớt đi một chút âm trầm, hiện lên hơi mờ của nó chân diện mục!

HÚ HÚ Gào!

Một tiếng sói tru to lớn vang lên, Triệu Vô Cực lập tức tập trung về phía này. Ở lúc này ra lệnh chỉ có thể là thân phận cao quý Lang Vương đang ra lệnh cho hắn tiểu đệ mà thôi.

Triệu Vô Cực trong lòng đã có kế hoạch, chỉ cần có thời cơ nhất định phải tiên hạ thủ vi cường, bắt giặc trước cầm vương.

Đánh bại Lang Vương, Lang ý chí chiến đấu sẽ tản, bọn chúng sẽ không cùng Triệu Vô Cực đám người muốn liều mạng.

Một ngày Lang Vương còn ở đấy, chúng sẽ không ngừng nghỉ hướng Triệu Vô Cực đám người tiến công.

Từng cặp mắt xanh biếc, phát ra âm trầm sát khí bắt đầu ở trong bóng tối hiện ra, Triệu Vô Cực tính sơ qua, ít nhất phải có vài chục chỉ sói hoang.

Trong lòng hắn nặng nề, lần này có chút khó chơi.

Hắn đánh không lại còn có thể chạy, Triệu Vô Cực thân pháp tuyệt diệu, có thể từ trong vòng vây đột phá ra một cái đường sống nhưng Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch không thể giống như hắn chạy thoát.

Nếu hắn bỏ lại bọn họ sợ rằng hai người chỉ có một còn đường chết mà thôi, đối với hai người bạn mới quen này Triệu Vô Cực cũng không đành lòng bỏ rơi bọn hắn.

Bởi vậy, hắn ý định cùng đám này sói hoang đánh một trận, hắn cũng muốn biết bản thân sức mạnh so với dã thú, mãnh thú như thế nào.

Trước giờ hắn chỉ cùng nhân loại đại chiến mà không cùng dã thú chiến đấu, khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến. Lần này cũng là một cơ hội cho hắn có thể cùng đám này dã thú giao thủ một hồi tích lũy kinh nghiệm một phen.

Triệu Vô Cực mở miệng nhắc nhở:

“ đối phương ít nhất có hơn ba mươi chỉ dã lang, số lượng rất đông đảo và còn không ngừng gia tăng ta không thể kiểm soát được toàn bộ số lượng chính xác.

Lát nữa mọi người phải hết sức tập trung một chút lơ là thôi cũng có thể khiến bản thân bỏ mạng. Lang loại đồng đầu thiết bối eo đậu hũ, cứ nhằm vào eo chúng mà đánh! ”

“ Tốt! ”

Từ Tiểu Bạch lập tức đánh nhịp, hắn đã rút ra bảo kiếm của mình. kiếm thân trắng tinh, phản chiếu ánh sáng, kiếm mang vô cùng sắc bén, cho người ta cảm giác chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào thôi cũng đủ để đứt da chảy máu.

Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn, thầm khen một tiếng tốt.

Đối phương thân phận Từ gia thiếu gia chủ cũng không phải trưng cho đẹp, đi ra ngoài gia tộc còn có thể cấp cho cỡ này thần binh lợi khí cũng đã là không đơn giản.

Lại nhìn Độ Hải một cái thiền trượng, Triệu Vô Cực cảm thấy cái này chính là của hòa thượng lợi khí, hắn không tốt bình luận chút nào.

Gào!

Từ phía Lang Vương trong bóng tối truyền tới âm thanh, lập tức có ba cái sói hoang từ trong bóng tối đi ra.

Triệu Vô Cực hiểu rõ, đây chính là cảm tử quân thăm dò thực lực của bọn hắn.

Con Lang Vương này, là một cái cực kì có kinh nghiệm.

Đương nhiên là kinh nghiệm của dã thú, mà không phải là khai trí yêu thú.

Triệu Vô Cực lập tức đối với hai người nói:

“ chúng ta có thể nhanh chóng đánh bại ba con sói hoang này, nhưng chớ làm như thế. Nếu làm thế bọn chúng sẽ ồ ạt tấn công, cứ đánh từ từ thôi, ra vẻ cố hết sức mới chiến thắng là được rồi. ”

Hai người nhìn Triệu Vô Cực một chút lập tức gật đầu. bon hắn tin tưởng Triệu Vô Cực nói. 

Mọi người đều có kinh nghiệm của bản thân, nhưng đến lúc lâm trận vẫn phải là nghe lệnh đội trưởng mới có thể thống nhất chiến đấu đạt được thắng lợi.

Triệu Vô Cực thể hiện ra võ lực cùng nhạy bén cảm giác để hai người tin phục, hắn cũng thể hiện ra đủ thông minh tài trí cùng nghĩa khí, không có lí do gì hai người lại không nghe lệnh Triệu Vô Cực cả.

Quả nhiên, ba con sói hoang lập tức tách đàn lao tới, mỗi con hướng mỗi người đều bị một con hướng tới tấn công.

Triệu Vô Cực quát nhẹ một tiếng nói:

“ cẩn thận đừng để bị thương rồi, sau khi chiến đấu ta mới có thể giúp các ngươi trị thương. Nhớ kĩ, đánh phế nó chứ đừng đánh chết, không cần kích nộ Lang Vương như thế chúng ta sẽ cực kì bất lợi! ”

Kích nộ Lang Vương, bị quần ẩu là cái chắc. Nếu có thể tránh cho trường hợp này không cần thiết phải đi đắc tội nó làm gì cả.

Triệu Vô Cực còn một hướng suy nghĩ nữa là kéo dài tới trời sáng, chỉ cần trời sáng ưu thế của Lang quần sẽ biến mất, Triệu Vô Cực có thể dựa vào sức mạnh cường công một con đường máu cho Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch chạy trước, hắn ở lại chắn đường.

Hai người này chạy thoát, Triệu Vô Cực sẽ vô cùng dễ dàng dùng thân pháp rút lui, từ đó cả ba người an toàn lui thân.

Từ Tiểu Bạch căm hận nói:

“ thật xui xẻo, không ngờ lần đầu tiên gặp đối thủ liền khó chơi như vậy! ”

Độ Hải lúc này cũng lên tiếng:

“ Hai vị thí chủ cẩn thận rồi, a di đà phật! ”

Lập tức chiến đấu nổ ra, Triệu Vô Cực thì tay không ngừng xuất trảo cùng biến đổi vị trí cùng một con dã lang đánh túi bụi.

Hắn xuất trảo nhìn như hung mãnh, nhưng đều là giả dối, không hề có chút lực.

Từ Tiểu Bạch thì kiếm chiêu múa liên miên không dứt, nhìn thì đẹp mà không có tác dụng gì, thỉnh thoảng mới may mắn ở trên người dã lang để lại một vết thương nhẹ không đáng kể.

Độ Hải một cây trượng đánh cho hổ hổ sinh phong, uy thế mười phần nhưng đa số toàn đánh trượt, đất đá bị hắn đánh tung tóe không ít.

Ba người cùng ba con lang đánh nhau loạn một hồi lâu, Triệu Vô Cực cảm nhận một chút, thời gian cũng đã đủ không nên chọc Lang Vương thiếu kiên nhẫn, hắn lập tức hướng sói hoang đang nhảy chồm lên đưa chân trước cào xé hắn bắt lấy.

Triệu Vô Cực hai tay như một cái kìm sắt, bóp mạnh một cái.

“ Rắc rắc! ”

Lập tức có tiếng cốt cách bị bẻ gẫy âm thanh truyền tới, Triệu Vô Cực liền cầm lấy con sói hoang này xem như một cái bao rách ném mạnh bay ra ngoài.

Sói hoang chân đã gãy, chiến lực lập tức về không, bị Triệu Vô Cực ném ra ngoài xem như đã không còn uy hiếp gì đáng nói.

Triệu Vô Cực hành động giống như là một cái ám chỉ, hai người ở hai bên lập tức hiểu ý của hắn, đánh tàn hai con sói, sau đó đá bay.

Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch đều liếc mắt nhìn Triệu Vô Cực xem hắn có an bài gì tiếp không, nhưng Triệu Vô Cực chỉ là yên tĩnh nhìn xung quanh, hai người không hề biết hắn đang suy nghĩ gì.

Gào!

Lại một tiếng rống vang lên, Lang Vương ra lệnh cho đám tiểu đệ của mình.

Lập tức có mười hai con sói hoang đi ra, lần này mỗi người phải cùng lúc đối mặt bốn con.

Từ Tiểu Bạch cùng Độ Hải lập tức dùng ánh mắt hiểu rõ nhìn Triệu Vô Cực, quả nhiên đúng như hắn nói.

Nếu bọn hắn đánh chết sói hoang sẽ kích thích Lang Vương, nhưng chỉ đánh thương mà thôi, Lang Vương sẽ kiêu ngạo mà phái ra nhiều thủ hạ hơn đi đối phó mà không phải tất cả cùng lên.

Triệu Vô Cực lúc này nói:

“ Lần này phải lập tức đánh giết, không cần diễn kịch nữa rồi, buông tay mà đánh! ”

Triệu Vô Cực lời vừa ra, hai người trong nháy mắt ngưng trọng. 

Sau lần này, chính thức đại chiến sẽ lập tức mở ra. 

Triệu Vô Cực biết rõ lần này là Lang Vương kiêu ngạo nên mới chỉ phái ra từng đó dã lang, nhưng nếu hắn cũng đánh bại đám này, sẽ triệt để chọc giận nó.

Như vậy không cần diễn kĩ gì nữa, cứ thẳng thắn mà làm thôi, dù sao bọn hắn cũng đã đánh tàn của lang quần mười lăm con dã lang. 

Lang quần cho dù nhiều nữa, mất mười lăm con cũng đã bị suy yếu không ít thực lực. đến lúc đó hai bên không cần e ngại gì nữa mà có thể lập tức mở ra đại chiến được rồi.

Nghĩ tới đây, Triệu Vô Cực liền vuốt ve một chút Ẩm huyết thủ sáo, tối này hắn muốn cho nó uống no thú huyết. 

Mặc dù chỉ là dã thú huyết mà thôi, nhưng cũng coi như là lót dạ khai vị, sau này hắn mạnh mẽ, sẽ cho nó uống yêu thú huyết.

Dã lang lập tức xông tới, bốn con nhắm hướng Triệu Vô Cực điên cuồng lao nhanh.

Một con ngắm thẳng Triệu Vô Cực cổ, hai con là chân, một con là eo.

Triệu Vô Cực cười lạnh, còn biết tổ hợp vây công sao? 

Đối với người khác có chút tác dụng đối với hắn, không chút tác dụng nào.

Thủy Thượng Phiêu thân pháp dưới chân một chuyển, Triệu Vô Cực lập tức đứng tại chỗ lắc lư, một chút thời gian liền biến ra bốn cái Triệu Vô Cực.

Đương nhiên ba cái là giả một cái là thật, đây là do hắn di chuyển nhanh quá mà tạo ra ảo giác thôi. 

Bốn cái dã lang cũng sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh chúng nó tự phân chia công việc mỗi còn hướng tới một cái bong trong đó lao tới.

Triệu Vô Cực cười lạnh, chính là muốn như vậy.

Bốn con tập trung sẽ còn có chút phiền phức, nhưng nếu chia binh bốn đường Triệu Vô Cực thì không hề có chút áp lực nào.

Phốc ~ Phốc ~ Phốc!

Ba cái dã lang chụp hụt, ba cái ảo ảnh Triệu Vô Cực lập tức biến mất, chúng nó có chút dại ra, rõ ràng là đã vồ trúng rồi a!

Người đâu? tại sao ko có cảm giác gì?

Trong lúc chúng khó hiểu, một cái may mắn cũng là bất hạnh dã lang đã chụp tới Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực cười lạnh, ánh mắt quan sát được con dã lang này động tĩnh lập tức xuất thủ.

Hắn ra tay tốc độ cực nhanh, như là tiềm xa xuất động, tiếng xé gió như bôn lôi, lập tức tay trái chuẩn xác nắm lấy cổ họng con dã lang này.

Dã lang, một con cũng có chừng năm mươi kg nhưng bị hắn một tay xác ngược lên treo lơ lửng trong hư không.

Con dã lang này bốn chân điên cuồng lắc lư dãy dụa đạp loạn, nó muốn chống cự Triệu Vô Cực bóp mạnh cổ nó, đáng tiếc Triệu Vô Cực lực tay quá mạnh, một khi bắt được chính là không thể dễ dàng buông tha.

Hắn lập tức dùng tay phải đánh ra một trảo.

Răng rắc!

Tiếng sọ nao vỡ tan vang lên, nổi tiếng đồng đầu dã lang cũng không thể chống cự Triệu Vô Cực một trảo uy lực.

Triệu Vô Cực tay trái cầm dã lang, xem nó như một cái túi rác hướng một cái trong số ba cái dã lang ném mạnh. 

Triệu Vô Cực lực tay cực mạnh, hắn ném ra xác của dã lang như một viên đạn pháo phá không bay tới một cái dã lang khác.

Một cái dã lang lập tức bị đồng bạn thân thể nện cho choáng váng ngã lăn quay ra mặt đất, đồng thời xác của nó còn đè lên người con dã lang này khiến nó nhất thời không dậy nổi.

Triệu Vô Cực chỉ cần phải đối chiên hai con còn lại mà thôi.

Một cái dã lang thấy hai đồng bạn của mình trong chôc lát liền bị đánh gục không nhưng không sợ hãi mà còn nổi điên hướng hắn xung kích tới, một cái khác thì lại không có nó điên cuồng cùng dũng khí như vậy, bước chân hơi chần chừ.

Triệu Vô Cực còn mong gì hơn thế, lâm trận không quyết đoán, chân tay co quắp không dám động thủ kết quả chỉ có một đường chết mà thôi.

Nhưng hắn lúc này không cần đi kích thích con dã lang kia, để nó tiếp tục lưỡng lự mới là thượng sách, dồn sức giải quyết con dã lang đang lao tới này mới là việc trước mắt phải làm.

Con dã lang này rút kinh nghiệm từ đồng bạn của nó bị Triệu Vô Cực một tay bắt cổ đánh chết, nó lập tức tấn công hạ bàn, muốn cắn thương chân Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực thấy thế cười lạnh, chả lẽ nó thấy Triệu Vô Cực chỉ dùng tay liền nghĩ Triệu Vô Cực chân yếu kém.

Triệu Vô Cực ở Thanh Vân Tông huấn luyện là toàn phương diện tập luyện, tăng cường sức mạnh cơ bắp toàn thân.

Hơn nữa hắn lại là mã bộ vượt qua viên mãn cảnh giới, chân một khi chạm địa chính là như đại thu đâm căn cố đế ở đấy không thể nhổ ra, một khi xuất cước chính là như toái nhục tiên đánh tới.

Triệu Vô Cực chân phải lùi một bước, chân trái làm trụ, lập tức dồn hết sức mạnh đá ra một cước, hướng phía trên đá lên.

Con này dã lang lập tức bị Triệu Vô Cực lực chân cùng tốc độ công kích quá nhanh quá mạnh đánh không kịp trở tay chỉ nghe “ Uông ” một tiếng liền bị hắn đá văng lên bầu trời, miệng sặc máu, ngực lõm xuống một khối lớn.

Có thể thấy được Triệu Vô Cực lực chân cũng không kém đi chút nào, con dã lang này cũng đã gần đất xa trời.

Triệu Vô Cực nhanh tay xuất thủ, Răng rắc một tiếng liền đem não con dã lang cho đánh xuyên qua. 

Lặp lại bài cũ cầm lấy cổ con dã lang này lập tức dùng nó như là nhục hình ám khí hướng con dã lang cuối cùng ném mạnh.

Con dã lang này vốn đang đứng sững sờ, lập tức bị Triệu Vô Cực một ném dọa tỉnh lại. nó lập tức phi người nhảy lên cao muốn tránh thoát đồng bạn mình thân xác lao tới.

Triệu Vô Cực trong lòng vui vẻ, hắn thích nhất chính là đối thủ nhảy lên cao.

Chú ý một chút hắn cùng Lang Vương vị trí, hắn đang quay lưng cùng Lang Vương. Bây giờ hắn nếu dùng ám khí Lang Vương cũng không thể thấy được.

Triệu Vô Cực lập tức từ nhẫn trữ vật lấy ra phi châm, vận dụng nội công theo Niêm Hoa Chỉ lộ tuyến vận hành, búng tay mà ra.

Phi châm một màu đen tuyền không phản xạ ánh sáng, ở giữa đêm tối lại càng là lợi khí giết người, lập tức phá không lao tới con dã lang đang lơ lửng giữa trời này.

Triệu Vô Cực lực tay cực mạnh, bắn ra phi châm tốc độ như là xuyên toa không gian, nhanh đến làm người ta lứu lưỡi kinh ngạc. dã lang thì lại đang lơ lửng giữa trời không thể tránh né, lập tức bị trúng phi châm.

Tê liệt độc tố phát huy, nó cả người bỗng nhiên cứng ngắc không thể hoạt động.

Triệu Vô Cực lao tới, ra trảo, một trảo đánh xuyên sọ não, nhất trảo đoạt mệnh, máu văng tứ phía.

Hắn cũng không nhìn lại, một tay bắt lấy con dã làng này thân xác, chân di chuyển về con dã lang lúc nãy bị hắn ném bất tỉnh nhân sự.

Con kia dã lang tuy không phải yêu thú nhưng nhục thân cũng là cường hãn, nó bị ném choáng một lúc lập tức hơi lấy lại tinh thần muốn bò dậy.

Nhưng nó bị đồng bạn thân thể đè lên trên muốn thoát ra cũng phải phí chút khí lực.

Đúng lúc này, hắc phong ập đến.

Triệu Vô Cực lại dùng con kia dã lang thi thể ném mạnh mà ra. Con dã lang đang cố gắng bò dậy lập tức lần thứ hai cảm nhận được trời đất một màu đen tối, nó lại bị Triệu Vô Cực ném ngất, bất tỉnh nhân sự.

Triệu Vô Cực đi tới, dơ lên chân lập tức hướng nó đầu lâu dẫm mạnh.

Bành!

Đầu lâu của con dã lang này lập tức nổ tung, máu thịt văng tung tóe.

Triệu Vô Cực hướng mắt nhìn về phía Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch, hai người này vẫn đang dục huyết phấn chiến.

Độ Hải khá hơn một chút, hắn dùng thiền trượng của mình múa cho hổ hổ sinh phong, đã đánh chết một con dã lang, đánh thương một cái.

Từ Tiểu Bạch thì chỉ đánh chết một cái dã lang mà thôi, hắn vẫn còn cùng ba cái dã lang đang quần công.

Không có thời gian xem xét quá nhiều, Triệu Vô Cực lập tức hướng Từ Tiểu Bạch lao tới, hắn muốn trước cứu viện Từ Tiểu Bạch sau đó cùng Từ Tiểu Bạch hợp lực giúp Độ Hải.

Dù sao Độ Hải tình thế ổn định rất nhiều so với Từ Tiểu Bạch.

ở trong chiến đấu, sức mạnh của mỗi cá nhân lập tức biểu hiện rõ rệt.

bọn họ lúc đầu chỉ vì Triệu Vô Cực ở Thanh Lang bang võ lực cùng nhạy bén cảm giác mà tôn hắn làm đội trưởng lâm thời, nhưng qua chiến đấu lần này, Triệu Vô Cực thể hiện ra sức mạnh so với bọn hắn quá áp đảo.

hắn cũng là nhị lưu cảnh giới, giống hai người bọn họ, nhưng sức chiến đấu hung hãn không ở cùng một cái lộ tuyến.

hơn nữa ra tay vô cùng tàn nhẫn, giết người hay giết thú đều là một trảo xuyên sọ, vô cùng có chấn nhiếp lực.

hắn không làm đội trưởng ai có thể làm?

hai người bây giờ chính là tâm phục khẩu phục!

Triệu Vô Cực lập tức lao tới, đối với Từ Tiểu Bạch hét:

“ ta tới giúp ngươi! ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui